Nghe xong, người Từ Mộ Trân khẽ run rẩy, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không còn cơ hội trở về nhà họ Từ nữa.
Cô ta vốn đã yếu đuối, lại vì việc cố t//ự t//ử mà kiệt sức, nên giờ chỉ còn chút hơi sức chống đỡ. Cô ta đã không còn trụ nổi, ngất lịm đi.
Mẹ Từ theo phản xạ muốn xông tới đỡ lấy cô ta, nhưng khi thấy Từ Mộ Hàn ôm lấy cô ta thì bà chợt khựng lại, rút tay về.
Từ Mộ Hàn để lại một câu: “Nếu mẹ không chịu tha thứ cho cô ấy, thì con sẽ đưa cô ấy đi.”
Mẹ Từ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, vừa tức giận vừa lo lắng. Tôi an ủi mẹ Từ vài câu, sau đó trở về phòng mình.
Tôi thử gọi 1207, và một lát sau, giọng nói cơ học của hệ thống thực sự vang lên trong đầu tôi.
Sau khi hệ thống trả lời xong, một lúc lâu không nói thêm gì. Tôi tiếp tục gọi vài lần, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Lúc này, tôi bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, như thể hệ thống đang kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ của tôi.
Một lúc sau, hệ thống vang lên câu trả lời.
[Đã hoàn tất kiểm tra, độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt mức có thể triệu hồi hệ thống.]
Quả nhiên là như vậy. Trong lòng tôi luôn có một nghi vấn, nhưng chưa kịp hỏi.
[Thời gian của hai thế giới mà tôi đang sống có đồng bộ với nhau không?]
[Thời gian trôi qua một năm ở thế giới bạn đang ở hiện tại tương đương với mười lăm ngày trong thế giới thực.]
Mười lăm ngày? Vậy ba năm tôi ở đây, ít nhất cũng đã trôi qua khoảng một tháng rưỡi ở thế giới thực rồi.
Lòng tôi trầm xuống, hỏi nó: [Có cách nào để đẩy nhanh thời gian phát bệnh không?]
1207 không trả lời ngay, sau một khoảnh khắc im lặng, nó đáp bằng giọng nói máy móc: [Đã đẩy nhanh thời gian phát bệnh cho bạn.]
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy đau quặn ở bụng, lập tức quỳ xuống sàn. Cổ họng tôi thấy buồn nôn, không kìm được liền nôn mửa.
Tôi cố gắng đứng dậy, mở cửa phòng, định đi uống nước để dịu đi cơn đau. Không ngờ vừa tới đầu cầu thang tầng hai, cổ họng chợt thấy vị tanh, tôi nôn ra một cục m//áu đen, sau đó là m//áu đỏ.
Mẹ nghe thấy tiếng động liền bước đến, thấy cảnh tượng này thì mắt mở to, sợ hãi.
Trước khi chìm vào hôn mê, tôi thấy mẹ hốt hoảng gọi tên và chạy nhanh về phía tôi.
…
Khi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là bức tường trắng của bệnh viện.
Mẹ Từ đang ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi có chút hối hận vì đã để 1207 đẩy nhanh bệnh tình vào lúc này, điều này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của tôi.
Dù đã có ký ức và sự chuẩn bị tâm lý của ký chủ, nhưng ký ức sẽ dần mờ nhạt theo thời gian. Bây giờ tự mình cảm nhận, thật sự rất đau đớn.
Im lặng một lát, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, con bị bệnh rồi phải không?”
Mẹ rơi nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “An An, không sao đâu.”
Tôi cố gắng cười: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, con biết tình trạng cơ thể mình mà.”
“Bác sĩ nói là ung thư gan, giai đoạn cuối.”
Nói xong, bà không kìm được mà bật khóc, vừa khóc vừa nói đứt quãng.
“Con mới mười tám tuổi thôi, An An của mẹ ơi!”
Tôi nhìn lên trần nhà trắng xóa.
“Mẹ, hãy giúp con, đừng nói với anh và ba được không?”
Bà dù có chút bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Kể từ khi tôi bị bệnh, bà gần như không rời khỏi tôi nửa bước. Tôi khó khăn lắm mới có thời gian rời khỏi bệnh viện.
Sau khi che giấu cẩn thận dấu hiệu bệnh của mình, tôi cùng thư ký Lưu đến địa điểm mà Bùi Tịch đã sắp xếp.
