15
Ở bên Phó Cẩn Qua ba năm, ngay cả chạm vào ngón tay cũng bị ghét bỏ.
Nhưng bây giờ Thẩm Quý Huyền ôm tôi, nụ hôn hơi nóng bỏng rơi vào người tôi.
Đó là một loại cảm giác rất xa lạ.
Không khí dường như đều trở nên dính dính, ánh mắt mờ mịt, không nhìn thấy rõ đồ vật.
Thật ngại ngùng, thật xấu hổ.
Không muốn để anh ấy nhìn thấy.
Nhưng trái tim, lại trở nên co rút.
Điện thoại rung lên bên tai.
Không rảnh để để ý tới.
Từng đợt từng đợt, không chê phiền toái.
Cuối cùng Thẩm Quý Huyền cầm lên, chăm chú nhìn nửa giây, ấn vào nút nào đó, tiện tay ném qua một bên.
Nhanh quá……
Anh ấy đen mặt: “Lần này không tính…”
Tôi ôm lấy anh ấy, đỏ mặt lẩm bẩm: “Thẩm Quý Huyền không sao đâu, em cũng là lần đầu tiên…”
“Bốp!” Đầu kia điện thoại bên kia truyền đến tiếng vật gì đó vỡ vụn, cùng với tiếng thở dốc tức giận của người đàn ông: “Mày dám chạm vào cô tấy, tao giết chết mày.”
Là Phó Cẩn Qua.
Thẩm Quý Huyền cúp điện thoại.
“Tiếp tục.”
16
Đến trưa hôm sau, tôi mệt mỏi tột độ tỉnh dậy.
Sau khi mở điện thoại lên, mới phát hiện Phó Cẩn Qua gọi cho tôi hơn trăm cuộc điện thoại.
Mơ hồ hồi tưởng lại chuyện tối qua.
Hắn đều nghe thấy rồi……
Có điều cũng không sao cả.
Giằng co bò dậy, phát hiện Thẩm Quý Huyền đang nấu cháo trong bếp.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt anh ấy, đường nét hết sức tuấn tú.
Tôi chân trần đi tới, cọ vào bên cạnh anh ấy, không nhịn được hỏi ra nghi hoặc tối hôm qua: “Theo lý thuyết thì tuổi của anh… không nên…”
Anh ấy đương nhiên hiểu tôi đang nói cái gì, mất tự nhiên hất đầu sang bên cạnh.
“Không phải em nói, không thích đồ vật từng bị người khác chạm qua.”
Trong lòng tôi rung động một trận, ôm lấy eo anh ấy.
Tên ngốc này.
Thật sự đã đợi tôi ba năm.
Ăn cơm xong, dọn dẹp đơn giản qua một chút, chuẩn bị ra ngoài về nhà tôi lấy vài thứ.
Lại không ngờ tới.
Sẽ nhìn thấy Phó Cẩn Qua ở cửa nhà.
Có lẽ hắn đã đợi cả một đêm.
Dưới mắt phát xanh, chật vật lại mệt mỏi, tay hình như còn bị thương, nhuộm đỏ cả ngón tay, tích một vũng máu trên mặt đất đã kịp khô lại, nhìn qua có chút giật mình.
Hắn nhìn lướt qua Thẩm Quý Huyền, sau đó đem tầm mắt dừng lại trên người tôi.
Hình như thấy được vết hôn trên cổ tôi, ánh mắt của hắn tối sầm lại, bàn tay bị thương khẽ run rẩy.
“Tối hôm qua hai người, làm rồi?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy.” Thẩm Quý Huyền ôm lấy bả vai tôi, giọng nói cực thấp, như thể chưa hết ý: “Tống Thi cô ấy thật sự, rất mềm đấy.”
Đáy mắt Phó Cẩn Qua hiện ra thô bạo.
Thẩm Quý Huyền thân mật hôn tôi: “Tôi muốn cảm ơn anh, theo anh sống cô độc như quả phụ ba năm, nụ hôn đầu của Tống Thi vẫn là của tôi.”
Gân xanh trên trán Phó Cẩn Qua nổi lên, ánh mắt hoàn toàn đỏ rực lên: “Con mẹ nó mày động vào cô ấy thử xem!”
Tôi còn chưa nhìn rõ, Thẩm Quý Huyền đã bị hắn đánh ngã xuống đất.
