Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

5:18 sáng – 22/11/2024

25.

Thật ra, tôi đã kể mọi chuyện với bố từ 14 năm trước rồi. Nhưng ông ấy bảo rằng chuyện này mất mặt, nói ra chỉ khiến tôi thành trò cười và cả đời phải sống trong sự dị nghị.

Bố dặn tuyệt đối không nói với mẹ, vì mẹ trọng tình cảm, sẽ không chịu nổi cú sốc này. Ông bảo mẹ nóng tính, có thể làm mọi thứ rối tung lên. Ông nói “một điều nhịn chín điều lành”, hãy buông bỏ quá khứ mà sống tốt.

Ông bảo cậu và mợ đều mất rồi, tôi còn muốn gì nữa?

Muốn gì nữa ư?

“Con có bố mẹ đầy đủ, không thiếu thốn thứ gì, lại khỏe mạnh và xinh đẹp. Bố mẹ đã cho con gen tốt và nền tảng vật chất, con đã may mắn hơn bao người, còn gì không hài lòng?”

Bố bảo, Lưu Triều Kỳ, cuộc đời này ai cũng sẽ gặp khó khăn, không có gì suôn sẻ cả. Giống như bố mẹ gặp chuyện cũng không bao giờ kéo con vào, con cũng phải tự vượt qua khó khăn. Đừng ảnh hưởng tới những người vô can, đừng làm phiền cuộc sống của người khác, tự xử lý là phẩm hạnh của con.

Nhưng điều tôi không buông bỏ được chưa bao giờ là những khó khăn ấy. Mà là việc người bố ruột của tôi, trong khi biết rõ nỗi oan ức của tôi, lại thản nhiên lờ đi và đứng nhìn như người ngoài, nói những lời vô thưởng vô phạt.

Ông ấy thật rộng lượng. Rộng lượng đến mức, bất kể con gái mình phải chịu đựng điều gì, ông ấy cũng có thể thay tôi tha thứ cho tất cả.

Tôi chỉ là một người bình thường, không xứng làm con của một kẻ cao thượng như ông ấy.

Tôi không nhắn lại cho ông mà chỉ để lại cho Tôn Bồi Chính một câu:

[Gia đình này đã mục nát từ gốc rễ rồi, đừng tới đây.]

26.

Ngày 12 tháng 1.

Tuyết rơi suốt cả ngày lẫn đêm, người qua lại bên bờ sông thưa thớt hơn hẳn. Mọi thứ đều trắng xóa, sáng lóa đến chói mắt.

Nơi tôi đang ở cũng không tệ, không có gió, khá sạch sẽ, có thể nhìn thấy chim sẻ đang kiếm ăn. Nhưng lại lạnh lẽo một cách kỳ lạ.

Điều tệ hơn là… hình như tôi vừa tè ra quần.

27.

Ngày 14 tháng 1, trời nắng lên. Hôm nay thật xui xẻo, bị một con chó trắng nhỏ tai xù phát hiện.

Chủ của nó là một bà cụ đội chiếc mũ len đỏ, mắt kém, hay lẩm bẩm.

Bà nhất quyết bảo: “Con ơi, đừng chạy lung tung nữa, về nhà mau đi, trời tối sông có yêu quái đấy, nó sẽ bắt con đi!”

Tôi đâu phải là trẻ con ba tuổi chứ. Nhưng sao tự dưng lại muốn khóc vậy?

Ai mà chẳng muốn được là trẻ con một lần nữa.

28

Tôi muốn chuyển sang một chỗ khô ráo hơn, nhưng có vẻ không đứng dậy nổi.

Tuyết thật đẹp, dưới ánh mặt trời, trông như những mảnh kính vỡ rải khắp nơi, đâm vào mắt tôi đau nhói.

29.

Ngày thứ hai sau khi Lưu Triều Kỳ mất tích, Tôn Bồi Chính đã báo cảnh sát. Nhưng đối với câu hỏi của cảnh sát, Lưu Kiến Trung lại có một suy nghĩ khác.

“Con bé này từ nhỏ đã bướng bỉnh, cứ mỗi lần không vui là lại mất tích, muốn mọi người phải chạy theo dỗ dành nó.”

“Mấy hôm trước mới nói nó vài câu, thế là lại bỏ đi giận dỗi.”

Ông ấy sợ phiền cảnh sát nên đã khuyên họ đừng điều tra nữa. Nhưng vào ngày 20 tháng 1, tức ngày 28 tháng Chạp, cảnh sát lại đến tìm.