Sau khi tôi bị bệnh, tôi đã sắp xếp cho thư ký Lưu giao dịch cổ phần trong tay ba với Bùi Tịch. Nhưng anh yêu cầu tôi phải gặp trực tiếp, nếu không sẽ không chấp nhận điều kiện của tôi.
Dù tôi đã cố gắng che giấu, Bùi Tịch vẫn nhận ra có gì đó không ổn ngay lập tức. Anh nhíu mày nhìn tôi và hỏi: “Sao em gầy đi nhiều vậy?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Đây không phải là câu hỏi mà Tổng giám đốc Bùi nên hỏi.”
Bùi Tịch nhìn tôi một lúc, rồi cười lạnh lùng: “Nếu vậy, chúng ta hãy nói về công ty nhà họ Từ.”
“Điều kiện tôi đã viết trong hợp đồng.”
“Điều kiện đầu tiên là đưa cho tôi ba trăm triệu đô la Mỹ.”
Bùi Tịch nhìn tôi: “Ba trăm triệu đô la Mỹ?”
“Tôi biết giá trị công ty nhà họ Từ cao hơn nhiều, nhưng tôi chỉ cần ba trăm triệu đô.”
“Từ tiểu thư, thật là tính toán giỏi.”
Tôi mỉm cười nhìn Bùi Tịch: “Cả hai chúng ta như nhau thôi.”
Tôi ra hiệu cho thư ký Lưu để lại hợp đồng rồi ra ngoài.
“Điều kiện thứ hai là giúp tôi giả chet và sắp xếp cho tôi một thân phận mới.”
…
Sau khi rời đi, tôi vẫn không nhịn được mà buồn nôn. Thư ký Lưu thấy vậy liền nhanh chóng đưa tôi trở lại bệnh viện.
Từ Mộ Hàn đã sắp xếp cho Từ Mộ Trân ở một căn biệt thự mà anh ta mua, và đã rất lâu rồi không về nhà.
Sau khi Từ Mộ Trân chuyển ra ngoài, tôi đã gọi điện cho người cha nuôi của nguyên chủ, người từng ra tù.
Tôi nói với ông ta địa chỉ của Từ Mộ Trân, còn bảo rằng chỉ cần đến đó, Từ Mộ Trân sẽ cho ông ta rất nhiều tiền.
Kể từ khi người cha nuôi đó đến, hai người Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn gần như bị làm phiền đến phát đ//iên. Nhưng hôm đó Từ Mộ Hàn bất ngờ đến bệnh viện, tôi biết mẹ Từ đã nói với anh ta.
“Mẹ thật không giữ lời hứa.”
Anh ta ngồi bên tôi rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Xin lỗi.”
Tôi nhắm mắt không nói gì, tôi biết rõ mình không có tư cách tha thứ cho anh ta thay cho nguyên chủ.
Kể từ hôm đó, Từ Mộ Hàn bắt đầu về nhà nhiều hơn. Mẹ còn nghĩ rằng con trai mình đã hối cải, vui mừng khôn xiết.
…
Tôi chọn một ngày đẹp trời đến vách đá bên bờ biển và gọi video cho Từ Mộ Hàn. Từ Mộ Hàn đang làm việc trong thư phòng, thấy tôi gọi thì nở một nụ cười nhẹ.
Gió biển thổi mạnh.
Tôi nhẹ giọng gọi: “Anh trai.”
Nụ cười của Từ Mộ Hàn dần biến mất: “An An, em đang ở đâu vậy?”
Tôi nhìn biển cả sâu thẳm và rộng lớn trước mặt.
“Anh ơi, em đau quá, không chịu nổi nữa rồi.”
“An An, An An, em đang ở đâu! Đừng có hành động bừa bãi!”
Anh ta vội vã rời khỏi thư phòng, không ngừng hỏi tôi.
“Em đang ở đâu, nói cho anh biết được không! Anh sẽ đến ngay!”
“Em đang ở vách đá bên bờ biển Bình Hải, anh, hãy sống tốt với phần tủy của em nhé.”
“Tạm biệt, anh.”
Từ Mộ Hàn lên xe, tay run rẩy khởi động máy.
“An An, đừng làm điều dại dột! Đừng nghĩ quẩn!”
