1.
Bệnh viện gọi điện cho tôi, nhắc tôi ngày mai đi làm lần hóa trị thứ năm. Tôi nhìn số tiền bảo bối còn lại: 501.285,32 tệ.
Từ chối.
Đối phương dường như không thể hiểu được: “Chỉ cần tích cực điều trị sẽ sống thêm được một năm, thậm chí nhiều thời gian hơn cũng có thể. Nếu bây giờ từ bỏ, để mặc cho tế bào ung thư khuếch tán di căn, thời gian sống có thể ngay cả ba tháng cũng không có!”
Tôi hiểu, nhưng nửa triệu cuối cùng này tôi không thể tiêu. Đây là số tiền tiết kiệm trong bốn năm đại học của tôi, cộng thêm bốn năm làm việc, tích góp từng tí một.
Không ít, nhưng tôi vẫn còn nợ.
Nợ bố mẹ tôi.
Mẹ nói: “Nuôi con trưởng thành ít nhất cũng tốn hết nửa triệu của chúng ta, con không trả hết, cho dù chet cũng vẫn còn nợ chúng ta.”
Họ có ba cuốn sổ tay dày, ghi chi tiết tất cả các chi phí tôi đã tiêu kể từ khi tôi sinh ra.
Hai mươi xu một cây kem que, năm mươi xu một dây cao su, thuốc hạ sốt 1 tệ, hộp cơm trưa 7 tệ, tiền học, sinh hoạt phí,…Tất cả đều được ghi rõ ràng trong những cuốn sổ này.
Tổng số tiền thu được là 67.439,7 tệ.
“Hai mươi xu của trước kia đã không giống với hiện tại, giá cả bây giờ đã tăng gấp năm lần, hơn nữa còn có rất nhiều chi tiêu không thống kê và không có ghi chép. Một ngày ba bữa ăn, mặc, ở, đi lại có cái nào là không dùng tiền đâu.”
“Thời gian, công sức và mồ hôi chúng ta bỏ ra đều không thể tính bằng tiền.”
Sau khi tính toán kỹ lưỡng, bà ấy đã cho ra một con số cụ thể: 500.000 tệ.
“Trước khi tức giận, trước khi đưa ra yêu cầu, hãy nhìn xem con nợ chúng ta cái gì,và tự hỏi bản thân xem có thấy xấu hổ không.”
Cho nên tôi không muốn theo đuổi tương lai ngắn ngủi đó nữa, tôi muốn trở về, sau đó trả lại toàn bộ nửa triệu này cho bọn họ.
2.
Tôi thanh lý tất cả mọi thứ trong phòng trọ với giá thấp, sau đó từ chức, rồi lặng lẽ rời đi vào một buổi sáng âm u, rời khỏi thành phố tôi đã phấn đấu suốt tám năm.
Ba giờ chiều, tôi trở về nhà bố mẹ.
Bởi vì số điện thoại di động và wechat của tôi đã bị mẹ chặn, cho nên tôi báo tin mình sẽ về nhà cho bố. Chờ mẹ về nhà, một dì đi ngang qua đánh giá tôi một lúc lâu.
“Con là con gái của Vân Hà sao?”
Tôi cười gật đầu. Ánh mắt dì ấy lập tức hiện lên vẻ chán ghét, nhấc chân tránh xa một chút.
“Học nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, ngay cả bố mẹ mình cũng không hiếu thuận, đọc nhiều sách hơn nữa cũng vào bụng chó cả thôi!”
“Làm người mà quên gốc gác của mình, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Nghĩ đến cũng không ít người biết câu chuyện nổi tiếng của tôi, tôi cũng lười tức giận, cười nhắc nhở: “Dùng lời ác độc làm tổn thương người khác, cẩn thận khi chet sẽ bị c//ắt lưỡi đó.”
“Cái quái gì vậy?” Dì ta không biết xấu hổ bỏ đi.
“Còn là sinh viên đại học mà thật không có tố chất!”
Mùa đông ở phía nam không có hệ thống sưởi ấm, sàn nhà và hành lang đều lạnh lẽo, cái lạnh giống như kim bạc chui vào lòng bàn chân, khiến mười ngón chân của tôi mất hết cảm giác, chân cứ run rẩy không kiểm soát được.
