Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 10

1:42 chiều – 22/11/2024

Những ngày sau đó, Từ Mộ Trân mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm ba. Còn Từ Mộ Hàn thì bận tối mắt tối mũi, chỉ thi thoảng ghé qua.

Ngày mà mẹ thúc giục chuyện hôn nhân, cả tôi và Từ Mộ Hàn đều có mặt. Mẹ khóc lóc, vẻ mặt buồn xót.

Bà nắm lấy tay Từ Mộ Trân khóc nấc: “Trân Trân, ba con không lo lắng gì về chuyện của Mộ Hàn và An An. Điều duy nhất ông ấy không an tâm chính là chuyện của con. Mẹ nhớ hồi con còn nhỏ, ba con từng mơ được nhìn thấy con mặc váy cưới, trông thật hạnh phúc. Bây giờ ông ấy như vậy, nếu chẳng may có ngày nào đó ông ấy không còn nữa, đó sẽ là nuối tiếc cả đời của ông ấy!”

“Trân Trân, mẹ cũng đã nói chuyện với mẹ của Tống Thanh Giác rồi. Bà ấy rất mong muốn con làm con dâu bà, ngay cả ngày tổ chức hôn lễ cũng đã chọn xong rồi. Nếu được nhìn thấy con kết hôn, ba con dù có đột ngột ra đi thì cũng mãn nguyện.”

“Mẹ không muốn ba con ra đi trong tiếc nuối.”

Từ Mộ Trân mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu trong ánh mắt đầy mong đợi của mẹ Từ. Mẹ Từ ngay lập tức như trút được gánh nặng, nắm chặt tay Từ Mộ Trân mà không kìm được nước mắt.

Từ khóe mắt, tôi thấy Từ Mộ Hàn vài lần định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Khi thấy Từ Mộ Trân gật đầu, bàn tay siết chặt của anh ta cũng buông lỏng, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng cực.

Từ khi Từ Mộ Trân đồng ý kết hôn, mẹ bắt đầu bận rộn lo liệu cho lễ cưới. Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn đều bận rộn, chỉ có tôi là người đến bệnh viện thường xuyên.

Người chăm sóc đã chuẩn bị cháo trắng đưa cho tôi, tôi đón lấy không cảm xúc, rồi từng thìa từng thìa đút cho ba. Môi ông run rẩy, thỉnh thoảng nước cháo tràn ra khỏi miệng.

Tôi lấy khăn ẩm bên cạnh, từ từ lau sạch cho ông. Dù không thể nói, nhưng nhìn vào đôi mắt ông, cảm xúc hiện rõ. Ánh mắt ông nhìn tôi đầy mãn nguyện, nhưng không hề có chút nào áy náy.

Vừa đút cho ông, tôi vừa khẽ nói. “Ba à, con nhớ lần trước ba bảo con rằng, người ta ai cũng có số phận, phải biết chấp nhận số phận.”

“Vậy bây giờ, có phải đây cũng là số phận của ba không?”

Tôi cười khẽ. Ba tôi thoáng ngơ ngác, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Ông nổi giận, mắt ngập tràn phẫn nộ.

Ông trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu.

“Ba, đây là số phận, ba phải chấp nhận số phận thôi!”

Ông dường như tức điên lên, cố gắng gượng dậy. Nhưng sau một hồi giằng co, cơ thể ông vẫn bất động, nỗ lực của ông chỉ là phí công.

Điều càng khiến ông ta hoảng sợ hơn là, ông không thể nói được.

Người chăm sóc đứng ở cuối giường, cúi mặt không biểu cảm, làm ngơ trước những tiếng vùng vẫy của ông.

Tôi cứ cười, rồi đưa tay lên sờ, mới nhận ra mặt mình đã đầm đìa nước mắt. Không còn hứng thú ở bên cạnh ba, tôi đứng dậy rời bệnh viện, trở về biệt thự.

Mẹ vẫn chưa về, có lẽ còn bận rộn lo liệu chuyện hôn lễ của Từ Mộ Trân. Trên tường phòng khách, treo bức ảnh gia đình nhà họ Từ.