“Anh sẽ đến ngay! Em chờ anh một chút.”
Tôi quay lưng về phía biển, nhắm mắt nhảy xuống. Trong điện thoại, tôi nghe tiếng Từ Mộ Hàn hét lên đau đớn: “An An!”
Gió biển sắc lạnh, tôi mỉm cười. Tắt điện thoại, tôi cùng nó rơi xuống biển dữ dội.
Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nước biển lập tức tràn vào mũi tôi, cảm giác nghẹt thở và mất trọng lực khiến tôi theo phản xạ giãy giụa.
Phía trên, sóng biển cuộn trào.
Có ai đó lặn xuống và kéo tôi lên, lực kéo mạnh cùng nước biển tràn vào khiến tay chân tôi đau đớn, lồng ngực tức nghẹn và đau buốt.
Vị tanh trong cổ họng làm tôi thấy buồn nôn. Người đó ôm chặt tôi, gọi bác sĩ.
Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy Bùi Tịch mắng tôi.
“Đúng là một kẻ đi/ê/n!”
11
Khi những ngày dài lụi tàn.
Tôi đứng trước mặt anh.
Anh nhìn thấy những vết sẹo của tôi.
Biết rằng tôi đã từng bị tổn thương.
Cũng đã từng hồi phục.
—— Tagore
Bùi Tịch nói rằng tôi đã hôn mê trọn một tuần.
Anh có chút tức giận vì sự liều lĩnh của tôi và vì tôi đã không tin tưởng anh.
Theo lời anh, đó là một sự sỉ nhục nhân cách. Bởi vì ngoài anh ra, tôi còn sắp xếp một nhóm khác trên biển để đón tôi.
Tôi luôn quý trọng m//ạng sống của mình, trước khi nhảy, tôi đã sớm mặc áo có khả năng giảm lực va đập để bảo vệ cơ thể.
Tôi không tin anh, chính xác là, tôi không tin bất kỳ ai ở nơi này.
Khi tỉnh lại, Bùi Tịch đang ngồi tại chiếc bàn bên cạnh giường bệnh của tôi để họp. Cơ thể tôi được gắn đầy các ống dẫn, các thiết bị bên cạnh phát ra tiếng bíp đều đều. Anh chỉ bật đèn phía mình, vì thế tôi có thể nhìn anh rất rõ.
Anh nói tiếng Anh trôi chảy và đầy lôi cuốn, giọng trầm và cuốn hút.
Tôi nhìn anh, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cũng tắt máy tính và bước đến bên tôi.
“Tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Bùi Tịch, tôi không sống lâu nữa đâu.”
“Dù anh có mời bác sĩ giỏi nhất cho tôi. Cùng lắm tôi chỉ sống thêm nửa năm, đó đã là giới hạn rồi.”
“Anh không giữ tôi lại được đâu.”
Bùi Tịch đứng trước giường tôi, bóng anh ngả xuống dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Anh không nói gì trong một lúc lâu.
Cuối cùng, anh lên tiếng sau một hồi im lặng: “Anh đã nhờ người chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, hãy ăn uống tử tế.”
Nói xong, anh không nhìn tôi thêm, rồi bước ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo hướng anh rời đi, ngẩn ngơ.
Từ đầu, tôi và anh vốn đã không thể nào đến với nhau. Khi tôi còn cách để trở về nhà, tôi sẽ không thể từ bỏ ba mẹ mình vì anh.
Dù con đường trở về có đau đớn đến đâu, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Sao tôi có thể nhẫn tâm để những người yêu thương mình phải đau khổ chứ?
Vì vậy, tôi luôn giữ lý trí tuyệt đối, không để mình rung động.
Sau hôm đó, Bùi Tịch rất ít khi xuất hiện trước mặt tôi, nhưng anh thường cử người đến để báo cho tôi tình hình trong nước. Tài liệu rất chi tiết, còn có cả video.
Anh hiểu rằng tôi muốn biết. Dù rằng, tôi cũng có cách tự mình nắm bắt thông tin.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net
Nghe xong, người Từ Mộ Trân khẽ run rẩy, cuối cùng cũng nhận ra rằng mình không còn cơ hội trở về nhà họ Từ nữa.
Cô ta vốn đã yếu đuối, lại vì việc cố t//ự t//ử mà kiệt sức, nên giờ chỉ còn chút hơi sức chống đỡ. Cô ta đã không còn trụ nổi, ngất lịm đi.