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn mọi năm.
Tôi quấn hai chiếc áo lông, đứng chờ ở cửa suốt tám tiếng, cho đến khi ánh đèn ngoài cửa sổ sáng lên rồi lại chìm dần vào bóng tối, tôi mới nhìn thấy Lâm Hoan đăng một bài post trong nhóm bạn bè.
Là ảnh mẹ tôi quấn chăn, ngồi trên giường xem kịch. Nụ cười trong mắt sắp tràn ra ngoài màn hình.
Nội dung bài post: [Trải nghiệm gì khi có một người dì đáng yêu là gì? Đó chính là lúc không vui thì sẽ rời nhà trốn đi, đến chỗ tôi giải sầu. Mong ai đó đừng ghen!!]
À, thì ra là bà ấy đi tìm Lâm Hoan. Lâm Hoan, người đã uy hiếp tôi cả đời, là “chị họ” trên danh nghĩa của tôi.
Tôi liếc mắt thấy tờ quảng cáo trong hành lang, gọi điện cho thợ mở khóa.
3.
Phòng của Lâm Hoan vẫn ấm áp như lúc trước, mà phòng của tôi đã bị đổi thành phòng chơi mạt chược, tủ quần áo và giá sách đều không thấy đâu, chiếc giường gấp tôi đã ngủ trong nhiều năm được tùy ý dựng ở góc, đệm giường lộ ra, đã chuyển thành màu vàng nâu.
Trong thùng giấy rách nát ở góc phòng chất đống tất cả những gì còn sót lại của tôi, ảnh tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp, bằng danh dự.
Tôi đã đ//ốt tất cả những bức ảnh trong nhà có liên quan đến tôi. Không nhiều lắm, cộng thêm bốn tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp, cũng chỉ có mười bảy tấm mà thôi.
Bố đang làm ca đêm ở công viên gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của tôi và mẹ. Tôi đã nói dối rằng tôi vẫn đang bị lạnh cóng bên ngoài.
Bố im lặng một lúc, nói: “Con tự tìm một chỗ ở đi, nhà bạn mẹ con có chút việc nên bà ấy qua đó giúp đỡ. Chưa về hẳn là còn chưa xong việc, chắc vài ngày nữa mới xong.”
“Vâng.”
Trưa hôm sau, Lâm Hoan đăng một video.
Chị ta ăn trong nhà hàng của công ty. Cùng xuất hiện còn có người mẹ không muốn về nhà của tôi và người bố mặc đồ lao động, đang ân cần giúp hai người họ lấy đồ uống.
Mẹ vừa cười mắng Lâm Hoan trẻ con, vừa lấy tôm trong đĩa của mình ra cho chị ta. Mà bối thì cười híp mắt nhìn hai người đùa giỡn với nhau, niềm hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của ông.
Tôi xấu tính nghĩ rằng, nếu như họ kéo dài thêm vài ngày nữa, cho đến khi tôi chet ở nhà thì tốt biết mấy.
Vừa mở cửa đã thấy một th//i th//ể bị th//ối r//ữa nằm trong nhà mình, đủ để bọn họ ám ảnh một thời gian.
Nhưng lại không như mong muốn của tôi, chỉ ba ngày sau tôi đã nhận được tin bố mẹ đã trở về.
4.
“Ai cho phép con cạy khóa? Khóa bị cạy hỏng thì ai bồi thường đây?”
“Thợ nói ổ khóa không hỏng thì là không hỏng à? Nếu thật sự bị hỏng hắn sẽ nói cho con biết sao?”
“Đọc nhiều sách cho lắm vào mà vẫn ngu như vậy!”
Mới vừa vào cửa, giày cao gót còn chưa kịp thay, mẹ đã bắt đầu chửi mắng tôi. Chờ sau khi nhìn rõ lớp trang điểm trên mặt tôi, bà lại khịt mũi nói một câu “Thật xấu”.
“Hơn nữa vào nhà người khác mà không được phép là phạm pháp, hiểu không?”
Tôi không thể tin nổi nhìn về phía bà. Cho nên, đây đối với tôi mà nói đã là nhà người khác sao?
Bố lập tức đẩy cánh tay mẹ: “Em nói ít một chút.”