Tôi im lặng nhìn bức ảnh gia đình trong phòng khách một lúc, cả năm người trong ảnh đều tươi cười rạng rỡ.

Đó từng là tình thân mà chủ nhân cơ thể này khao khát nhất, những ngày tháng bên ba mẹ nuôi là ám ảnh thời thơ ấu của cô ấy, và ám ảnh đó đã bao trùm toàn bộ tuổi thơ và thời niên thiếu của cô.

Dù giờ đây linh hồn tôi đã thay thế cô ấy, nhưng khi nhớ lại những tháng ngày chua xót đó trong giấc mơ lúc nửa đêm, cơ thể vẫn không thể ngăn mình run rẩy.

Đó là nơi mà chỉ nghĩ đến việc đặt chân đến đã khiến cô ấy sợ hãi.

Cô ấy đã khó khăn lắm mới trở về được với gia đình thật sự của mình, nhưng không ngờ điều chờ đợi lại là một cơn ác mộng khác.

Chính ba mẹ ruột đã nói với cô rằng, suốt cuộc đời này, cô không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành từ họ.

Người hủy hoại cuộc đời cô không ai khác ngoài chính những người cô yêu thương nhất.

Tôi không nhìn bức ảnh đó nữa mà đi thẳng vào phòng mình.

Nửa giờ sau khi vào phòng, tôi nghe thấy tiếng la tức giận nén lại của Từ Mộ Hàn ở dưới lầu: “Sao em nhất định phải kết hôn với anh ta! Rõ ràng chúng ta đã…”

Tiếp theo là tiếng khóc nức nở đứt quãng của Từ Mộ Trân. Cô ta vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Nhưng đây là điều ba muốn thấy nhất. Em không thể để ba ra đi trong tiếc nuối được, anh!”

Tiếng hai người cãi vã dưới lầu lúc to lúc nhỏ, nhưng tôi nghe rõ câu nói của Từ Mộ Hàn.

“Người đáng ra đính hôn với Tống Thanh Giác phải là Từ Niệm An, Trân Trân, nếu em không muốn thì chúng ta có thể không cưới mà!”

Tôi nhắm mắt lại, tiếng ồn ào của hai người dưới lầu cứ kéo dài, mãi không ngớt. Họ chắc không ngờ hôm nay tôi lại về sớm như vậy.

Không cưới, nghe nhẹ nhàng làm sao. Từ Mộ Trân thậm chí còn khao khát đám cưới này hơn anh tưởng đấy.

Chuyện của Từ Mộ Trân gặp đủ rắc rối, phía Tống Thanh Giác cũng không khá hơn là bao.

Khi Hạ Cẩn ở nước ngoài nghe tin hai người sắp kết hôn, cô lập tức gọi điện chất vấn tôi.

“Là Từ Niệm An đúng không? Chẳng phải cậu nói rằng chỉ cần tôi ở nước ngoài thì sẽ không có chuyện gì sao? Thế mà em gái cậu và Tống Thanh Giác sắp cưới rồi!”

“Nếu cậu không tin tôi, thì có thể về nước. Chỉ là nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đảm bảo được.”

Hạ Cẩn giận dữ cúp máy, nhưng cuối cùng vẫn không trở về nước.

Còn Tống Thanh Giác, cũng vì sự lạnh nhạt đột ngột của Hạ Cẩn và áp lực từ ba mẹ, đã đồng ý kết hôn.

Người tôi sắp xếp trong công ty báo cho tôi biết rằng Từ Mộ Hàn dự định dùng 20% cổ phần của công ty làm của hồi môn cho Từ Mộ Trân.

Tôi lạnh lùng nhìn hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.

Cổ phần của công ty nhà họ Từ sẽ không bao giờ được dùng làm của hồi môn cho Từ Mộ Trân.

Lễ cưới được định vào ngày Thất Tịch. Trời chưa sáng, cô dâu Từ Mộ Trân đã dậy chuẩn bị.

