9.
Bạn thân nhất của tôi hồi cấp ba là thằng rùa con, tên đầy đủ là Tôn Bồi Chính.
Một cậu ấm, học hành thì dở tệ nhưng tay chân lại cực kỳ phát triển. Và sau này, cũng chính là hàng xóm của tôi khi tôi bị “đày” ra ở ngoài căn hộ.
Cậu ta lúc nào cũng cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh rồi bảo: “Lưu Triều Kỳ, sao cái gì cậu cũng biết vậy?”
“Sinh vào ngày 29 tháng 2, cậu đúng là con cưng của trời.”
“Không thể bớt hoàn hảo lại một chút được à, để cho tụi bình thường như tôi còn đường sống chứ!”
Một đứa khùng, toàn nói láo.
Cậu ta giờ đã chững chạc hơn nhiều so với trong trí nhớ của tôi. Đường nét khuôn mặt càng thêm rõ ràng và sắc nét. Vóc dáng cũng chẳng đổi, nhờ cái nền tảng thể thao từ hồi xưa. Dưới lớp áo khoác đắt tiền, thân hình vẫn vạm vỡ và cao ráo.
Nhưng cái thằng to xác thế này, lại lóng ngóng móc bao cao su ra khỏi túi quần tây mãi mới lấy được cái hộp ra.
Tôi không để nó dùng.
Vì chẳng cần thiết.
Cậu ta hồi hộp, hơi thở gấp gáp, mắt sáng lấp lánh, còn khen tôi giỏi. Lúc thử hôn tôi, tóc giả của tôi bị lệch, nhưng cậu ta thì vô tư, chẳng để ý, còn khen: “Lưu Triều Kỳ, cậu ngầu thật đấy.”
Tôi và cậu ta đã lên giường với nhau.
Nhưng khi biết đây không phải là lần đầu của tôi, cậu ta nổi đ//iên, cứ đòi mãi không chịu dừng. Xong việc còn giận dỗi: “Cậu yêu từ bao giờ vậy?”
“Chẳng phải nói trước 27 tuổi không yêu đương gì à?”
“Cậu lừa tôi hả?”
Cậu ta siết tay, vòng tay rắn chắc ép chặt khiến tôi gần như nghẹt thở: “Lưu Triều Kỳ, cậu giỏi lắm!”
“Đồ rùa bò!!”
Tôi cấu vào hông cậu ta, khiến cậu ta đau quá phải hét lên, rồi mới chịu buông ra.
Cậu ta vẫn còn giận, giọng trầm xuống: “Tôi vẫn còn tử tế quá mà, đáng lẽ không nên ở nhà mà chờ chet như thế. Chest tiệt, bị cậu xoay như chong chóng!”
Tôi hít một hơi, cười: “Ở nhà nhưng chẳng phải cậu vẫn vui vẻ đó sao.”
Dù sao thì tôi cũng biết cậu ta chưa lúc nào thiếu bạn gái.
Tôn Bồi Chính quay ra tỏ vẻ ấm ức, liếc mắt với tôi: “Vui vẻ với cậu là một kiểu khác mà.”
“Lỗ to rồi! Lỗ thê thảm luôn!”
10.
Tối hôm đó, tôi không về nhà.
Do đã uống thuốc giảm đau trước đó, tôi cảm thấy hơi buồn ngủ, không dậy nổi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Tôn Bồi Chính vẫn còn say giấc. Cằm của cậu ta chạm vào má tôi, hơi thở ấm áp đều đều phả vào mặt tôi.
Vòng tay rộng lớn của cậu khiến tôi cảm thấy an tâm một cách lạ thường. Đêm qua, có lẽ là đêm tôi ngủ ngon nhất trong hơn chục năm qua.
Tôi mò lấy điện thoại, chỉnh camera chụp vài tấm ảnh chúng tôi với nhau.
Đột nhiên, điện thoại bị một bàn tay to lớn giật lấy, đồng thời, gáy tôi bị kéo lại, và môi tôi bị khóa chặt.
Tách!
Điện thoại ghi lại khoảnh khắc đó.
Cậu ta nhếch mày tự đắc, miệng nở nụ cười rộng ngoác, vệt đỏ tươi trên môi phản chiếu ánh sáng nhè nhẹ, cứ đong đưa trước mắt tôi.
“Muốn chụp thì cứ chụp thoải mái, tôi mặt dày lắm, sợ gì mất mặt.”
“Giáng sinh vui vẻ, Lưu Triều Kỳ.”
11.
Tôn Bồi Chính đúng là một kẻ nói dối chuyên nghiệp.
Ban đầu thỏa thuận là chỉ chơi đùa thôi, vậy mà cuối cùng cậu ta vẫn chia tay với Lâm Hoan.
Lúc mẹ tôi nhận được cuộc gọi của Lâm Hoan, mặt bà tái xanh vì giận. Cánh cửa phòng đóng kín không ngăn được tiếng khóc thảm thiết của Lâm Hoan vọng ra từ đầu dây bên kia.
Tôn Bồi Chính ngoại tình, nhưng nỗi đau lại do Lâm Hoan và bố mẹ tôi gánh chịu.
Mẹ tôi đau lòng đến mức lông mày dựng ngược, vừa mắng chửi vừa cầm túi xách nhỏ định đi tìm Tôn Bồi Chính để hỏi cho ra lẽ. Nhưng bố tôi đã ngăn lại.
“Nếu làm ầm lên, sẽ không còn đường quay lại nữa đâu.”
“Quay lại cái gì nữa?” Mẹ tôi quyết tâm.
“Nó dám ngoại tình, tôi dám làm cho nó thân bại danh liệt, để người đời xỉa xói!”
Cuối cùng mẹ cũng bị bố thuyết phục, không đi nữa.
Vì bố tôi vẫn đang làm việc dưới trướng Tôn Bồi Chính, không thể chịu nổi hậu quả nếu bị sa thải.
Vì hai mẹ con nhà họ từ lâu đã tuyên bố rộng rãi chuyện cưới xin.
Vì bố tôi vẫn còn ảo tưởng rằng mọi chuyện có thể giải quyết trong yên bình, tốt nhất là mỗi bên nhường một chút, không làm tổn thương tình cảm, giữ nguyên hiện trạng.
“Nếu có thể giải quyết trong im lặng, thì đừng làm lớn chuyện.”
Lâm Hoan cũng yêu Tôn Bồi Chính đến cuồng dại, đến nỗi sẵn sàng nuốt trôi cục tức này chỉ để được ở bên cậu ta.
Nhưng ai ngờ, Tôn Bồi Chính kiên quyết chia tay.
Lâm Hoan mắt sưng đỏ quay trở lại nhà tôi.
Dù là con gái cậu tôi, nhưng rõ ràng cô ta còn giống chủ nhân ngôi nhà này hơn cả tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetBố mẹ tôi xoay quanh cô ta, người an ủi, người khuyên nhủ. Chỉ có tôi, như người ngoài cuộc, chẳng tỏ thái độ gì.
Chủ nhân nhỏ của ngôi nhà tức giận, chờ lúc bố tôi đi làm, mẹ ra ngoài mua đồ ăn vặt cho cô ta, cô ta đã ném mạnh chiếc iPad tôi đang dùng để xem video xuống đất.
“Cười cái gì, con đ//iếm.”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta méo mó, lộ rõ sự độc ác, ánh mắt tràn ngập khinh thường và ngạo mạn.
“Lại muốn ăn kẹo mút à?”
Cô ta đã quá quen với việc đè bẹp tôi dưới chân, quen với ánh nhìn ngước lên ngưỡng mộ và ganh tị của tôi. Giờ đây, tôi chỉ vừa bộc lộ một chút niềm vui nho nhỏ trong thất bại của cô ta, thậm chí chỉ là sự thờ ơ, nhưng trong mắt cô ta, tôi đã phạm phải tội tày trời.
“Muốn mất mặt trước cả lớp lần nữa hả? Tao đã cảnh cáo mày rồi, ngoan ngoãn trước mặt tao đi.”
Giọng cô ta không to, nhưng đầy tự mãn và kiêu ngạo.
“Chọc giận tao, tao sẽ giet mày trong nháy mắt.”
Phải rồi, có cô ta ở đây, làm sao mẹ tôi có thể bỏ mặc cô ta mà đi họp phụ huynh cho tôi được chứ.
Buổi họp phụ huynh đó, vốn dĩ mẹ đi là vì cô ta.
Chỉ là tình cờ, chúng tôi học chung một lớp mà thôi.
“Tháng này nộp gấp đôi, 2000 tệ. Trước Tết dương phải chuyển cho tao. Nếu không, tao sẽ cho mày ăn kẹo mút.”
Chỉ cần nghe đến từ đó thôi là tôi đã cảm thấy buồn nôn. Nhưng khi chạm tay vào chiếc máy ghi âm trong túi, tôi lại cảm thấy thỏa mãn.