Mẹ bĩu môi, có chút không tình nguyện bỏ túi xách xuống. Lại không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó vội vã chạy vào phòng.
“Để xem còn thiếu gì không!”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetKhông lâu sau, mẹ tôi lớn tiếng mắng chửi chạy ra, hung hăng muốn lục soát người tôi.
“Mày đã tiêu tiền của tao nhiều như vậy rồi còn muốn tr//ộm vàng của tao, đó là tiền dưỡng lão của tao và bố mày, mày thật đúng là không có lương tâm!”
“Dựa vào đâu mà nói là con tr//ộm?”
“Mày còn mạnh miệng!” Mẹ giận không kiềm được, cầm lấy chùm chìa khóa trong tay ném về phía tôi. Tôi không tránh kịp, chìa khóa sắc nhọn làm xước một đường trên má tôi, m//áu lập tức chảy ra.
“Mày tr//ộm ở nhà cậu mày, đến trường học tr//ộm, ở nhà cũng tr//ộm, đi đến đâu tr//ộm đến đó, mày còn dám nói không phải mày tr//ộm?”
“Mặt mũi của tao đã sớm bị mày làm mất hết rồi!”
Tôi lúc trước từng ở nhà cậu vài năm, cũng là vào mấy năm đó chuyện tôi tay chân không sạch sẽ được truyền ra. Sau đó cậu mợ gặp chuyện không may, tôi và Lâm Hoan được bố mẹ đón về, nhưng chuyện tr//ộm c//ắp vẫn luôn đi theo tôi.
Lần xấu hổ nhất là họp phụ huynh cấp hai, một phụ huynh bị mất ví tiền. Sau đó cô giáo tìm thấy trong hộc bàn của tôi……
“Tr//ộm đồ của mợ cậu còn chưa đủ, còn tr//ộm ở cả trường học?!”
Mẹ không nói lời nào đã tát tôi một cái, trước mặt tất cả phụ huynh và bạn học, định tội cho tôi. Tôi thấy mọi ánh mắt đang nhìn vào mình, cố nén nước mắt nhưng lại không thể phản bác.
Lần đó, tôi trở thành trò đùa của cả trường. Những ngày còn lại, tôi cô đơn, lẻ loi độc hành. Nhưng tôi rõ ràng cái gì cũng chưa từng làm.
Có lẽ là do tôi trời sinh nhàm chán, lại không được người ta ưa thích, nên cũng không ai nguyện ý nghe tôi giải thích. Ngay cả bố mẹ cũng cho rằng tôi nói dối thành tính, xấu hổ về tôi.
“Trong nhà cũng không chỉ có một mình con ở.” Tôi cố gắng phản bác.
Giọng mẹ khinh miệt: “Nhưng tên tr//ộm chỉ có một mình mày.”
Đúng vậy, bố mẹ trong sạch, Lâm Hoan trong sạch, chỉ có tôi, cả người lấm lem bùn đất, nhân cách thối nát.
Bố cũng dùng vẻ mặt thất vọng nhìn tôi, mím môi, không nói lời nào.
“Báo cảnh sát đi.” Tôi nói.
“Nếu nói con ăn tr//ộm thì phải đưa ra đủ chứng cứ, nhưng riêng thành kiến của mẹ thì không tính.”
5.
Vẫn không thể báo cảnh sát. Vì bố không cho phép.
“Việc này cũng không vẻ vang gì, không cần phải khiến cho mọi người đều biết.”
“Vậy vàng của tôi đã mất vô ích sao? Mấy chục ngàn lận đó!” Mẹ không đồng ý.
“Từ từ tìm thôi.” Bố chớp mắt nhìn mẹ, ánh mắt nhanh chóng lướt qua người tôi.
“Dù sao vẫn còn ở nhà thì nhất định có thể tìm được.”
Cho dù mẹ không muốn ở cùng một chỗ với tôi, để phòng ngừa tôi mang theo vàng bỏ trốn, hoặc là lại ăn cắp, bà vẫn ở lại.
Bà ấy khóa phòng của mình và Lâm Hoan, ngày thường chỉ ở trong phòng khách, giám sát nhất cử nhất động của tôi.
Nếu như bất đắc dĩ phải đi WC, cũng sẽ tìm cho tôi chút chuyện để làm, có đôi khi là nấu cơm, có đôi khi là rửa chén, lau nhà, sợ tôi rảnh rỗi lại đi tr//ộm cái gì đó.
“Sao không có tiếng động? Mày lại định làm gì?”
Nửa phút không có động tĩnh, bà ấy ở trong WC luống cuống, vội vàng mở hé cửa WC ra, vểnh mông nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng của tôi, hỏi: “Mày ở đâu mà không trả lời? Bị câm hay điếc hả?”
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua vài ngày, mẹ cả ngày đóng cửa không ra cuối cùng không chịu nổi cô đơn, mời chị em tốt tới chơi mạt chược.
“Hà Hà, ban ngày ban mặt đóng cửa phòng làm gì? Ánh sáng không lọt vào được, trong nhà tối đen.”
“Không còn cách nào khác, phòng tr//ộm mà.”
Tôi đang phơi nắng bên cạnh vẫn cảm thấy lạnh, quấn áo lông cũng lạnh.
“Ơ.” Mọi người lập tức khơi dậy hứng thú, nhao nhao nghiêng đầu nhìn lại.
“Mất đồ rồi à?”
“Ừ! Chính là vàng thỏi năm kia mua cùng với chị Hồng, bị tr//ộm rồi.”
“Vậy thì không được rồi!” Trong phòng lập tức nổ tung.
“Không báo cảnh sát sao?”
“Sao không muốn báo? Lão Lưu không cho hả?”
“Làm sao……”
Mẹ nháy mắt về phía tôi: “Không phải hai ngày trước mới mất sao? lão Lưu sợ nói ra mất mặt.”
Mọi người dường như đã hiểu được gì đó, chậc chậc vài tiếng, cũng không nói nữa.
Sau vài phút yên lặng.
“Hà Hà thật đúng là mệnh khổ, lúc ấy nếu ích kỷ một chút, sinh đứa thứ hai thì tốt rồi.”
“Đây cũng không phải là chuyện có đứa thứ hai hay không, có người trời sinh ra đã xấu xa, không thay đổi được. Hà Hà xui xẻo gặp phải, cũng không còn cách nào.”
Có lẽ là ỷ vào nhiều người, lại đều là trưởng bối nên mấy người bọn họ nghị luận người khác mà không hề cố kỵ, trắng trợn.
Mẹ lại càng thở dài thật sâu, diễn một cách sống động hình ảnh một người vị tha bị phản bội, ức hiếp, khiến người khác càng tức giận, gần như chỉ tay vào mặt tôi mắng mỏ.
Tôi lười biếng trở mình, mỉm cười gọi một người trong đó: “Dì Trương, chuyện dì quyến rũ chú Trần tiến triển thuận lợi chứ?”
“Con đang nói bậy bạ gì thế!”, mẹ tôi thay đổi sắc mặt.
“Đây không phải là mẹ nói sao? Nói dì Trương đã lớn tuổi rồi, bộ dạng lại giống như cóc thành tinh, mỗi ngày còn trang điểm xinh đẹp lởn vởn trước mặt chú Trần, còn nói nếu là chú Trần sẽ bị ghê tởm nôn hết ra mất…”
Mẹ tôi lúc nào cũng nói nhiều, dạo này bà thường phàn nàn với bố tôi về người khác ở nhà, tôi chỉ nghe lác đác thôi, cũng đủ để tôi dùng rồi.
“Nói bác gái Chử không giữ vệ sinh, hai tháng cũng không tắm một lần, mùi lạ trên người có thể làm một người chet ngạt, mỗi lần trở về mẹ đều phải rửa tay khử trùng, sợ bị lây nhiễm virus, lát nữa cũng mang đống mạt chược đi khử trùng một chút…”
“Lâm Vân Hà!?”
Mấy dì và mẹ cãi nhau đỏ mặt, tan rã trong không vui.
Mẹ cũng tức đ//iên lên, nói nhiều lời cay nghiệt rồi đóng sầm cửa lại. Còn chưa kịp dạy dỗ tôi thì nước mắt đã tuôn ra, bà ấy không muốn bị tôi chê cười nên vội vàng vào phòng khóc, vừa khóc vừa gọi điện thoại cho bố.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.