Khi rảnh rỗi, tôi còn thi lấy chứng chỉ dinh dưỡng, chuẩn bị ba bữa ăn cho hai cha con.
Cố Trạch có vấn đề về dạ dày, tôi đã tìm một thầy thuốc Đông y để học cách chăm sóc sức khỏe cho anh.
Có khi anh đi tiếp khách đến nửa đêm mới về, tôi cũng dậy nấu canh giải rượu cho anh.
Chẳng trách người ta nói, những hy sinh của một người vợ nội trợ luôn là vô hình, không ai nhìn thấy.
Lòng tôi bỗng chốc mệt mỏi.
Tôi quay người vào phòng tắm.
Nhìn thấy chiếc áo sơ mi anh ta vừa giặt xong treo trên giá, trông thật xa lạ.
Cầm lên ngửi, tôi phát hiện ra mùi hương hoa dành dành nồng đậm.
Đó là mùi hương yêu thích của Tôn Nhất Nhiên.
Không biết là vô tình hay cố ý, trên cổ áo còn vương lại một vệt son nhạt.
Đầu tôi như nổ tung.
Tôi cầm áo lao đến phòng khách, ném trước mặt Cố Trạch:
“Anh có gì để giải thích không?”
“Trần Nhạn, vì chuyện nhỏ nhặt này mà em giận dữ với anh sao?
“Bệnh viện đông người, anh bế Phi Phi, Nhất Nhiên bị người ta va phải, vô tình dính vào thôi.
“Có con nít ở đó, bọn anh còn có thể làm gì chứ? Em đừng có nghĩ bậy!”
Giọng điệu của anh ta đầy vẻ khinh thường.
Tôi cố gắng kìm nén nghẹn ngào nơi cổ họng, tự nhắc nhở bản thân đừng khóc.
Cho dù người đàn ông này có sạch hay không.
Khi lòng anh ta bắt đầu dao động, khi miệng anh ta không ngừng bào chữa, thì cũng là lúc tôi nên sẵn sàng cho sự ra đi.
8.
Sau vài năm làm vợ nội trợ.
Tôi đã kiếm được kha khá từ đầu tư tài chính và còn làm thêm trực tuyến với công việc thiết kế thời trang mà tôi rất thích.
Nhưng so với Cố Trạch sở hữu công ty thì vẫn không đáng kể, không có lợi thế để giành quyền nuôi con.
Dù hiện tại, anh ta đang mải mê với mẹ con Bạch Nguyệt Quang.
Nhưng tôi quá hiểu Cố Trạch.
Tính anh ta thích chiến thắng, rất có thể sẽ giành lấy quyền nuôi con chỉ để chọc tức tôi.
Tôi chuẩn bị một bản sơ yếu lý lịch để tìm công việc ổn định.
Không ngờ, vừa gửi chưa đầy hai ngày đã nhận được thông báo phỏng vấn từ một công ty thời trang nhỏ của Ý.
Trụ sở chính vốn ở nước ngoài.
Chủ công ty tuổi cao, muốn “lá rụng về cội” nên đã chuyển công ty về trong nước.
Tôi chọn một bộ trang phục phù hợp với phong cách công ty, mang theo các mẫu thiết kế của mình đến buổi phỏng vấn.
Không ngờ, vừa vào đã gặp ngay sếp lớn.
9
Mở cửa phòng.
Một người phụ nữ mặc trang phục thời thượng, mái tóc chải chuốt kỹ càng, đang ngồi duyên dáng trong văn phòng tổng giám đốc.
Bà trông khoảng năm mươi tuổi.
Nhưng mỗi cử chỉ đều toát lên sức sống.
Không hiểu sao.
Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng tôi thấy gương mặt này có vẻ rất quen.
“Chào bà, tôi là Trần Nhạn, ứng viên phỏng vấn.”
“Chào cháu, tôi là mẹ ruột của Cố Trạch, Tư Vịnh Mai.”
“Á?”
Trong lúc nhất thời, tôi không biết nên phản ứng ra sao trước người phụ nữ trước mắt này – người mà Cố Trạch mỗi lần nhắc đến đều úp mở, trách móc vì đã bỏ chồng con ra nước ngoài.”
Tôi bất giác thốt lên:
“Thật là trùng hợp!”
“Không phải trùng hợp đâu! Là tôi về nước mở công ty, muốn xem đứa con bất hiếu có sống đàng hoàng hay không, ai ngờ lại phát hiện ra nó còn ngớ ngẩn hơn cả cha mình đã khuất, dám bắt nạt vợ hiền và con trai ngoan.”