Mẹ Từ theo phản xạ muốn xông tới đỡ lấy cô ta, nhưng khi thấy Từ Mộ Hàn ôm lấy cô ta thì bà chợt khựng lại, rút tay về.
Từ Mộ Hàn để lại một câu: “Nếu mẹ không chịu tha thứ cho cô ấy, thì con sẽ đưa cô ấy đi.”
Mẹ Từ nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, vừa tức giận vừa lo lắng. Tôi an ủi mẹ Từ vài câu, sau đó trở về phòng mình.
Tôi thử gọi 1207, và một lát sau, giọng nói cơ học của hệ thống thực sự vang lên trong đầu tôi.
Sau khi hệ thống trả lời xong, một lúc lâu không nói thêm gì. Tôi tiếp tục gọi vài lần, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Lúc này, tôi bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ, như thể hệ thống đang kiểm tra mức độ hoàn thành nhiệm vụ của tôi.
Một lúc sau, hệ thống vang lên câu trả lời.
[Đã hoàn tất kiểm tra, độ hoàn thành nhiệm vụ đã đạt mức có thể triệu hồi hệ thống.]
Quả nhiên là như vậy. Trong lòng tôi luôn có một nghi vấn, nhưng chưa kịp hỏi.
[Thời gian của hai thế giới mà tôi đang sống có đồng bộ với nhau không?]
[Thời gian trôi qua một năm ở thế giới bạn đang ở hiện tại tương đương với mười lăm ngày trong thế giới thực.]
Mười lăm ngày? Vậy ba năm tôi ở đây, ít nhất cũng đã trôi qua khoảng một tháng rưỡi ở thế giới thực rồi.
Lòng tôi trầm xuống, hỏi nó: [Có cách nào để đẩy nhanh thời gian phát bệnh không?]
1207 không trả lời ngay, sau một khoảnh khắc im lặng, nó đáp bằng giọng nói máy móc: [Đã đẩy nhanh thời gian phát bệnh cho bạn.]
Vừa dứt lời, tôi cảm thấy đau quặn ở bụng, lập tức quỳ xuống sàn. Cổ họng tôi thấy buồn nôn, không kìm được liền nôn mửa.
Tôi cố gắng đứng dậy, mở cửa phòng, định đi uống nước để dịu đi cơn đau. Không ngờ vừa tới đầu cầu thang tầng hai, cổ họng chợt thấy vị tanh, tôi nôn ra một cục m//áu đen, sau đó là m//áu đỏ.
Mẹ nghe thấy tiếng động liền bước đến, thấy cảnh tượng này thì mắt mở to, sợ hãi.
Trước khi chìm vào hôn mê, tôi thấy mẹ hốt hoảng gọi tên và chạy nhanh về phía tôi.
…
Khi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên tôi thấy là bức tường trắng của bệnh viện.
Mẹ Từ đang ngồi bên giường, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi có chút hối hận vì đã để 1207 đẩy nhanh bệnh tình vào lúc này, điều này đã phá vỡ kế hoạch ban đầu của tôi.
Dù đã có ký ức và sự chuẩn bị tâm lý của ký chủ, nhưng ký ức sẽ dần mờ nhạt theo thời gian. Bây giờ tự mình cảm nhận, thật sự rất đau đớn.
Im lặng một lát, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, con bị bệnh rồi phải không?”
Mẹ rơi nước mắt, nghẹn ngào trả lời: “An An, không sao đâu.”
Tôi cố gắng cười: “Mẹ, mẹ nói cho con biết đi, con biết tình trạng cơ thể mình mà.”
“Bác sĩ nói là ung thư gan, giai đoạn cuối.”
Nói xong, bà không kìm được mà bật khóc, vừa khóc vừa nói đứt quãng.
“Con mới mười tám tuổi thôi, An An của mẹ ơi!”
Tôi nhìn lên trần nhà trắng xóa.
“Mẹ, hãy giúp con, đừng nói với anh và ba được không?”
Bà dù có chút bối rối nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Kể từ khi tôi bị bệnh, bà gần như không rời khỏi tôi nửa bước. Tôi khó khăn lắm mới có thời gian rời khỏi bệnh viện.