Họ nói tìm thấy một th//i th//ể nữ vô danh dưới cây cầu cao tốc gần làng Sa Đà, đoạn phía Nam sông Liễu, và mời hai vợ chồng đến nhận diện.

Khi bước vào phòng xác, đầu óc Lâm Vân Hà trống rỗng. Chỉ có đôi mắt là dán chặt vào gót giày của cảnh sát. Họ đi, bà cũng đi theo. Lưu Kiến Trung lặng lẽ theo sau bà.

Tiếng bước chân “cộp cộp” vang vọng khắp hành lang, như muốn bị cái lạnh đông cứng mãi mãi.

Khi tấm vải trắng được vén lên, một bộ tóc giả màu nâu đậm rơi xuống, để lộ một cái đầu trọc tím tái. Cảnh tượng thật kinh hoàng. Tay Lâm Vân Hà run rẩy, nhưng tim bà như ngừng đập. Bà quay đầu lại, nhìn Lưu Kiến Trung, tay vẫn lơ lửng giữa không trung, không dám động đậy.

Lưu Kiến Trung gương mặt đơ cứng, ra hiệu bằng ánh mắt để bà tiếp tục.

Lâm Vân Hà nén một hơi dài, thầm đếm trong lòng “một, hai, ba”, rồi bất ngờ kéo mạnh tấm vải ra, lộ rõ gương mặt bị che khuất.

Đó là một khuôn mặt gầy gò, hốc hác, không có chút sự sống, hoàn toàn xa lạ.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Lâm Vân Hà thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, khóe miệng không tự chủ được mà nở nụ cười như vừa thoát chet.

“Không phải.”

Bà nói với Lưu Kiến Trung.

“Bộ tóc giả và quần áo thì giống, nhưng người không phải.”

Giọng bà chắc nịch, không chút do dự.

Hai vợ chồng rời đi. Trên đường về, mỗi người đều ôm trong lòng những suy nghĩ riêng, không ai nói với ai một lời. Hơn một tiếng đồng hồ trên xe, cả hai đều im lặng.

Trước khi xuống xe, Lâm Vân Hà thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ:

“Gọi con bé về đi, mai là giao thừa rồi.”

Lưu Kiến Trung cũng tỉnh lại từ mớ suy nghĩ, đáp: “Ừ, được.”

30.

Nhưng họ đã đánh giá quá thấp sự bướng bỉnh của Lưu Triều Kỳ. Mấy tin nhắn gọi cô về ăn Tết, tất cả đều như rơi vào hư không. Ngay cả điện thoại, cũng chỉ nhận được thông báo “máy đã tắt”.

Cho đến tận 12 giờ đêm, tiếng pháo nổ rộn ràng khắp các con phố, Lâm Vân Hà mới chịu hết nổi mà đập vỡ đĩa hạt dưa. Lần này, bà đã cho cô đủ kiên nhẫn rồi. Chính cô làm bà thất vọng mà thôi.

Có vẻ như Lưu Triều Kỳ vẫn không hiểu tình hình. Không có vợ chồng bà, còn ai sẽ thật lòng đối xử tốt với cô nữa đây? Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu ra điều này. Thế nên, Lâm Vân Hà chẳng hề vội vã.

Trong suốt kỳ nghỉ Tết, bà vẫn đi thăm bà con như bình thường, mỗi khi nhắc đến đứa con gái ngỗ nghịch, gương mặt lại đầy vẻ chua xót và bất lực.

Cho đến ngày 6 tháng 2, tức ngày 16 tháng Giêng, một tin tức chấn động quét qua mạng xã hội, hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của bà.

Vào đúng 0 giờ ngày 6 tháng 2, Lưu Triều Kỳ đăng tải vài bức ảnh kèm theo những dòng chữ chi chít. Những dòng văn bản ấy kể lại chi tiết quá trình bị cậu ruột là Lâm Vân Đào xâm hại trong suốt gần 6 năm, và những hành vi bạo hành cả thể xác lẫn tinh thần từ mợ là La Tố Trân. Họ thậm chí còn bán cô cho hai anh em nhà họ Lý trong làng, để bị lạm dụng và hành hạ.