Cách nói chuyện như vậy thật là khác thường.
“Bác gái, con…”
“Đừng gọi tôi là bác gái, hãy gọi tôi là Tư nữ sĩ!”
“Nghe nói cháu học thiết kế thời trang, có muốn đến giúp tôi một tay không?”
Tôi gần như không chút do dự mà đồng ý.
Khi kết hôn với Cố Trạch, tôi vừa đi làm, vừa hỗ trợ anh ta khởi nghiệp, còn tranh thủ sinh con.
Sau khi công ty đi vào hoạt động, anh ta lại không thể dành thời gian cho gia đình, chê rằng thu nhập của tôi chỉ là vài đồng lẻ.
Cuối cùng, anh ta yêu cầu tôi nghỉ việc, tập trung nuôi dạy con cái.
Tôi không cam lòng.
Tìm kiếm công việc bán thời gian liên quan đến chuyên ngành trên mạng, nhưng anh ta coi thường, mỉa mai rằng “nghề làm quần áo thì có tiền đồ gì.”
Tôi không cãi lại, nhưng dần dần cũng không còn muốn chia sẻ gì với anh.
Cuối cùng, Cố Trạch lại ngưỡng mộ Tôn Nhất Nhiên, người có sự nghiệp phát triển, coi cô ta là mẫu người phụ nữ độc lập.
Còn tôi, anh ta cho rằng tôi ăn bám, tiêu xài tiền của anh mà lại không biết ơn.
10.
Trong quán cà phê.
Tư nữ sĩ nhấp một ngụm cà phê đen không đường, cười nhạt.
“Trên đời này chuyện phiền phức nhất chẳng gì bằng lấy phải một người đàn ông vô tâm, rồi sinh ra một đứa con trai bội bạc.”
Bà bắt đầu kể về quá khứ mấy chục năm trước.
“Lúc đó, tôi còn trẻ, đói bụng không biết ăn gì, lại ăn phải nỗi khổ của tình yêu.”
“Nhìn trúng vẻ ngoài của cha Cố Trạch, ai ngờ, một bước đi sai thành hận cả đời.”
Cha của Cố Trạch chỉ được cái túi da bên ngoài, thăm ăn lười làm, dựa dẫm vào Tư nữ sĩ để nuôi sống gia đình.
“Tôi ra ngoài làm việc, ông ấy ở nhà cặp kè với người phụ nữ khác.
“Đối tượng chính là mẹ của Tôn Nhất Nhiên, lúc đó bà ấy mang theo con gái, khóc lóc kể rằng chồng đầu tiên đã qua đời.
“Cha của Cố Trạch thương hại mẹ góa con côi, lén lút lấy phần đùi gà trong nhà mang cho họ ăn.
“Tôi vất vả khiêng quần áo từ chợ đầu mối về Đông Đại Môn để bán, về đến nhà thì chỉ còn cái phao câu gà để ăn.”
“Sau đó, cha của Cố Trạch gặp tai nạn xe, lén đưa tiền bồi thường cho hai mẹ con họ. Tôi tức giận, lập tức ly hôn, rồi tìm đường phát triển ở nước ngoài.”
“Khi quay lại nghe ngóng, thì mới biết cha con nhà họ giống nhau như đúc, thích làm cha hờ cho người ta.”
“Ngôi nhà khu vực tuyển sinh của hai người là do tôi nghe nói con trai gặp khó khăn sau khi kết hôn, nên đã chuyển khoản ba triệu cho nó mua đấy, chắc nó chưa bao giờ kể với cháu đâu?”
Thấy tôi im lặng, Tư nữ sĩ cười mỉa:
“Cháu lấy con trai tôi, đúng là khởi đầu của bất hạnh!”
11.
Sau khi gặp Tư nữ sĩ, ý định ly hôn của tôi càng trở nên mãnh liệt.
Bạn không thể đánh thức một người giả vờ ngủ.
Có Tôn Nhất Nhiên bên cạnh, lòng của Cố Trạch mãi mãi không nghiêng về mẹ con tôi.
Tôi không chuẩn bị bữa sáng cho Cố Trạch, sớm đưa con trai đang nghỉ hè đến công ty.