Mẹ Từ đã mời hơn nửa giới danh giá trong ngành, và lễ cưới tổ chức ở khách sạn nổi tiếng nhất thành phố. Nhìn dòng người đông đúc đến dự, tôi vui mừng khôn xiết.

Người càng đông, tôi càng vui.

Ngay cả Bùi Tịch cũng nể mặt đến dự, mẹ Từ sắp xếp cho tôi tiếp đón anh như một khách quý.

Bùi Tịch nhìn tôi cười hỏi: “Sao, cô em gái rẻ tiền của em kết hôn khiến em vui đến thế à?”

Tôi gật đầu.

“Em gái kết hôn, làm chị thì tất nhiên phải vui rồi.”

Trước mặt Bùi Tịch, tôi không cần che giấu thái độ của mình. Dù tôi có nói không ghét nhà họ Từ, anh ta cũng chẳng tin.

“Vả lại, tôi còn chuẩn bị cho họ một món quà lớn đặc biệt. Tin tôi đi, khi họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm động đến khóc.”

Bùi Tịch nghe xong, cười phá lên: “Thật hiếm khi thấy em thế này.”

Từ Mộ Trân chọn một lễ cưới phương Tây. Ba Từ cũng được đón từ bệnh viện đến.

Từ hôm ấy, tôi không đến thăm ông ta nữa. Giờ ông gầy đi nhiều, mặc bộ vest rộng, ngồi trên xe lăn.

Từ khi rời bệnh viện đến giờ, ông không thèm nhìn tôi lấy một lần. Nhưng tôi vẫn bước tới chào hỏi, không ngờ ông lại liếc nhìn tôi đầy cảnh cáo rồi quay đi, nhắm mắt, không muốn thấy tôi nữa.

Tổng giám đốc họ Từ nay lại thành ra nông nỗi này, thật khiến người ta phải thở dài.

Thông thường lễ cưới sẽ do con gái khoác tay ba vào lễ đường, nhưng vì sức khỏe của ba không cho phép nên Từ Mộ Hàn đã thay thế ba là người đưa Từ Mộ Trân đến bên Tống Thanh Giác.

Trong tiếng nhạc hôn lễ, Từ Mộ Trân khoác tay Từ Mộ Hàn, từ từ bước trên thảm đỏ. Ánh đèn lộng lẫy của khách sạn chiếu lên bộ váy cưới trắng tinh của cô ta, khiến cô ta rực rỡ vô cùng.

Không xa đó, Tống Thanh Giác mặc vest, cao ráo và tuấn tú, lông mày kiếm, mắt sáng. Nhưng trên gương mặt anh ta gần như không có chút vui vẻ nào, nụ cười bên khóe môi gượng gạo vô cùng.

Tôi bỗng nhớ trong sách có viết rằng Từ Mộ Trân và Tống Thanh Giác là một đôi trời sinh.

Đáng tiếc, cặp đôi này, dù có bề ngoài đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật: Một người thì ngạo mạn, không biết tôn trọng người khác, sẵn sàng hạ nhục kẻ khác; một người thì chiếm hữu ích kỷ.

Thật đáng tiếc, cặp đôi hoàn mỹ này lại bị tôi phá tan.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn thấy rõ ràng bàn tay Từ Mộ Hàn run rẩy khi trao tay Từ Mộ Trân cho Tống Thanh Giác. Nếu không có ánh đèn che giấu, nhiều người hẳn đã thấy mắt anh ta đỏ hoe.

Trao xong tay Từ Mộ Trân cho Tống Thanh Giác, Từ Mộ Hàn lặng lẽ rời sân khấu với dáng vẻ đau khổ.

Để tránh bầu không khí lúng túng, người dẫn chương trình ra hiệu cho nhân viên phát video quá trình yêu đương của cô dâu và chú rể.

“Quý vị khách quý, xin mời cùng xem video ghi lại quá trình trưởng thành của anh Tống và cô Từ, và chúc mừng hạnh phúc cho đôi tân hôn!”