[Lúc đó, tôi thường tự hỏi, tại sao một tuần chỉ có năm ngày học, tại sao đêm lại dài đến thế, và tại sao bố mẹ tôi vẫn chưa trở về thăm tôi…]

[Việc trực nhật của Lâm Hoan, tôi làm. Bài tập của chị ta, tôi viết. Cặp sách của chị ta, tôi mang. Những rắc rối do chị ta gây ra, tôi gánh chịu. Tôi không dám chọc giận chị ta, vì nếu tôi làm vậy, chị ta sẽ cố ý gọi những gã đàn ông độc thân đến nhà chơi. Mỗi lần như vậy, chị ta có thể đổi lấy một cây kẹo mút.]

Sau này, khi trở về nhà ở thành phố, sự bắt nạt của Lâm Hoan cũng không hề dừng lại. Cô ta dựa vào sự nuông chiều của cô mình, chiếm lấy mọi thứ của Lưu Triều Kỳ.

Những lỗi lầm mà Triều Kỳ đã gánh cho cô ta, Lâm Hoan lại rêu rao khắp nơi. Cô ta bịa chuyện, dẫn đầu việc cô lập, bắt nạt Triều Kỳ. Nếu Triều Kỳ dám phản kháng, Lâm Hoan sẽ trừng phạt, như đổ tội cô ăn cắp hoặc phá hoại đồ đạc, biến cô thành đối tượng bị tất cả mọi người chửi rủa.

Cô ta đặt ra vô số quy tắc cho Triều Kỳ: không được trái ý cô ta, không được chơi với người mà cô ta không thích, và không được nói xấu sau lưng. Nếu không…

[Chị ta có hàng ngàn cách để xử lý tôi.] Lưu Triều Kỳ viết.

[Chị ta từng nói rằng, chị ta có thể gọi mấy gã đàn ông nhà họ Lý lên thành phố bất cứ lúc nào để “chơi”, bảo tôi nên tự biết điều mà sống.]

Sau khi Lưu Triều Kỳ vào đại học, mỗi tháng cô phải chuyển nửa số tiền sinh hoạt phí của mình cho Lâm Hoan. Khi đi làm, cô thậm chí phải “đóng góp” 1000 tệ mỗi tháng. Nếu không…

[Cô ta sẽ rêu rao khắp nơi chuyện tôi từng bị mấy gã đàn ông độc thân cưỡng bức.]

Mỗi sự việc quan trọng, Lưu Triều Kỳ đều liệt kê rõ ngày tháng, địa điểm chính xác đến từng nhà, từng chi tiết. Không ai biết những ký ức ấy đã lặp đi lặp lại trong đầu cô bao nhiêu lần.

Bài viết rất dài, nhưng không thể hiện hết trong vài dòng trạng thái trên mạng xã hội. Thế nên, Lưu Triều Kỳ còn đính kèm một đường link mạng kèm theo mật khẩu truy cập.

Lâm Vân Hà lần theo đường link và nhìn thấy những bản ghi chép chuyển tiền suốt 8 năm, cùng vô số đoạn tin nhắn, âm thanh mà Lâm Hoan chửi rủa, đe dọa và đòi tiền cô.

Những từ ngữ như “đồ khốn nạn”, “ngu dốt”, “đồ đ//iên” gần như xuất hiện trong mọi cuộc đối thoại.

“Mày không tin tao sẽ giet mày sao?”, “Đồ B***”, “Tao cho mày nợ đấy à?”, là những câu cửa miệng của Lâm Hoan.

Lâm Vân Hà không dám tin vào mắt mình. Cô cháu gái vốn luôn ngoan ngoãn, dễ thương trước mặt bà, hóa ra lại có một bộ mặt như thế sau lưng.

Bà tức tốc đi tìm Lâm Hoan, lúc này vẫn đang ngủ, để đối chất.

Đối mặt với những chứng cứ rõ ràng, Lâm Hoan không thể chối cãi, nhưng cô ta vẫn không thấy mình có lỗi.

“Nó hại chet bố mẹ con, con chửi nó vài câu thì có gì sai? Nó vẫn sống khỏe mạnh đấy thôi!”

“Cô à, những kẻ yếu đuối không xứng đáng sống trên đời này, chẳng phải chính cô đã nói với nó như vậy sao?”

“Cút! Cút khỏi nhà tao ngay!”

Lâm Vân Hà phát đ//iên, đuổi Lâm Hoan ra ngoài, không cho cô ta thời gian thu dọn đồ đạc, vứt hết quần áo và đồ đạc của cô ta ra khỏi cửa.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận