Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

4:20 sáng – 22/11/2024

06

Tang sự của phủ Uy Viễn Hầu kéo dài ba ngày liền.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, bà thông gia đối với ta vô cùng cảm kích.

“Vân Nhi đã kể hết với ta, có một bà mẫu như tỷ thật sự là phúc khí của nó.”

“Là ta có lỗi với nhà muội, không sinh được một đứa con trai tốt.” Ta lắc đầu, “Ta nợ Vân Nhi, từ nay về sau nàng chính là nữ nhi của ta.”

Lời này là thật lòng.

Đời trước, con dâu cùng hài tử chưa ra đời của nàng đều vì Trịnh Tuyên mà mất mạng, ta đối với nàng luôn mang nặng nỗi áy náy.

“Vân Nhi sắp sinh rồi, nếu tiện, muội hãy ở lại đây. Có muội ở bên cạnh, Vân Nhi cũng an tâm hơn.”

Nghe ta nói vậy, phu nhân Lễ Bộ Thị Lang lại cảm tạ ta một phen.

Tiễn bà thông gia ra về, Thẩm Sơn đến báo tin.

Hắn là nhi tử của nhũ mẫu của ta, nhiều năm qua vẫn luôn giúp ta quản lý điền trang và sản nghiệp hồi môn, làm việc cẩn thận và trung thành.

“Phu nhân, mọi chuyện đã điều tra rõ. Thi thể cháy đen trong từ đường là một thợ săn trong làng bị gãy chân, vì không có tiền chữa trị nên bị nhiễm trùng mà qua đời.” Thẩm Sơn nói, “Ta đã cho người xóa sạch dấu vết.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nghịch tử chưa vì tư lợi mà hại mạng người là được.

Nhưng nghĩ đến đời trước, 120 mạng người của phủ Hầu bị thiêu chết, ta lại tức đến đau thắt ngực.

“Còn tên nghịch tử kia thì sao? Có tin tức của hắn không?” Tang sự lớn như vậy, ta không tin hắn không nghe thấy.

“Thế tử dẫn người đi Dương Châu rồi.” Thẩm Sơn đáp, nhưng ngập ngừng hỏi, “Phu nhân đã biết thế tử còn sống, tại sao vẫn tổ chức tang sự? Nếu sau này…”

Ta hiểu ý hắn muốn nói gì.

“Nó đã nguyện giả chết để bỏ đi, vậy thì ta cũng thuận theo ý nó, cứ coi như ta chưa từng sinh ra đứa con trai này!” Ta cười lạnh, “Nếu nó có cốt khí, tốt nhất cả đời đừng quay về nữa!”

Con trai ta, ta hiểu rất rõ, không có phủ Uy Viễn Hầu, hắn chẳng là gì cả.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta nhận được tin hắn trở về kinh thành.

Muộn rồi!

07

Khi Cẩn Nhi ra đời, trời rực rỡ ánh hồng, như xua tan mây đen bao phủ Hầu phủ bấy lâu nay.

Ta đặt tên cho nó là Trịnh Cẩn, mong nó như ngọc quý, phẩm hạnh cao đẹp, đừng bao giờ giống cha nó.

Có Cẩn Nhi, ta cùng bà mẫu và con dâu sống những ngày tháng vô cùng vui vẻ.

Nhìn Cẩn Nhi lớn lên từng ngày, tập tễnh bước đi, nhào vào lòng ta gọi “tổ mẫu”, lòng ta lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Đến khi Cẩn Nhi tròn một tuổi, ta mặc triều phục, tiến cung bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, cầu xin một thánh chỉ phong Cẩn Nhi làm thế tử.

Ngày đầy tuổi của Cẩn Nhi, thánh chỉ phong thế tử được ban xuống, ta cung kính đặt thánh chỉ vào từ đường đã được sửa sang, sau đó bận rộn tiếp đãi khách khứa.