Vừa dứt lời, màn hình lớn bắt đầu chiếu hình ảnh.

Chỉ là, video đó không phải là những kỷ niệm ngọt ngào mà mẹ Từ và mẹ Tống đã chuẩn bị trước, mà là “tài liệu ôn tập” tôi đã lấy từ tối hôm đó.

Ngoài đoạn ở bệnh viện, còn có đoạn trong văn phòng của công ty nhà họ Từ.

Phải, thật sự rất giật gân.

Toàn bộ khách mời lập tức im phăng phắc. Khi nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cả khán phòng lập tức rối loạn.

Nụ cười còn chưa tắt trên khuôn mặt Từ Mộ Trân, cô ta quay đầu nhìn video. Ngay lập tức, sắc mặt cô ta trắng bệch, sợ hãi tột độ, ngồi sụp xuống đất.

Tống Thanh Giác siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Video rõ nét đến mức cả âm thanh rên rỉ của Từ Mộ Trân cũng nghe thấy rõ ràng.

Lập tức, những âm thanh mờ ám lan khắp hội trường!

Mẹ Từ sững sờ, không thể tin vào mắt mình khi thấy trong video chính là con trai và con gái mà bà yêu quý nhất.

Ở không xa, Bùi Tịch nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười với anh, anh lập tức hiểu ra ý đồ. Từ Mộ Hàn cũng nhìn thấy video, vài giây sau, anh ta lao lên sân khấu, giận dữ hét lớn.

“Tắt video đi! Tắt ngay!”

Nhân viên sững sờ một lúc lâu rồi mới hoàn h/ồ/n, vội vã tắt video, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Anh ta che chắn cho Từ Mộ Trân, mà không để ý mẹ và ba đã bị kích động đến ngất lịm. Sau vụ ồn ào này, danh tiếng của nhà họ Từ trong giới coi như hoàn toàn mất sạch.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Những ngày sau đó, Từ Mộ Trân mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm ba. Còn Từ Mộ Hàn thì bận tối mắt tối mũi, chỉ thi thoảng ghé qua.

Ngày mà mẹ thúc giục chuyện hôn nhân, cả tôi và Từ Mộ Hàn đều có mặt. Mẹ khóc lóc, vẻ mặt buồn xót.

Bà nắm lấy tay Từ Mộ Trân khóc nấc: “Trân Trân, ba con không lo lắng gì về chuyện của Mộ Hàn và An An. Điều duy nhất ông ấy không an tâm chính là chuyện của con. Mẹ nhớ hồi con còn nhỏ, ba con từng mơ được nhìn thấy con mặc váy cưới, trông thật hạnh phúc. Bây giờ ông ấy như vậy, nếu chẳng may có ngày nào đó ông ấy không còn nữa, đó sẽ là nuối tiếc cả đời của ông ấy!”

“Trân Trân, mẹ cũng đã nói chuyện với mẹ của Tống Thanh Giác rồi. Bà ấy rất mong muốn con làm con dâu bà, ngay cả ngày tổ chức hôn lễ cũng đã chọn xong rồi. Nếu được nhìn thấy con kết hôn, ba con dù có đột ngột ra đi thì cũng mãn nguyện.”

“Mẹ không muốn ba con ra đi trong tiếc nuối.”

Từ Mộ Trân mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu trong ánh mắt đầy mong đợi của mẹ Từ. Mẹ Từ ngay lập tức như trút được gánh nặng, nắm chặt tay Từ Mộ Trân mà không kìm được nước mắt.

Từ khóe mắt, tôi thấy Từ Mộ Hàn vài lần định nói điều gì đó nhưng lại thôi. Khi thấy Từ Mộ Trân gật đầu, bàn tay siết chặt của anh ta cũng buông lỏng, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng cùng cực.

Từ khi Từ Mộ Trân đồng ý kết hôn, mẹ bắt đầu bận rộn lo liệu cho lễ cưới. Từ Mộ Trân và Từ Mộ Hàn đều bận rộn, chỉ có tôi là người đến bệnh viện thường xuyên.

