Ta nhếch môi: “Hắn đã rơi vào cảnh làm nô lệ, còn sợ bị sỉ nhục sao?”
“Ngươi… ngươi thật độc ác!”
Ta không muốn đôi co với bọn họ, ôm lấy giỏ tre rồi quay người bỏ đi.
Vừa quay đầu, ta thấy Lương Kiệm đứng đó.
Ta ngẩn ra, nói với hắn: “Lương Kiệm, đi thôi. Chúng ta lên lầu phơi vải.”
Hắn không nói gì, ôm giỏ vải ướt lớn, lặng lẽ đi bên cạnh ta.
Đi được vài bước, ta nhỏ giọng nói: “Lương Kiệm, vừa rồi ta nói những lời đó chỉ là nhằm vào hắn, không phải ta khinh thường nam nô…”
“Ta hiểu.”
Hắn khẽ mím môi, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu thư không có ý đó, ta cũng sẽ không nghĩ vậy.”
“Đúng, ngươi hiểu là tốt rồi.”
Người này đúng là tốt thật.
Ta thầm cảm thán, ôm giỏ tre bước lên lầu.
Giỏ tre của ta nhỏ hơn một chút, nhưng vẫn che khuất tầm nhìn, ta phải nghiêng đầu để nhìn thấy bậc thang.
Vừa định bước lên, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.
Lương Kiệm nhấc ta lên vai.
Hắn một tay ôm giỏ tre nặng trĩu, tay kia nâng ta lên, bước đi vững vàng trên cầu thang.
Ta ngồi trên vai hắn, sợ đến mức kêu lên: “Trời ơi, Lương Kiệm, mau thả ta xuống!”
Hắn bước rất vững, môi khẽ mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm, Lương Kiệm có đủ sức lực.”
Ta đành im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên, cho đến khi hắn leo lên lầu và đặt ta xuống an toàn.
Mặt ta đỏ bừng, lén liếc nhìn hắn, chợt nhận ra hình như hắn còn đẹp trai hơn hôm qua một chút.
“Đa tạ.” Ta lí nhí cảm ơn, rồi vội vàng bỏ đi, luống cuống phơi vải.
Không được, không được! Càng đẹp trai, lòng dạ càng đen tối. Ta không thể đi lại vết xe đổ.
Vẫn là gả cho Hải Sinh ca đi, hắn xấu, nhưng không có tâm địa xấu xa.
Ta cứ mãi bồn chồn, không nhận ra rằng ở dưới lầu, Tạ Lương đang nhìn theo Lương Kiệm bế ta lên, nắm chặt tay đến mức các khớp xương trắng bệch, răng nghiến chặt như muốn vỡ vụn.
6.
Buổi tối, ta làm một mẻ bánh mè.
Hải Sinh ca thích ăn bánh mè, sáng mai ta định mang qua cho hắn.
Làm xong bánh, trời đã khá muộn. Khi trở lại phòng, nương đã ngủ say.
Vừa nằm xuống giường, ta đột nhiên nhớ đến Lương Kiệm. Trời lạnh thế này, đừng để hắn bị đông cứng.
Vì vậy, ta liền ngồi dậy, mở tủ lấy một chiếc chăn bông dày, ôm nó đi về phía nhà kho.
“Lương Kiệm, mở cửa.”
Ta dùng mũi chân đá nhẹ vào cửa, nhưng không thấy hồi đáp.
Trong lòng có chút kỳ lạ, ta áp tai vào cửa lắng nghe, nhưng bên trong cũng chẳng có chút động tĩnh.
Suy nghĩ một lát, ta quyết định đẩy cửa bước vào.
Giường trống không, Lương Kiệm lại biến mất.
“Lương Kiệm?”
Chết rồi, không lẽ hắn thật sự trốn rồi sao?
Hắn là tội nô, nếu bị quan binh bắt được, nhất định sẽ bị tội chồng thêm tội, còn có thể bị xử chém.
Ta bất an, vội vứt chăn xuống, định đi tìm hắn.
Vừa quay người, lại đụng phải một lồng ngực rộng lớn.
Lương Kiệm lùi lại một bước, giọng điềm tĩnh nói: “Tiểu thư, cô tìm ta?”
Ta giật mình, thấy là hắn thì vỗ ngực thở phào:
“Ngươi làm ta sợ muốn chết! Lương Kiệm, ngươi vừa đi đâu vậy?”
Hắn đứng yên, ánh sáng từ phía sau khiến ánh mắt hắn trở nên khó đoán:
“Ta vừa rồi có chút khát nước, đi tìm nước uống. Tiểu thư tìm ta có việc gì sao?”
Thì ra là vậy.
Trái tim đang treo lơ lửng của ta liền hạ xuống. Ta thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào chiếc chăn trên giường:
“Trời lạnh rồi, ta mang chăn đến cho ngươi.”
Hắn ngước mắt nhìn chiếc chăn, mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn tiểu thư.”
“Khách sáo gì chứ.”
Ta phất tay, lại lấy từ trong ngực ra một chiếc bánh mè:
“À, đúng rồi, ta vừa làm ít bánh mè. Ngươi tối có đói thì ăn tạm nhé.”
Hắn nhận lấy chiếc bánh, cầm trong tay, chần chừ một chút rồi hỏi: “Là… cô đặc biệt làm cho ta sao?”
“A?”
Tất nhiên là không phải!
Nhưng hắn dường như nghĩ rằng ta không nghe rõ, liền mỉm cười lắc đầu: “Không có gì. Tiểu thư, đêm đã khuya, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, ngươi cũng ngủ sớm đi.”
Ta cười ngượng ngùng, vội vàng ra ngoài.
Trước khi vào phòng, ta quay đầu lại nhìn, thấy Lương Kiệm đã đóng cửa.
Không hiểu sao, ta cứ cảm thấy hắn có chút gì đó bí ẩn.
Có lẽ là do chưa quen thân, ở lâu sẽ không còn cảm giác này nữa.
Ta thở dài, quay về phòng ngủ.
7.
Sáng hôm sau, ta xếp bánh mè vào giỏ tre, chuẩn bị mang sang cho Hải Sinh ca.
Vừa bước ra khỏi bếp, ta nghe thấy giọng của Tạ Lương.
Vội chạy ra sân trước, quả nhiên thấy nương đang cười, nói chuyện với hắn:
“Hôm nay may mà có ngươi, nếu không, ta chắc chắn đã bị lừa…”
“Nương!”
Ta vội bước tới, nhìn chằm chằm vào Tạ Lương: “Hắn làm gì ở nhà chúng ta?”
Nương vội đáp: “Tiểu Xuân, đây là người nhà Vân Châu, họ Tạ. Vừa rồi có một người bán hàng rong muốn lừa bán phấn son giả, may nhờ cậu ta nhắc nhở, ta mới không bị lừa.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.” Tạ Lương khẽ mỉm cười, ngước mắt nhìn ta: “Tiểu Xuân cô nương định ra ngoài sao?”
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Ta nghiêng đầu, lạnh giọng đáp: “Liên quan gì đến ngươi?”
Nương không hiểu sao ta lại cư xử như vậy, bèn nghiêm mặt: “Tiểu Xuân, hôm nay con làm sao thế? Tạ công tử là khách!”
“Nương, hắn là người của nhà Vân Châu. Chúng ta nên ít qua lại, tránh để Vân Châu nhìn thấy rồi hiểu lầm.”
“Đâu cần phải nghiêm trọng vậy.” Nương liếc ta, trách móc, rồi quay sang Tạ Lương, mỉm cười: “Cậu đừng chấp con bé.”
Tạ Lương không đáp lời bà, chỉ nhìn ta, trong mắt lộ rõ vẻ tổn thương và không cam lòng:
“Tiểu Xuân cô nương, tại sao ta luôn cảm thấy cô rất ghét ta? Rõ ràng ta đâu làm gì sai…”
Ta khựng lại.
Vì ta không thể tha thứ cho những gì ngươi đã làm ở kiếp trước, nhưng làm sao Tạ Lương trước mặt ta lúc này có thể hiểu được chứ?
Lòng mềm yếu của ta suýt nữa lại trỗi dậy. Nhưng ta im lặng một lúc, rồi lạnh lùng nói:
“Đừng tự cho mình là quan trọng, ta không quen ngươi, sao lại phải ghét ngươi?”
Ta quay người, không thèm nhìn hắn, cầm giỏ tre bước nhanh ra cửa: “Con đi đây, nương.”
Vừa bước ra, đúng lúc thấy Hải Sinh ca mở cửa đi ra ngoài.
Ta vui vẻ chạy tới: “Hải Sinh ca!”
Hắn vừa làm xong việc, mồ hôi còn chưa khô, để trần nửa thân trên, trông thấy ta thì ngạc nhiên xen lẫn vui mừng: “Tiểu, Tiểu Xuân!”
Vừa gọi xong, hắn sực nhớ mình chưa mặc áo, ngượng ngùng lùi lại vào cửa: “Tiểu Xuân, chờ ta mặc áo đã!”
“Không cần đâu, Hải Sinh ca, ta chỉ tới mua chút thuốc nhuộm, rất nhanh thôi.”
“À… ừ.”
Hải Sinh ca đỏ mặt đứng trước ta, ngại ngùng dùng tay che ngực.
“Tiểu Xuân, muội cần thuốc nhuộm gì?”
“Chàm và rễ cây đỏ.”
“Được, đây đều là hàng phổ thông, lát nữa ta mang qua cho muội.”
“Ừm. À, còn nữa…” Ta ngại ngùng nghiêng đầu, đưa giỏ tre cho hắn: “Ta làm ít bánh mè, tặng huynh.”
Hải Sinh ca ngẩn người, mặt đỏ bừng, như không tin nổi: “Tặng, tặng ta sao?”
Hắn vội nhận lấy giỏ, ấp úng nói: “Tiểu, Tiểu Xuân, muội tốt quá.”
Mặt ta cũng đỏ lên, xua tay: “Không có gì đâu. Nếu huynh thích, sau này ta lại làm cho. Hai nhà chúng ta gần nhau, sau này qua lại nhiều hơn, thân thiết hơn.”
“Được!”
Hải Sinh ca cười ngốc nghếch: “Tiểu Xuân, muội đến tìm ta mua hàng, ta vui lắm. Trước đây, muội cứ thấy ta là trốn, ta còn tưởng muội ghét ta xấu xí.”
“… Khụ khụ, làm gì có. Hải Sinh ca, huynh làm việc đi nhé, ta về đây.”
Ta vội vẫy tay, lòng hơi chột dạ, quay người rời đi.
Vừa xoay người, ta liền chạm phải ánh mắt tối đen của Tạ Lương.
Hắn lạnh lùng nhìn Hải Sinh ca vừa bước vào nhà, ánh mắt như muốn nuốt chửng người ta:
“Tiểu Xuân cô nương, chẳng lẽ cô thích loại người đó?”
Ta thấy hắn thật kỳ quặc, đáp lại: “Phải, thì sao? Hải Sinh ca nam tính như vậy, ngươi không thấy sao?”
Ánh mắt hắn lạnh như băng, cười nhạt, nghiến răng: “Ừ, đúng là rất không tệ.”
Thần kinh.
Ta không để ý đến hắn nữa, bước nhanh về nhà.
8.
Lương Kiệm đang nhuộm vải, ta bước tới giúp hắn.
Hắn ngẩng lên nhìn ta một cái, rồi cúi đầu nói: “Hóa ra bánh của tiểu thư là làm cho vị đối diện.”
Ta khựng lại, không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ. Ta cắn môi, nói nhỏ:
“Ừm, Hải Sinh ca sống gần nhà, lại biết làm việc. Cha mẹ ta đã già, ta chỉ có một mình, Hải Sinh ca là lựa chọn tốt nhất.”
“Thì ra là vậy.”
Hắn cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt: “Nhưng việc cả đời không thể xem nhẹ, không biết nhân phẩm của hắn thế nào?”
“Chuyện đó ngươi yên tâm, ta lớn lên cùng Hải Sinh ca, ta hiểu rõ huynh ấy, còn thật thà hơn bất cứ ai.”
Hắn gật đầu, miễn cưỡng cười: “Vậy thì tốt. Tiểu thư nói tốt, thì chắc chắn là tốt.”
Ta cúi đầu, không hiểu sao trong lòng lại có chút trống rỗng.
Cả ngày hôm đó, ta làm việc trong trạng thái mơ hồ.
Buổi tối, khi ta từ sân phơi trở về, vừa bước vào cửa liền nghe nương nói:
“Hải Sinh ca của con bị người ta đánh một trận.”
Ta ngẩn ra: “Bị ai đánh?”
Nương thở dài: “Không biết nữa! Nghe nói sau khi giao hàng về, trong ngõ bỗng dưng xuất hiện một người, đánh cậu ấy tơi bời mà chẳng nói lý do.”
“Con nói xem, Hải Sinh là người thật thà như vậy, ai lại đánh cậu ấy chứ?”
Nương thở dài: “Đây là kinh thành, chẳng lẽ không còn vương pháp nữa sao!”
Ta đặt giỏ tre xuống, vội vàng chạy đến nhà Hải Sinh ca.
09.
“Ta thật sự không nhìn rõ là ai đánh ta.”
Khi ta đang bôi thuốc cho Hải Sinh ca, hắn xoa cái má sưng phù của mình, mặt đầy khó hiểu:
“Chẳng lẽ vì ta tăng giá rễ cây đỏ, nên bị người ta ghi hận? Nhưng chỉ có mười văn thôi, đâu đến nỗi vậy!”
“Vậy tại sao huynh không phản kháng?”
“Hắn đánh xong liền bỏ chạy, ta còn chưa kịp phản ứng!”
Hắn xoa xoa má, miễn cưỡng cười: “Không sao đâu, Tiểu Xuân, chỉ là vết thương ngoài da thôi, muội đừng lo.”
“Ừ. Nhưng huynh phải để ý một chút, kẻ đánh người thường có chút chột dạ. Ngày mai khi ra ngoài giao hàng, huynh quan sát kỹ hơn xem.”
“Ta biết rồi.”
Hải Sinh ca che mặt, cố gắng nghĩ ngợi.
Ta ở đó một lúc, không có việc gì làm, đành quay về nhà.
Ta không nghĩ nhiều về việc ai đã đánh Hải Sinh ca, chỉ lắc đầu cảm thán.
Kinh thành thật là không yên ổn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.