Khi Cẩn Nhi chọn đồ vật trong lễ chọn vật đoán tương lai, nó chọn một cây cung nhỏ. Ta bế nó lên, vui mừng hôn đôi má phúng phính: “Tốt lắm! Giống tổ phụ của con! Sau này Cẩn Nhi của chúng ta sẽ làm đại tướng quân, bảo vệ quốc gia, trở thành anh hùng!”

Cẩn Nhi đang vui vẻ cười khanh khách, thì một gã sai vặt hớt hải chạy vào bẩm báo:

“Phu nhân, thế tử đã trở về!”

“Thế tử chẳng phải đang ở đây hay sao? Ngươi nói năng hồ đồ cái gì?” Ta quát hắn.

Gã sai vặt run lẩy bẩy, ấp úng nói: “Là… là thế tử trước kia, người một năm trước… bị lửa thiêu chết đó ạ!”

Cả sảnh đường bỗng chốc xôn xao.

Ta ôm Cẩn Nhi, vừa trêu nó vừa thản nhiên nói: “Ngươi cũng nói là thế tử trước kia đã bị lửa thiêu chết, chính mắt ta còn nhìn thấy hạ táng, lẽ nào lại là giả?”

“Không biết từ đâu ra tên bịp bợm này, đuổi đi!” Ta nghiêm giọng, “Dám lừa đến tận phủ Uy Viễn Hầu, không đi thì đem giao cho quan phủ!”

Nghe lời ta quả quyết, mọi người trong sảnh đồng loạt hưởng ứng.

“Phải đấy, khi đó tang lễ chúng ta đều đến dự viếng mà.”

“Tên bịp bợm này thật to gan!”

“Hôm nay là ngày vui của tiểu thế tử, đừng để bịp bợm quấy rầy.”

“Nói đúng lắm, hay báo quan đi thôi.”

Nghe những lời bàn tán xôn xao, ta càng cười thản nhiên.

Trịnh Tuyên, ngươi đã chọn cái chết, thì cái tên Trịnh Tuyên này từ nay không thể “sống lại” nữa.

08

Trời dần tối, khách khứa cũng lần lượt cáo từ ra về.

Ta tiễn vài vị quý khách đến cổng, đang đứng ở cửa chuyện trò thì một nam tử từ xa bước đến, hai mắt ngấn lệ:

“Nương, lâu rồi không gặp! Là nhi tử bất hiếu, hơn một năm qua khiến người lo lắng rồi.”

Ta sững người, rồi lập tức giận dữ.

“Cả kinh thành ai chẳng biết, một năm trước từ đường phủ ta bị hỏa hoạn, nhi tử ta chẳng may bị thiêu chết. Ngươi giả làm nhi tử ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Ta lớn tiếng gọi quản gia: “Bắt hắn lại, báo quan! Nhất định phải báo quan!”

Nam tử như không thể tin nổi, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “Nương, con là nhi tử của người, là Trịnh Tuyên mà! Sao người lại không nhận ra con?”

Vừa nói, hắn vừa kéo áo ra: “Hồi nhỏ con nghịch ngợm trèo cây, không may ngã gãy chân. Người xem, vết sẹo trên chân vẫn còn đây!”

Hắn nhìn ta đầy mong đợi: “Nương, thật sự là con mà!”

Ta tất nhiên biết hắn chính là Trịnh Tuyên, là nhi tử của ta.

Năm đó hắn bảy tuổi, trèo cây ngã gãy chân, máu chảy đầy chân làm hắn khóc không ngừng, đến tối thì sốt cao. Ta lo lắng suốt ba ngày ba đêm, chỉ sợ có chuyện bất trắc.

Lúc hắn dưỡng thương, ta ngày đêm chăm sóc, cuối cùng xương cũng lành nhưng để lại một vết sẹo dài.

Thế nhưng: “Trước khi hạ táng nhi tử ta, phủ Uy Viễn Hầu cũng đã kiểm tra kỹ càng. Dù bị lửa thiêu cháy, nhưng chân có gãy hay không, chẳng lẽ chúng ta nhận nhầm được sao?”