Người chăm sóc đã chuẩn bị cháo trắng đưa cho tôi, tôi đón lấy không cảm xúc, rồi từng thìa từng thìa đút cho ba. Môi ông run rẩy, thỉnh thoảng nước cháo tràn ra khỏi miệng.

Tôi lấy khăn ẩm bên cạnh, từ từ lau sạch cho ông. Dù không thể nói, nhưng nhìn vào đôi mắt ông, cảm xúc hiện rõ. Ánh mắt ông nhìn tôi đầy mãn nguyện, nhưng không hề có chút nào áy náy.

Vừa đút cho ông, tôi vừa khẽ nói. “Ba à, con nhớ lần trước ba bảo con rằng, người ta ai cũng có số phận, phải biết chấp nhận số phận.”

“Vậy bây giờ, có phải đây cũng là số phận của ba không?”

Tôi cười khẽ. Ba tôi thoáng ngơ ngác, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ra. Ông nổi giận, mắt ngập tràn phẫn nộ.

Ông trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt đỏ ngầu.

“Ba, đây là số phận, ba phải chấp nhận số phận thôi!”

Ông dường như tức điên lên, cố gắng gượng dậy. Nhưng sau một hồi giằng co, cơ thể ông vẫn bất động, nỗ lực của ông chỉ là phí công.

Điều càng khiến ông ta hoảng sợ hơn là, ông không thể nói được.

Người chăm sóc đứng ở cuối giường, cúi mặt không biểu cảm, làm ngơ trước những tiếng vùng vẫy của ông.

Tôi cứ cười, rồi đưa tay lên sờ, mới nhận ra mặt mình đã đầm đìa nước mắt. Không còn hứng thú ở bên cạnh ba, tôi đứng dậy rời bệnh viện, trở về biệt thự.

Mẹ vẫn chưa về, có lẽ còn bận rộn lo liệu chuyện hôn lễ của Từ Mộ Trân. Trên tường phòng khách, treo bức ảnh gia đình nhà họ Từ.

Tôi im lặng nhìn bức ảnh gia đình trong phòng khách một lúc, cả năm người trong ảnh đều tươi cười rạng rỡ.

Đó từng là tình thân mà chủ nhân cơ thể này khao khát nhất, những ngày tháng bên ba mẹ nuôi là ám ảnh thời thơ ấu của cô ấy, và ám ảnh đó đã bao trùm toàn bộ tuổi thơ và thời niên thiếu của cô.

Dù giờ đây linh hồn tôi đã thay thế cô ấy, nhưng khi nhớ lại những tháng ngày chua xót đó trong giấc mơ lúc nửa đêm, cơ thể vẫn không thể ngăn mình run rẩy.

Đó là nơi mà chỉ nghĩ đến việc đặt chân đến đã khiến cô ấy sợ hãi.

Cô ấy đã khó khăn lắm mới trở về được với gia đình thật sự của mình, nhưng không ngờ điều chờ đợi lại là một cơn ác mộng khác.

Chính ba mẹ ruột đã nói với cô rằng, suốt cuộc đời này, cô không xứng đáng nhận được tình yêu chân thành từ họ.

Người hủy hoại cuộc đời cô không ai khác ngoài chính những người cô yêu thương nhất.

Tôi không nhìn bức ảnh đó nữa mà đi thẳng vào phòng mình.

Nửa giờ sau khi vào phòng, tôi nghe thấy tiếng la tức giận nén lại của Từ Mộ Hàn ở dưới lầu: “Sao em nhất định phải kết hôn với anh ta! Rõ ràng chúng ta đã…”

Tiếp theo là tiếng khóc nức nở đứt quãng của Từ Mộ Trân. Cô ta vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: “Nhưng đây là điều ba muốn thấy nhất. Em không thể để ba ra đi trong tiếc nuối được, anh!”

Tiếng hai người cãi vã dưới lầu lúc to lúc nhỏ, nhưng tôi nghe rõ câu nói của Từ Mộ Hàn.