Vì tôi vừa góp thêm một món quà Tết cho người mẹ yêu dấu của mình.
12.
Chuông báo thức trên điện thoại reo lên, màn hình sáng rực.
Bức ảnh hai người hôn nhau thân mật hiện lên ngay trước mặt Lâm Hoan.
“Thật ghê tởm…”
Cô ta chưa kịp nói hết câu, ánh mắt đã dán chặt vào người đàn ông trên màn hình.
Tôi vội vã lấy điện thoại từ bàn mạt chược, tắt màn hình.
“Người trong ảnh là ai?!”
Lâm Hoan tràn đầy bất ngờ và phẫn nộ, nhìn vào mắt tôi với ánh mắt vừa giận dữ vừa đau đớn.
“Không… không có ai cả.” Tôi làm bộ lo lắng.
“Đưa đây!” Cô ta chìa tay ra.
Tôi từ chối.
“Tao bảo mày đưa đây!!”
Lâm Hoan tất nhiên không chấp nhận sự phản kháng của tôi, lập tức lao vào giằng co.
Đúng lúc đó, mẹ tôi trở về, đồ đạc còn chưa kịp đặt xuống đã tham gia vào cuộc chiến. Bà đánh tôi như kẻ thù, những cú đấm nhỏ nhưng đầy lực nện vào lưng tôi, phát ra những tiếng thụp nặng nề.
Cái lưng vốn đã đau của tôi như thể bị đục thủng, m//áu từ chỗ thủng chảy ra khắp người, khiến tôi mất hết cảm giác ấm áp.
Tôi như nghe thấy mẹ thì thầm bên tai: “Tiểu Kỳ Kỳ của mẹ là đứa bé ngoan nhất thế giới, đúng không?”
“Mẹ yêu Tiểu Kỳ Kỳ nhất.”
Đôi tay mềm mại vỗ nhẹ vào lưng tôi. Tôi cười ngốc, ôm chặt lấy cổ mẹ, không chịu buông.
Cho đến khi một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt tôi.
“Mẹ không cho phép mày bắt nạt Hoan Hoan!!”
Khuôn mặt hung dữ của mẹ kéo tôi trở lại với thực tại một cách tàn nhẫn.
Cơ thể tôi như cái x//ác ve, trống rỗng, vỡ vụn.
Chiếc tóc giả trên đầu tôi cũng rơi xuống.
Lạnh buốt.
À, sao có thể quên được, sau 4 lần hóa trị, tóc tôi đã rụng hết rồi.
13.
Tôi nghĩ chắc hẳn mẹ đã cảm thấy đau lòng, nếu không thì mặt bà đã chẳng tái mét đến thế.
Dù gì thì m//áu mủ ruột rà, mẹ con tâm giao mà. Nhưng rồi bà chỉ quay mặt đi, đầy ghét bỏ, đá cái tóc giả trên sàn về phía tôi.
“Nhìn mày xấu đến đau cả mắt!”
“Nhanh đội cái tóc giả vào đi.”
Bà cười khẩy: “Mặt mũi trông như vậy mà cũng dám thử hết kiểu tóc này đến kiểu tóc khác, đừng ra ngoài nói mày là con tao, tao ngại mất mặt.”
Sắp rồi, chắc mẹ cũng chẳng phải xấu hổ thêm bao lâu nữa đâu.
Tôi vốn dĩ không nên kỳ vọng gì nữa.
Lâm Hoan không nói với mẹ chuyện về ảnh màn hình điện thoại của tôi. Có lẽ cô ta không muốn tin, hoặc cũng có thể vì quá nhục nhã.
Cô ta kiêu hãnh lắm, dù từ nhỏ đã chẳng ham học, nhưng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp và kỹ năng giao tiếp khéo léo, cô ta luôn được mọi người vây quanh, tỏa sáng như ngôi sao giữa đám đông, và tôi luôn bị cô ta đè bẹp dưới chân.
“Cẩn thận đấy, đừng để tao biết mày giở trò. Nếu không, tao sẽ kể hết chuyện mày với lão già độc thân kia ra ngoài, xem mày còn mặt mũi nào mà sống nữa không!”
Chiều hôm đó, Lâm Hoan để lại một lời cảnh báo rồi rời nhà. Tôi lại có thêm một đoạn ghi âm mới.
Cô ta chắc chắn rằng sẽ kiểm soát được cuộc đời tôi mãi mãi, nhưng tôi sắp chet rồi, còn bận tâm đến mặt mũi nữa sao?
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.