Nói xong, ta để nước mắt lưng tròng, như thể bị chạm đến nỗi đau, “Chuyện nhi tử ta gãy chân không phải bí mật, ngươi có vài phần giống nó, nhưng ngươi lừa một người mẹ mất con như ta, thật là tội ác tày trời!”

“Đúng vậy, thế tử phủ Uy Viễn Hầu năm đó chúng ta đều biết, nhìn đã thấy khác ngươi nhiều lắm.”

“Phải rồi, mẹ ruột sao có thể không nhận ra con mình?”

“Tên bịp bợm này to gan thật!”

Những lời ta và mọi người nói lần lượt truyền đến tai hắn. Trịnh Tuyên đứng ngây người, ánh mắt lạc lõng nhìn ta.

Công tử được phủ Uy Viễn Hầu nuôi dưỡng trong giàu sang, làm sao giống được với nam tử mặc vải thô, gương mặt phong sương trước mắt này?

“Hôm nay là ngày vui đầy năm của tiểu thế tử, coi như tích phúc cho tiểu thế tử, ta sẽ không báo quan, hôm nay tha cho ngươi một lần.” Ta nói.

“Quản gia, đóng cửa lại!”

09

Trong Từ An Đường, bà mẫu hỏi ta: “Thật sự giống Tuyên nhi lắm sao?”

“Quả có vài phần giống.” Ta trấn an bà mẫu, “Chỉ là khí độ kém xa Tuyên nhi, nhìn hắn còn già hơn Tuyên nhi mấy tuổi.”

Ta nghe Thẩm Sơn nói, Trịnh Tuyên cùng kỹ nữ kia ở Dương Châu sống rất thoải mái, ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày vui chơi.

Nhưng bạc mau chóng cạn kiệt, Trịnh Tuyên phải làm công việc sao chép sách để kiếm sống qua ngày.

Thế nhưng cả hai vốn quen tiêu xài hoang phí, dựa vào tiền sao chép sách không thể nuôi sống họ, nên họ nghĩ đến việc quay về.

Chỉ là khi về kinh, không giống như lúc rời đi có thể thuê thuyền sang trọng, dọc đường phải dãi nắng dầm mưa, lẽ nào lại không phong sương?

“Ta suy nghĩ nhiều rồi.” Bà mẫu lắc đầu, “Trước khi hạ táng Tuyên nhi, ta cũng đã xem qua.”

“Đúng vậy, mọi người đều đã xem qua.” Ta thì thầm.

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Ra khỏi Từ An Đường, con dâu vốn im lặng nãy giờ bất ngờ nói: “Nương, người kia là phu quân phải không?”

Nàng nói giọng rất khẽ, nhưng đầy chắc chắn.

Nàng mỉm cười chua chát: “Con không đến mức không nhận ra phu quân mình.”

Ta sững người, rồi chợt nhận ra.

Phải rồi, Vân Nhi vốn thông minh.

“Vân Nhi, phu quân của con đã chết rồi. Con chỉ cần nhớ điều này là đủ.”

Vân Nhi ngơ ngác nhìn ta.

Ta thở dài, liếc nhìn nha hoàn đi xa xa phía sau, khẽ nói vào tai nàng:

“Hắn vì nữ nhân kia mà nguyện giả chết để thoát thân. Khi đó hắn có nghĩ đến con, đến ta, đến hài tử chưa ra đời của mình không? Cẩn Nhi không thể có người cha như vậy!”

Nhắc đến Cẩn Nhi, con dâu như đã hạ quyết tâm: “Con hiểu rồi.”

Chúng ta nhìn nhau, mỉm cười đầy thấu hiểu.

Ta biết, Trịnh Tuyên không dễ dàng từ bỏ. Nhưng thì sao?

Ta muốn xem tiếp theo hắn còn có thể làm gì!