“Người đáng ra đính hôn với Tống Thanh Giác phải là Từ Niệm An, Trân Trân, nếu em không muốn thì chúng ta có thể không cưới mà!”

Tôi nhắm mắt lại, tiếng ồn ào của hai người dưới lầu cứ kéo dài, mãi không ngớt. Họ chắc không ngờ hôm nay tôi lại về sớm như vậy.

Không cưới, nghe nhẹ nhàng làm sao. Từ Mộ Trân thậm chí còn khao khát đám cưới này hơn anh tưởng đấy.

Chuyện của Từ Mộ Trân gặp đủ rắc rối, phía Tống Thanh Giác cũng không khá hơn là bao.

Khi Hạ Cẩn ở nước ngoài nghe tin hai người sắp kết hôn, cô lập tức gọi điện chất vấn tôi.

“Là Từ Niệm An đúng không? Chẳng phải cậu nói rằng chỉ cần tôi ở nước ngoài thì sẽ không có chuyện gì sao? Thế mà em gái cậu và Tống Thanh Giác sắp cưới rồi!”

“Nếu cậu không tin tôi, thì có thể về nước. Chỉ là nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không đảm bảo được.”

Hạ Cẩn giận dữ cúp máy, nhưng cuối cùng vẫn không trở về nước.

Còn Tống Thanh Giác, cũng vì sự lạnh nhạt đột ngột của Hạ Cẩn và áp lực từ ba mẹ, đã đồng ý kết hôn.

Người tôi sắp xếp trong công ty báo cho tôi biết rằng Từ Mộ Hàn dự định dùng 20% cổ phần của công ty làm của hồi môn cho Từ Mộ Trân.

Tôi lạnh lùng nhìn hợp đồng đã chuẩn bị sẵn.

Cổ phần của công ty nhà họ Từ sẽ không bao giờ được dùng làm của hồi môn cho Từ Mộ Trân.

Lễ cưới được định vào ngày Thất Tịch. Trời chưa sáng, cô dâu Từ Mộ Trân đã dậy chuẩn bị.

Mẹ Từ đã mời hơn nửa giới danh giá trong ngành, và lễ cưới tổ chức ở khách sạn nổi tiếng nhất thành phố. Nhìn dòng người đông đúc đến dự, tôi vui mừng khôn xiết.

Người càng đông, tôi càng vui.

Ngay cả Bùi Tịch cũng nể mặt đến dự, mẹ Từ sắp xếp cho tôi tiếp đón anh như một khách quý.

Bùi Tịch nhìn tôi cười hỏi: “Sao, cô em gái rẻ tiền của em kết hôn khiến em vui đến thế à?”

Tôi gật đầu.

“Em gái kết hôn, làm chị thì tất nhiên phải vui rồi.”

Trước mặt Bùi Tịch, tôi không cần che giấu thái độ của mình. Dù tôi có nói không ghét nhà họ Từ, anh ta cũng chẳng tin.

“Vả lại, tôi còn chuẩn bị cho họ một món quà lớn đặc biệt. Tin tôi đi, khi họ nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm động đến khóc.”

Bùi Tịch nghe xong, cười phá lên: “Thật hiếm khi thấy em thế này.”

Từ Mộ Trân chọn một lễ cưới phương Tây. Ba Từ cũng được đón từ bệnh viện đến.

Từ hôm ấy, tôi không đến thăm ông ta nữa. Giờ ông gầy đi nhiều, mặc bộ vest rộng, ngồi trên xe lăn.

Từ khi rời bệnh viện đến giờ, ông không thèm nhìn tôi lấy một lần. Nhưng tôi vẫn bước tới chào hỏi, không ngờ ông lại liếc nhìn tôi đầy cảnh cáo rồi quay đi, nhắm mắt, không muốn thấy tôi nữa.

Tổng giám đốc họ Từ nay lại thành ra nông nỗi này, thật khiến người ta phải thở dài.