Tư nữ sĩ rất vui khi gặp cháu nội:
“Cậu nhóc, nghe nói cháu rất thích nuôi chó?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Bà nội cũng giống cháu, thích các con vật nhỏ lắm, như gà nướng, vịt quay, cá sốt chua cay, tôm hùm hấp.”
Cố Duệ lập tức sững sờ.
Tư nữ sĩ cười sảng khoái, rồi ra hiệu cho một người đàn ông cao lớn, đẹp trai, bưng vào một cái lồng chó.
Vừa nhìn thấy chú chó Schnauzer năng động, đôi mắt con trai tôi sáng rỡ.
Tư nữ sĩ chỉ vào người đàn ông trẻ, giới thiệu:
“Đây là cháu trai nhà mẹ đẻ của tôi, Tư Hoài Thư, đẹp trai như người mẫu ấy, chỉ là miệng hơi vụng về ngốc nghếch một chút, như cái hũ nút.”
Tư Hoài Thư có vẻ bất đắc dĩ, chỉ chào một câu:
“Dì!”
“Không đùa nữa! Tiểu Duệ, cháu có thể gọi cậu ta là chú.”
Tư nữ sĩ quay sang tôi:
“Nhạn Nhạn, nghe nói cháu đang lo lắng vì con trai không có nhà ở khu vực tuyển sinh đúng không?
“Hoài Thư theo tôi phát triển ở nước ngoài bao nhiêu năm, không chơi bời, không cờ bạc, cũng chẳng tiêu tiền hoang phí. Đến thời điểm vàng của bất động sản, nó quay về đầu tư và sở hữu một căn nhà gần trường học tốt nhất trong thành phố.”
“Cháu đưa hộ khẩu Tiểu Duệ vào tên của nó là ổn thôi.”
Tôi mở to mắt:
“Như vậy có ổn không?”
“Đã là người một nhà, không cần khách sáo!
“Năm đó, tôi suýt chết bệnh, Cố Trạch còn chẳng buồn nghe điện thoại.
“Chính là Hoài Thư lo liệu tìm bác sĩ cho tôi, quản lý công ty giúp tôi qua được cơn hoạn nạn.”
“Đối với tôi, nó còn giống con trai ruột hơn cả con trai tôi.”
Tư Hoài Thư dường như lo tôi từ chối, cũng chủ động nói:
“Tôi quen ở gần công ty, nhà trống để cũng phí, mọi người có thể dọn vào ở bất cứ khi nào, ở bao lâu cũng được.”
“Ồ! Anh chàng ít nói, hiếm khi lại nói nhiều như hôm nay, tối nay thêm đùi gà cho cậu nhé.”
12.
Tôi lặng lẽ chuyển hộ khẩu của con trai.
Cố Trạch hoàn toàn không nhận ra.
Anh ta đang bận đưa mẹ con họ đi du lịch trước khi vào học, mua đồ chơi ở Disneyland cho Phi Phi, cả ba người vui vẻ chụp ảnh cùng LinaBell.
Những hình ảnh đó tôi thấy trên trang cá nhân của Tôn Nhất Nhiên.
Cô ta chỉ để mình tôi xem.
Rốt cuộc, Cố Trạch lấy lý do đi công tác Thượng Hải, hứa sẽ mua quà cho con trai.
Tôn Nhất Nhiên dám công khai khiêu khích, chẳng qua là muốn tôi làm ầm ĩ lên với Cố Trạch.
Tình cảm nghiêng về phía ai, từ lâu đã rõ ràng.
Lẽ ra tôi nên tức giận.
Nhưng hôm ấy, tôi và Tư nữ sĩ cùng nhâm nhi rượu, kể xấu đàn ông đến nửa đêm.
Bà ấy không hề giữ phong thái người lớn.
Bà nói, khi một người đàn ông yêu bạn thật lòng, cuộc sống của bạn sẽ thêm một người làm bạn thấy hạnh phúc.
Nhưng khi anh ta yêu bạn giả tạo, bạn sẽ ngán ngẩm như vừa có thêm một đứa con trai, mà lại là đứa con bất hiếu.
“Thay vì nhẫn nhịn đến mức sinh ra các bệnh phụ nữ, chi bằng hãy cho mình lối thoát.
“Sống với một người đàn ông mà lòng đã thay đổi, thì không thể đi đến cuối đời được.”
Tôi vô cùng đồng ý, giơ ly chạm cốc với bà ấy.
13.
Cố Trạch trở về vào lúc gần khai giảng.