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

06

Tang sự của phủ Uy Viễn Hầu kéo dài ba ngày liền.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, bà thông gia đối với ta vô cùng cảm kích.

“Vân Nhi đã kể hết với ta, có một bà mẫu như tỷ thật sự là phúc khí của nó.”

“Là ta có lỗi với nhà muội, không sinh được một đứa con trai tốt.” Ta lắc đầu, “Ta nợ Vân Nhi, từ nay về sau nàng chính là nữ nhi của ta.”

Lời này là thật lòng.

Đời trước, con dâu cùng hài tử chưa ra đời của nàng đều vì Trịnh Tuyên mà mất mạng, ta đối với nàng luôn mang nặng nỗi áy náy.

“Vân Nhi sắp sinh rồi, nếu tiện, muội hãy ở lại đây. Có muội ở bên cạnh, Vân Nhi cũng an tâm hơn.”

Nghe ta nói vậy, phu nhân Lễ Bộ Thị Lang lại cảm tạ ta một phen.

Tiễn bà thông gia ra về, Thẩm Sơn đến báo tin.

Hắn là nhi tử của nhũ mẫu của ta, nhiều năm qua vẫn luôn giúp ta quản lý điền trang và sản nghiệp hồi môn, làm việc cẩn thận và trung thành.

“Phu nhân, mọi chuyện đã điều tra rõ. Thi thể cháy đen trong từ đường là một thợ săn trong làng bị gãy chân, vì không có tiền chữa trị nên bị nhiễm trùng mà qua đời.” Thẩm Sơn nói, “Ta đã cho người xóa sạch dấu vết.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nghịch tử chưa vì tư lợi mà hại mạng người là được.

Nhưng nghĩ đến đời trước, 120 mạng người của phủ Hầu bị thiêu chết, ta lại tức đến đau thắt ngực.

“Còn tên nghịch tử kia thì sao? Có tin tức của hắn không?” Tang sự lớn như vậy, ta không tin hắn không nghe thấy.

“Thế tử dẫn người đi Dương Châu rồi.” Thẩm Sơn đáp, nhưng ngập ngừng hỏi, “Phu nhân đã biết thế tử còn sống, tại sao vẫn tổ chức tang sự? Nếu sau này…”

Ta hiểu ý hắn muốn nói gì.

“Nó đã nguyện giả chết để bỏ đi, vậy thì ta cũng thuận theo ý nó, cứ coi như ta chưa từng sinh ra đứa con trai này!” Ta cười lạnh, “Nếu nó có cốt khí, tốt nhất cả đời đừng quay về nữa!”

Con trai ta, ta hiểu rất rõ, không có phủ Uy Viễn Hầu, hắn chẳng là gì cả.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, ta nhận được tin hắn trở về kinh thành.

Muộn rồi!

07

Khi Cẩn Nhi ra đời, trời rực rỡ ánh hồng, như xua tan mây đen bao phủ Hầu phủ bấy lâu nay.

Ta đặt tên cho nó là Trịnh Cẩn, mong nó như ngọc quý, phẩm hạnh cao đẹp, đừng bao giờ giống cha nó.

Có Cẩn Nhi, ta cùng bà mẫu và con dâu sống những ngày tháng vô cùng vui vẻ.

Nhìn Cẩn Nhi lớn lên từng ngày, tập tễnh bước đi, nhào vào lòng ta gọi “tổ mẫu”, lòng ta lại tràn đầy hy vọng vào tương lai.

Đến khi Cẩn Nhi tròn một tuổi, ta mặc triều phục, tiến cung bái kiến Thái hậu, Hoàng hậu, cầu xin một thánh chỉ phong Cẩn Nhi làm thế tử.

Ngày đầy tuổi của Cẩn Nhi, thánh chỉ phong thế tử được ban xuống, ta cung kính đặt thánh chỉ vào từ đường đã được sửa sang, sau đó bận rộn tiếp đãi khách khứa.

Khi Cẩn Nhi chọn đồ vật trong lễ chọn vật đoán tương lai, nó chọn một cây cung nhỏ. Ta bế nó lên, vui mừng hôn đôi má phúng phính: “Tốt lắm! Giống tổ phụ của con! Sau này Cẩn Nhi của chúng ta sẽ làm đại tướng quân, bảo vệ quốc gia, trở thành anh hùng!”

Cẩn Nhi đang vui vẻ cười khanh khách, thì một gã sai vặt hớt hải chạy vào bẩm báo:

“Phu nhân, thế tử đã trở về!”

“Thế tử chẳng phải đang ở đây hay sao? Ngươi nói năng hồ đồ cái gì?” Ta quát hắn.

Gã sai vặt run lẩy bẩy, ấp úng nói: “Là… là thế tử trước kia, người một năm trước… bị lửa thiêu chết đó ạ!”

Cả sảnh đường bỗng chốc xôn xao.

Ta ôm Cẩn Nhi, vừa trêu nó vừa thản nhiên nói: “Ngươi cũng nói là thế tử trước kia đã bị lửa thiêu chết, chính mắt ta còn nhìn thấy hạ táng, lẽ nào lại là giả?”

“Không biết từ đâu ra tên bịp bợm này, đuổi đi!” Ta nghiêm giọng, “Dám lừa đến tận phủ Uy Viễn Hầu, không đi thì đem giao cho quan phủ!”

Nghe lời ta quả quyết, mọi người trong sảnh đồng loạt hưởng ứng.

“Phải đấy, khi đó tang lễ chúng ta đều đến dự viếng mà.”

“Tên bịp bợm này thật to gan!”

“Hôm nay là ngày vui của tiểu thế tử, đừng để bịp bợm quấy rầy.”

“Nói đúng lắm, hay báo quan đi thôi.”

Nghe những lời bàn tán xôn xao, ta càng cười thản nhiên.

Trịnh Tuyên, ngươi đã chọn cái chết, thì cái tên Trịnh Tuyên này từ nay không thể “sống lại” nữa.

08

Trời dần tối, khách khứa cũng lần lượt cáo từ ra về.

Ta tiễn vài vị quý khách đến cổng, đang đứng ở cửa chuyện trò thì một nam tử từ xa bước đến, hai mắt ngấn lệ:

“Nương, lâu rồi không gặp! Là nhi tử bất hiếu, hơn một năm qua khiến người lo lắng rồi.”

Ta sững người, rồi lập tức giận dữ.

“Cả kinh thành ai chẳng biết, một năm trước từ đường phủ ta bị hỏa hoạn, nhi tử ta chẳng may bị thiêu chết. Ngươi giả làm nhi tử ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Ta lớn tiếng gọi quản gia: “Bắt hắn lại, báo quan! Nhất định phải báo quan!”

Nam tử như không thể tin nổi, vẻ mặt đầy hoảng hốt: “Nương, con là nhi tử của người, là Trịnh Tuyên mà! Sao người lại không nhận ra con?”

Vừa nói, hắn vừa kéo áo ra: “Hồi nhỏ con nghịch ngợm trèo cây, không may ngã gãy chân. Người xem, vết sẹo trên chân vẫn còn đây!”

Hắn nhìn ta đầy mong đợi: “Nương, thật sự là con mà!”

Ta tất nhiên biết hắn chính là Trịnh Tuyên, là nhi tử của ta.

Năm đó hắn bảy tuổi, trèo cây ngã gãy chân, máu chảy đầy chân làm hắn khóc không ngừng, đến tối thì sốt cao. Ta lo lắng suốt ba ngày ba đêm, chỉ sợ có chuyện bất trắc.

Lúc hắn dưỡng thương, ta ngày đêm chăm sóc, cuối cùng xương cũng lành nhưng để lại một vết sẹo dài.

Thế nhưng: “Trước khi hạ táng nhi tử ta, phủ Uy Viễn Hầu cũng đã kiểm tra kỹ càng. Dù bị lửa thiêu cháy, nhưng chân có gãy hay không, chẳng lẽ chúng ta nhận nhầm được sao?”