“Cái này đã là gì đâu, tôi không chỉ hôn cô ấy, còn làm rất nhiều chuyện quá đáng.” Khóe miệng anh ấy chảy ra vết máu, lại phảng phất như không có cảm giác gì, vẫn nhếch lên nụ cười như cũ: “Cô ấy lạ lẫm đến mức ngay cả mở mắt cũng không dám, vuốt ve bất kỳ một tấc da thịt nào cũng có thể làm cho cô ấy run rẩy, nhưng mà những thứ này, đều không còn liên quan đến anh nữa rồi.”
Phó Cẩn Qua đã hoàn toàn bị anh ấy chọc giận, hai người lao vào đánh nhau.
Tôi ở một bên khuyên can không có hiệu quả, đành phải báo cảnh sát.
Cảnh sát đến, hai người mới chịu dừng tay.
Hốc mắt Thẩm Quý Huyền bầm tím, thở hổn hển, thần sắc lại vẫn rất kiêu ngạo: “Tống Thi có bệnh sạch sẽ, tôi chưa bao giờ từng có người phụ nữ khác, nhưng anh thì sao?”
Thẩm Quý Huyền ác liệt đánh giá hắn: “Anh quá bẩn.”
Sắc mặt Phó Cẩn Qua trắng bệch.
17
Có tôi làm nhân chứng, chứng minh là Phó Cẩn Qua động thủ trước, Thẩm Quý Huyền chỉ là phòng vệ chính đáng, cuối cùng người ra tay trước bởi vì ẩu đả đánh nhau mà bị đồn công an tạm giam bảy ngày.
Thẩm Quý Huyền bị thương không nhẹ, vẻ mặt lại vẫn rất sung sướng.
“Mắt nhìn của Phó Cẩn Qua cũng không quá kém cỏi, ít nhất vẫn nhìn ra được chúng ta rất xứng đôi.”
Đó là những gì Phó Cẩn Qua đã nói lần trước khi chúng tôi rời đi sau khi bọn họ đấm nhau trong nhà hàng.
Vậy mà anh ấy vẫn ghi tạc trong lòng.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi có chút bất đắc dĩ.
Cũng may cách triển lãm tranh khai mạc còn có một khoảng thời gian, nếu không đến lúc đó mang một khuôn mặt như vậy gặp truyền thông, sợ là lại bị cư dân mạng đồn đoán.
Vài ngày sau, Phó Cẩn Qua gọi điện thoại tới cho tôi.
“Anh ra rồi à?” Tôi hỏi.
Hắn trầm mặc một lát: “Bức tranh anh đưa cho em có vấn đề, cần sửa lại.”
“…Ý anh là Dạ Lộ?”
“Ừm.”
“Đây đã là tác phẩm của anh vào năm năm trước rồi, bây giờ cần sửa lại?”
“Đúng vậy.”
Tôi nhẹ nhàng hít một hơi: “Vậy tôi bảo trợ lý đưa bức tranh đến nhà anh.”
“Không cần.” Hắn nói: “Anh đến phòng tranh của em.”
Phó Cẩn Qua đến nơi.
Vết bầm tím trên mặt hắn đã tiêu tan, trên tay vẫn còn quấn băng gạc, cả người gầy gò đi không ít.
Tôi đưa hắn tới phòng làm việc, bên trong đã chuẩn bị sẵn giá vẽ và màu vẽ: “Anh cứ yên tâm sáng tác, sẽ không có ai tới quấy rầy anh.”
Nói xong, tôi chuẩn bị rời đi.
Lại bị hắn ngăn cản.
Phó Cẩn Qua cầm tay tôi.
Tôi ngẩn ra.
Hắn hiếm khi chạm vào tôi.
Dù sao hắn trong quá khứ, đối với những người phụ nữ ngoại trừ Tô Lộ thì tránh còn không kịp.
Tôi muốn rút tay ra, lại bị hắn đè chặt lại.
“Làm sao vậy?”
Chân Phó Cẩn Qua bước về phía trước một bước, ép tôi lên trên cửa.
Đuôi mắt hắn có chút đỏ lên, giống như khắc chế cảm xúc, cúi đầu kề sát vào tôi: “Điều em muốn, không phải là như vậy sao…”
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, lông mi hắn khẽ run lên, không nhịn được hôn sâu hơn: “Tống Thi…”
Tôi kinh ngạc né tránh không kịp, bị hắn cạy mở hàm môi, vội vàng xô đẩy: “Ưm…”
Khí tức thuộc về Phó Cẩn Qua vọt vào, lưỡi mềm mại dây dưa cùng một chỗ, nước bọt ngọt thanh, con ngươi của hắn tối xuống, tay kia giữ chặt ở bên hông tôi.
Nước mắt của tôi trào ra, sự thân mật đã từng khát vọng, hôm nay lại chỉ cảm thấy ghê tởm.
Tôi khép răng lại, nặng nề cắn xuống, Phó Cẩn Qua bị đau lui ra, gắt gao trừng mắt nhìn tôi.
“Cút.” Tôi thật sự tức chết rồi: “Bệnh thần kinh!”
Miệng hắn chắc hẳn là có máu, cắn răng nuốt xuống: “Hắn ta có thể, anh không được?”
“Đúng.” Đầu tôi tức đến hôn mê: “Anh ấy có thể, anh không được!”
Lấy chuyện sửa tranh gạt tôi, kết quả lại làm loại chuyện này.
Ngực Phó Cẩn Qua phập phồng kịch liệt, sau đó chậm rãi mở miệng: “Nếu anh nói cho em biết, anh và Tô Lộ không hề phát sinh quan hệ thì sao?”
Tôi nhìn vào mắt hắn: “Cho dù có hay không, anh ở trong mắt tôi, đã bẩn rồi.”
18
Triển lãm tranh khai mạc đúng hạn.
Bởi vì mời được họa sĩ nổi tiếng Nhật Bản, thu hút rất nhiều nhân sĩ nghệ thuật và truyền thông đến, thuận lợi hơn tôi dự đoán rất nhiều.
Lúc tiệc tối, Phó Cẩn Qua cũng tới.
Xung quanh không ngừng có người chào hỏi, hàn huyên với hắn, thần sắc hắn nhàn nhạt, đại khái là không hưởng ứng.
Những người khác không tự tìm mất mặt nữa, nhao nhao tản ra, Phó Cẩn Qua đi tới trước mặt tôi.
Ánh mắt hắn nhìn tôi rất phức tạp, mang theo thứ cảm xúc tôi nhìn không hiểu.
“Chúc mừng em.”
Tôi trầm mặc, sau đó mỉm cười nâng ly với hắn: “Cũng phải chúc mừng anh Phó, giá bán ra của “Dạ Lộ”rất cao.”
Cuối cùng hắn cũng vẫn sửa lại bức tranh kia.
Ngày đó trước khi đi, hắn đưa tay vào màu đỏ, vuốt ve bức tranh, làm hỏng gương mặt Tô Lộ.
Nhưng một nét này, lại tăng thêm một phần ý cảnh.
Dưới biểu tượng của thiếu nữ thánh khiết, trong mắt là sự ghen tị màu đỏ, trên mặt là dục vọng loang lổ.
Phó Cẩn Qua dừng lại, trong giọng nói mang theo chút chua xót: “Sau khi tiệc tối kết thúc có thể dành ra một chút thời gian cho anh hay không, anh có lời muốn nói với em.”
Tôi không kịp trả lời, đã bị Thẩm Quý Huyền dẫn tới bên cạnh một người nổi tiếng trong giới kinh doanh, mỉm cười giới thiệu cho tôi: “Đây là Từ tổng…”
Tửu lượng của tôi vốn không tốt, hôm nay lại không tránh được phải uống rượu, vậy nên sau khi tiệc tối kết thúc người đã rất choáng váng.
Trên đường về nhà, tôi hạ cửa sổ xe xuống, không khí thành phố theo gió đêm chảy vào, thoáng xua tan đi mùi rượu của tôi.
“Thật ra trước hôm nay… em vẫn rất lo lắng, rất sợ em làm không tốt, sợ triển lãm tranh bị làm hỏng, phụ sự mong đợi của anh.”
Tôi nói lắp ba lắp bắp.
“Em đã làm rất tốt, thậm chí vượt quá sự mong đợi của anh.” Thẩm Quý Huyền thấp giọng an ủi: “Biểu hiện hôm nay của em đã khiến em biến thành một tấm danh thiếp thông hành, về sau sẽ có nhiều người phát hiện ra điểm sáng của em.”
Tôi cay mũi, muốn che dấu đi, cố ý nói kiểu pha chút vui đùa: “Vậy em có phải sắp phát tài rồi hay không?”
Anh ấy cười: “Phải.”
Tôi tựa đầu vào vai anh ấy.
“Cám ơn anh, Thẩm Quý Huyền.”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.