Anh có chút chột dạ, lấy ra món đồ chơi Transformer đặt trước mặt con trai:
“Tiểu Duệ, sắp vào lớp một rồi. Ba bận quá không thể đưa con đến trường mới, nhớ nghe lời mẹ nhé.”
Tiểu Duệ thờ ơ nhận lấy, nhưng lại cắm cúi vào quyển truyện song ngữ do Tư Hoài Thư tặng.
Thấy con trai lạnh nhạt, Cố Trạch nghi ngờ tôi đã nói xấu anh ta:
“Trần Nhạn, anh ra ngoài kiếm tiền cực khổ là để cho mẹ con em có cuộc sống tốt hơn.
“Nhìn Nhất Nhiên kìa, vừa nuôi con một mình, vừa chăm sóc cha mẹ, mạnh mẽ hơn em không biết bao nhiêu lần.”
Tôi bất ngờ bị mắng một trận.
Tâm trạng vô cùng khó chịu.
Tôi liền ném chiếc cốc trong tay xuống chân anh ta:
“Đừng có vừa về đến nhà đã như chó dại sủa ầm lên. Anh cùng mẹ con Tôn Nhất Nhiên đi du lịch khắp vùng Thượng Hải tám ngày trời, ở Disney những hai lần.
“Rồi chỉ với món đồ chơi rẻ tiền đã định qua loa cho xong với con trai mình, cũng chẳng đả động gì đến việc đã cướp đi suất học của thằng bé.”
Cố Trạch á khẩu.
Dù anh ta xem thường tôi vì là bà nội trợ, nhưng lại không muốn bị con trai nhìn như một người cha tồi.
“Trần Nhạn, em đang nói linh tinh cái gì vậy?
“Anh đi công tác Thượng Hải, tình cờ gặp họ thôi.”
“Giả bộ! Cứ việc giả bộ đi!”
Tôi lấy ra bản in những hình ảnh trên trang cá nhân của Tôn Nhất Nhiên, “phịch” một cái ném thẳng vào mặt Cố Trạch.
Kết hôn nhiều năm, bàn ăn trong nhà chưa từng bị hất tung, hôm nay là lần đầu tiên.
Cố Trạch cuống cuồng nhặt lại, ánh mắt tinh ranh của Tiểu Duệ quét qua:
“Ba ơi, nếu ba muốn làm ba của người khác, chắc con sẽ buồn lắm.
“Nhưng con chắc chắn sẽ không để mình đau lòng quá lâu.”
“Con có mẹ yêu thương mình, nếu mẹ không cần ba, con cũng không cần ba nữa.”
Cố Trạch bị đánh trúng:
“Tiểu Duệ, đừng nghe mẹ nói bậy. Ba chỉ có mình con là con trai.”
Tôi lửa cháy đổ thêm dầu:
“Đúng thế! Anh chỉ có một đứa con trai, nhưng lại có hai đứa con gái. Một lớn gọi anh là ‘ba yêu’, một nhỏ gọi là ‘ba Cố’.”
Đây cũng là một tin tức nóng hổi mà Tôn Nhất Nhiên cung cấp.
Cô ta cố ý gọi đến điện thoại của tôi nhưng không nói gì, rồi cùng con gái Phi Phi tranh nhau gọi chồng tôi là ba ba.
Giữ lại bằng chứng là một thói quen tốt.
Tôi đã ghi âm lại toàn bộ.
14.
Không thể lường trước được tình huống, Cố Trạch đổ hết cơn giận sang tôi:
“Trần Nhạn, nếu em cứ giữ suy nghĩ tính toán với anh như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì.”
“Vậy còn anh, ngay trước mắt vợ mình mà tán tỉnh người tình cũ, tiêu tiền cho con gái của người ta thì thấy rất có ý nghĩa sao?
“Em từ khi nào lại trở thành kẻ cay nghiệt độc ác thế này, nói chuyện nghe thật chối tai.”
Tôi chẳng buồn nói thêm.
“Bốp” một cái, tôi vung tay tát anh ta thật mạnh.
Tư nữ sĩ nói rất đúng:
“Sống không cần để tâm, mới là cách sống đúng. Bỏ qua phong cách, cuộc đời sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Cố Trạch nhìn tôi như không thể tin nổi:
“Nhạn Nhạn, em dám đánh anh? Sao em nỡ lòng nào làm vậy?”
Ánh mắt của anh ta vừa ngỡ ngàng, vừa mang chút uất ức.
Tôi bỗng thấy buồn cười.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.