Sau khi che giấu cẩn thận dấu hiệu bệnh của mình, tôi cùng thư ký Lưu đến địa điểm mà Bùi Tịch đã sắp xếp.
Sau khi tôi bị bệnh, tôi đã sắp xếp cho thư ký Lưu giao dịch cổ phần trong tay ba với Bùi Tịch. Nhưng anh yêu cầu tôi phải gặp trực tiếp, nếu không sẽ không chấp nhận điều kiện của tôi.
Dù tôi đã cố gắng che giấu, Bùi Tịch vẫn nhận ra có gì đó không ổn ngay lập tức. Anh nhíu mày nhìn tôi và hỏi: “Sao em gầy đi nhiều vậy?”
Tôi lạnh lùng trả lời: “Đây không phải là câu hỏi mà Tổng giám đốc Bùi nên hỏi.”
Bùi Tịch nhìn tôi một lúc, rồi cười lạnh lùng: “Nếu vậy, chúng ta hãy nói về công ty nhà họ Từ.”
“Điều kiện tôi đã viết trong hợp đồng.”
“Điều kiện đầu tiên là đưa cho tôi ba trăm triệu đô la Mỹ.”
Bùi Tịch nhìn tôi: “Ba trăm triệu đô la Mỹ?”
“Tôi biết giá trị công ty nhà họ Từ cao hơn nhiều, nhưng tôi chỉ cần ba trăm triệu đô.”
“Từ tiểu thư, thật là tính toán giỏi.”
Tôi mỉm cười nhìn Bùi Tịch: “Cả hai chúng ta như nhau thôi.”
Tôi ra hiệu cho thư ký Lưu để lại hợp đồng rồi ra ngoài.
“Điều kiện thứ hai là giúp tôi giả chet và sắp xếp cho tôi một thân phận mới.”
…
Sau khi rời đi, tôi vẫn không nhịn được mà buồn nôn. Thư ký Lưu thấy vậy liền nhanh chóng đưa tôi trở lại bệnh viện.
Từ Mộ Hàn đã sắp xếp cho Từ Mộ Trân ở một căn biệt thự mà anh ta mua, và đã rất lâu rồi không về nhà.
Sau khi Từ Mộ Trân chuyển ra ngoài, tôi đã gọi điện cho người cha nuôi của nguyên chủ, người từng ra tù.
Tôi nói với ông ta địa chỉ của Từ Mộ Trân, còn bảo rằng chỉ cần đến đó, Từ Mộ Trân sẽ cho ông ta rất nhiều tiền.
Kể từ khi người cha nuôi đó đến, hai người Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn gần như bị làm phiền đến phát đ//iên. Nhưng hôm đó Từ Mộ Hàn bất ngờ đến bệnh viện, tôi biết mẹ Từ đã nói với anh ta.
“Mẹ thật không giữ lời hứa.”
Anh ta ngồi bên tôi rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu “Xin lỗi.”
Tôi nhắm mắt không nói gì, tôi biết rõ mình không có tư cách tha thứ cho anh ta thay cho nguyên chủ.
Kể từ hôm đó, Từ Mộ Hàn bắt đầu về nhà nhiều hơn. Mẹ còn nghĩ rằng con trai mình đã hối cải, vui mừng khôn xiết.
…
Tôi chọn một ngày đẹp trời đến vách đá bên bờ biển và gọi video cho Từ Mộ Hàn. Từ Mộ Hàn đang làm việc trong thư phòng, thấy tôi gọi thì nở một nụ cười nhẹ.
Gió biển thổi mạnh.
Tôi nhẹ giọng gọi: “Anh trai.”
Nụ cười của Từ Mộ Hàn dần biến mất: “An An, em đang ở đâu vậy?”
Tôi nhìn biển cả sâu thẳm và rộng lớn trước mặt.
“Anh ơi, em đau quá, không chịu nổi nữa rồi.”
“An An, An An, em đang ở đâu! Đừng có hành động bừa bãi!”
Anh ta vội vã rời khỏi thư phòng, không ngừng hỏi tôi.
“Em đang ở đâu, nói cho anh biết được không! Anh sẽ đến ngay!”
“Em đang ở vách đá bên bờ biển Bình Hải, anh, hãy sống tốt với phần tủy của em nhé.”
“Tạm biệt, anh.”
Từ Mộ Hàn lên xe, tay run rẩy khởi động máy.
“An An, đừng làm điều dại dột! Đừng nghĩ quẩn!”
“Anh sẽ đến ngay! Em chờ anh một chút.”
Tôi quay lưng về phía biển, nhắm mắt nhảy xuống. Trong điện thoại, tôi nghe tiếng Từ Mộ Hàn hét lên đau đớn: “An An!”
Gió biển sắc lạnh, tôi mỉm cười. Tắt điện thoại, tôi cùng nó rơi xuống biển dữ dội.
Mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Nước biển lập tức tràn vào mũi tôi, cảm giác nghẹt thở và mất trọng lực khiến tôi theo phản xạ giãy giụa.
Phía trên, sóng biển cuộn trào.
Có ai đó lặn xuống và kéo tôi lên, lực kéo mạnh cùng nước biển tràn vào khiến tay chân tôi đau đớn, lồng ngực tức nghẹn và đau buốt.
Vị tanh trong cổ họng làm tôi thấy buồn nôn. Người đó ôm chặt tôi, gọi bác sĩ.
Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy Bùi Tịch mắng tôi.
“Đúng là một kẻ đi/ê/n!”
11
Khi những ngày dài lụi tàn.
Tôi đứng trước mặt anh.
Anh nhìn thấy những vết sẹo của tôi.
Biết rằng tôi đã từng bị tổn thương.
Cũng đã từng hồi phục.
—— Tagore
Bùi Tịch nói rằng tôi đã hôn mê trọn một tuần.
Anh có chút tức giận vì sự liều lĩnh của tôi và vì tôi đã không tin tưởng anh.
Theo lời anh, đó là một sự sỉ nhục nhân cách. Bởi vì ngoài anh ra, tôi còn sắp xếp một nhóm khác trên biển để đón tôi.
Tôi luôn quý trọng m//ạng sống của mình, trước khi nhảy, tôi đã sớm mặc áo có khả năng giảm lực va đập để bảo vệ cơ thể.
Tôi không tin anh, chính xác là, tôi không tin bất kỳ ai ở nơi này.
Khi tỉnh lại, Bùi Tịch đang ngồi tại chiếc bàn bên cạnh giường bệnh của tôi để họp. Cơ thể tôi được gắn đầy các ống dẫn, các thiết bị bên cạnh phát ra tiếng bíp đều đều. Anh chỉ bật đèn phía mình, vì thế tôi có thể nhìn anh rất rõ.
Anh nói tiếng Anh trôi chảy và đầy lôi cuốn, giọng trầm và cuốn hút.
Tôi nhìn anh, lặng lẽ chờ đợi.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng anh cũng tắt máy tính và bước đến bên tôi.
“Tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?”
Tôi lắc đầu.
“Bùi Tịch, tôi không sống lâu nữa đâu.”
“Dù anh có mời bác sĩ giỏi nhất cho tôi. Cùng lắm tôi chỉ sống thêm nửa năm, đó đã là giới hạn rồi.”
“Anh không giữ tôi lại được đâu.”
Bùi Tịch đứng trước giường tôi, bóng anh ngả xuống dưới ánh đèn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối. Anh không nói gì trong một lúc lâu.
Cuối cùng, anh lên tiếng sau một hồi im lặng: “Anh đã nhờ người chuẩn bị đồ ăn ngon cho em, hãy ăn uống tử tế.”
Nói xong, anh không nhìn tôi thêm, rồi bước ra khỏi phòng. Tôi nhìn theo hướng anh rời đi, ngẩn ngơ.
Từ đầu, tôi và anh vốn đã không thể nào đến với nhau. Khi tôi còn cách để trở về nhà, tôi sẽ không thể từ bỏ ba mẹ mình vì anh.
Dù con đường trở về có đau đớn đến đâu, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc. Sao tôi có thể nhẫn tâm để những người yêu thương mình phải đau khổ chứ?
Vì vậy, tôi luôn giữ lý trí tuyệt đối, không để mình rung động.
Sau hôm đó, Bùi Tịch rất ít khi xuất hiện trước mặt tôi, nhưng anh thường cử người đến để báo cho tôi tình hình trong nước. Tài liệu rất chi tiết, còn có cả video.
Anh hiểu rằng tôi muốn biết. Dù rằng, tôi cũng có cách tự mình nắm bắt thông tin.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.