Nói xong, ta để nước mắt lưng tròng, như thể bị chạm đến nỗi đau, “Chuyện nhi tử ta gãy chân không phải bí mật, ngươi có vài phần giống nó, nhưng ngươi lừa một người mẹ mất con như ta, thật là tội ác tày trời!”

“Đúng vậy, thế tử phủ Uy Viễn Hầu năm đó chúng ta đều biết, nhìn đã thấy khác ngươi nhiều lắm.”

“Phải rồi, mẹ ruột sao có thể không nhận ra con mình?”

“Tên bịp bợm này to gan thật!”

Những lời ta và mọi người nói lần lượt truyền đến tai hắn. Trịnh Tuyên đứng ngây người, ánh mắt lạc lõng nhìn ta.

Công tử được phủ Uy Viễn Hầu nuôi dưỡng trong giàu sang, làm sao giống được với nam tử mặc vải thô, gương mặt phong sương trước mắt này?

“Hôm nay là ngày vui đầy năm của tiểu thế tử, coi như tích phúc cho tiểu thế tử, ta sẽ không báo quan, hôm nay tha cho ngươi một lần.” Ta nói.

“Quản gia, đóng cửa lại!”

09

Trong Từ An Đường, bà mẫu hỏi ta: “Thật sự giống Tuyên nhi lắm sao?”

“Quả có vài phần giống.” Ta trấn an bà mẫu, “Chỉ là khí độ kém xa Tuyên nhi, nhìn hắn còn già hơn Tuyên nhi mấy tuổi.”

Ta nghe Thẩm Sơn nói, Trịnh Tuyên cùng kỹ nữ kia ở Dương Châu sống rất thoải mái, ăn ngon mặc đẹp, ngày ngày vui chơi.

Nhưng bạc mau chóng cạn kiệt, Trịnh Tuyên phải làm công việc sao chép sách để kiếm sống qua ngày.

Thế nhưng cả hai vốn quen tiêu xài hoang phí, dựa vào tiền sao chép sách không thể nuôi sống họ, nên họ nghĩ đến việc quay về.

Chỉ là khi về kinh, không giống như lúc rời đi có thể thuê thuyền sang trọng, dọc đường phải dãi nắng dầm mưa, lẽ nào lại không phong sương?

“Ta suy nghĩ nhiều rồi.” Bà mẫu lắc đầu, “Trước khi hạ táng Tuyên nhi, ta cũng đã xem qua.”

“Đúng vậy, mọi người đều đã xem qua.” Ta thì thầm.

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường.

Ra khỏi Từ An Đường, con dâu vốn im lặng nãy giờ bất ngờ nói: “Nương, người kia là phu quân phải không?”

Nàng nói giọng rất khẽ, nhưng đầy chắc chắn.

Nàng mỉm cười chua chát: “Con không đến mức không nhận ra phu quân mình.”

Ta sững người, rồi chợt nhận ra.

Phải rồi, Vân Nhi vốn thông minh.

“Vân Nhi, phu quân của con đã chết rồi. Con chỉ cần nhớ điều này là đủ.”

Vân Nhi ngơ ngác nhìn ta.

Ta thở dài, liếc nhìn nha hoàn đi xa xa phía sau, khẽ nói vào tai nàng:

“Hắn vì nữ nhân kia mà nguyện giả chết để thoát thân. Khi đó hắn có nghĩ đến con, đến ta, đến hài tử chưa ra đời của mình không? Cẩn Nhi không thể có người cha như vậy!”

Nhắc đến Cẩn Nhi, con dâu như đã hạ quyết tâm: “Con hiểu rồi.”

Chúng ta nhìn nhau, mỉm cười đầy thấu hiểu.

Ta biết, Trịnh Tuyên không dễ dàng từ bỏ. Nhưng thì sao?

Ta muốn xem tiếp theo hắn còn có thể làm gì!

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận