Ba năm sau, trung tâm ở cữ của tôi đủ để tôi tự chủ về tài chính.
Nhiều lần tôi đã đề nghị Cố Đình Sâm cho mình từ chức. Nhưng bây giờ anh ta đã đề nghị cho tôi mức lương hàng tháng là sáu trăm ngàn và hiệu suất là một trăm ngàn. Anh ta cũng giao cho tôi hai bảo mẫu tùy ý sử dụng.
Bây giờ tôi không cần quản lý trung tâm ở cữ nữa mà chỉ cần đến thu tiền hàng tháng, cũng không cần phục vụ Cố Đình Sâm vì đã có hai cô gái này thay tôi dọn dẹp phòng và nấu ăn.
Mỗi ngày tôi chỉ cần cùng Cố Đình Sâm hồi tưởng lại, tám chuyện trên trời dưới đất, kể những điều thú vị về quá khứ khi Hác Nhuyễn Nhuyễn khi còn ở đây.
Việc nhẹ nhàng, lương cao, chỉ cần kiếm tiền tiêu vặt.
Cho đến một hôm, Tổng tài bá đạo tổ chức tiệc tại nhà, anh ta thuê chục người đến dọn tiệc. Tôi thì đang câu cá ngoài vườn và ăn thịt nướng.
Cố Đình Sâm vội vàng chạy đến kéo tôi: “Vú Vương, vú Vương, lại đây xem có phải là Nhuyễn Nhuyễn không?”
Anh ta kéo tôi vào phòng tiệc trong khi miệng tôi còn dính đầy dầu mỡ.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc xoăn ngắn, khuôn mặt tự tin giống hệt Hác Nhuyễn Nhuyễn, đang khiêu vũ với một bạn nam trong phòng tiệc.
Bắt mắt hơn, tự tin và sáng sủa hơn nhiều so với Hác Nhuyễn Nhuyễn.
Điệu nhảy kết thúc, Cố Đình Sâm kéo tôi lại nói: “Nhuyễn Nhuyễn, nếu em không nhớ anh thì em cũng nên nhớ vú Vương chứ. Em không nhớ dì thường xuyên làm đồ ăn khuya cho em sao?”
Tôi hơi xấu hổ và đưa tay ra chào.
“Thưa ngài, tôi đã nói với ngài rất nhiều lần, tôi không phải Hác Nhuyễn Nhuyễn, tôi tên là Triệu Sở Sở.”
“Em là Hác Nhuyễn Nhuyễn…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCố Đình Sâm nói: “Cho dù em có hóa thành tro bụi thì anh vẫn có thể nhận ra khuôn mặt của em. Vú Vương, cô mau nói cho tôi biết cô ấy có phải Hác Nhuyễn Nhuyễn không?”
Tôi vào và nhìn rất lâu.
Tôi thì thầm với Cố Đình Sâm: “Cô ấy nói không phải.”
“Cô ấy đang nói dối, cô nói cho tôi biết cô ấy có giống hệt phu nhân không?”
Tôi thì thầm: “Phu nhân tóc dài còn cô ấy tóc ngắn. Trên mặt cô ấy không có nốt ruồi, phu nhân lại có nốt ruồi ở mắt.”
“Thật sự… không phải phu nhân sao?” Cố Đình Sâm cũng do dự.
Lúc này, Triệu Sở Sở thanh nhã như thiên nga trắng, xoay người rời đi: “Tôi đã nói, ngài nhận nhầm người rồi.”
Cùng lúc đó, giọng nói của bốn em bé thiên tài dễ thương vang lên: “Mẹ, mẹ.”
Tôi nhìn khuôn mặt của những đứa trẻ trông rất giống Cố Đình Sâm rồi trầm ngâm suy nghĩ.
Trong thời gian đó hai người họ đã làm gì trong bệnh viện chứ?
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống đã thất lạc từ lâu đột nhiên vang lên.
[Chúc mừng ký chủ, đã giải mã được cốt truyện thứ hai, bạch nguyệt quang mang theo bốn đứa bé thiên tài đáng yêu về nước, chồng Tổng tài bá đạo lại cưng chiều cô lên trời!]
Tôi: “!!!”
– HẾT –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.