Thông thường lễ cưới sẽ do con gái khoác tay ba vào lễ đường, nhưng vì sức khỏe của ba không cho phép nên Từ Mộ Hàn đã thay thế ba là người đưa Từ Mộ Trân đến bên Tống Thanh Giác.

Trong tiếng nhạc hôn lễ, Từ Mộ Trân khoác tay Từ Mộ Hàn, từ từ bước trên thảm đỏ. Ánh đèn lộng lẫy của khách sạn chiếu lên bộ váy cưới trắng tinh của cô ta, khiến cô ta rực rỡ vô cùng.

Không xa đó, Tống Thanh Giác mặc vest, cao ráo và tuấn tú, lông mày kiếm, mắt sáng. Nhưng trên gương mặt anh ta gần như không có chút vui vẻ nào, nụ cười bên khóe môi gượng gạo vô cùng.

Tôi bỗng nhớ trong sách có viết rằng Từ Mộ Trân và Tống Thanh Giác là một đôi trời sinh.

Đáng tiếc, cặp đôi này, dù có bề ngoài đẹp đẽ đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật: Một người thì ngạo mạn, không biết tôn trọng người khác, sẵn sàng hạ nhục kẻ khác; một người thì chiếm hữu ích kỷ.

Thật đáng tiếc, cặp đôi hoàn mỹ này lại bị tôi phá tan.

Tôi ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn thấy rõ ràng bàn tay Từ Mộ Hàn run rẩy khi trao tay Từ Mộ Trân cho Tống Thanh Giác. Nếu không có ánh đèn che giấu, nhiều người hẳn đã thấy mắt anh ta đỏ hoe.

Trao xong tay Từ Mộ Trân cho Tống Thanh Giác, Từ Mộ Hàn lặng lẽ rời sân khấu với dáng vẻ đau khổ.

Để tránh bầu không khí lúng túng, người dẫn chương trình ra hiệu cho nhân viên phát video quá trình yêu đương của cô dâu và chú rể.

“Quý vị khách quý, xin mời cùng xem video ghi lại quá trình trưởng thành của anh Tống và cô Từ, và chúc mừng hạnh phúc cho đôi tân hôn!”

Vừa dứt lời, màn hình lớn bắt đầu chiếu hình ảnh.

Chỉ là, video đó không phải là những kỷ niệm ngọt ngào mà mẹ Từ và mẹ Tống đã chuẩn bị trước, mà là “tài liệu ôn tập” tôi đã lấy từ tối hôm đó.

Ngoài đoạn ở bệnh viện, còn có đoạn trong văn phòng của công ty nhà họ Từ.

Phải, thật sự rất giật gân.

Toàn bộ khách mời lập tức im phăng phắc. Khi nhận ra chuyện gì đang diễn ra, cả khán phòng lập tức rối loạn.

Nụ cười còn chưa tắt trên khuôn mặt Từ Mộ Trân, cô ta quay đầu nhìn video. Ngay lập tức, sắc mặt cô ta trắng bệch, sợ hãi tột độ, ngồi sụp xuống đất.

Tống Thanh Giác siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn. Video rõ nét đến mức cả âm thanh rên rỉ của Từ Mộ Trân cũng nghe thấy rõ ràng.

Lập tức, những âm thanh mờ ám lan khắp hội trường!

Mẹ Từ sững sờ, không thể tin vào mắt mình khi thấy trong video chính là con trai và con gái mà bà yêu quý nhất.

Ở không xa, Bùi Tịch nhìn về phía tôi, tôi mỉm cười với anh, anh lập tức hiểu ra ý đồ. Từ Mộ Hàn cũng nhìn thấy video, vài giây sau, anh ta lao lên sân khấu, giận dữ hét lớn.

“Tắt video đi! Tắt ngay!”

Nhân viên sững sờ một lúc lâu rồi mới hoàn h/ồ/n, vội vã tắt video, nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Anh ta che chắn cho Từ Mộ Trân, mà không để ý mẹ và ba đã bị kích động đến ngất lịm. Sau vụ ồn ào này, danh tiếng của nhà họ Từ trong giới coi như hoàn toàn mất sạch.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận