14.
Tề Thải Vi nói được khoảng một canh giờ, mặc dù không biểu lộ cảm xúc nhưng ta cũng thấy nghẹn ngào.
Ta suy nghĩ, phụ thân đến Kiềm Dương là lúc ta khoảng chừng mười tuổi.
“Nói như vậy, tám năm trước ngươi đã đến kinh thành?”
Tề Thải Vi gật đầu: “Vâng, sau khi lão gia mang ta trở về, ta đã cải trang thành tỳ nữ hầu hạ trong phủ.”
Thảo xà hôi tuyến, phục hành thiên lý.
Phụ thân cũng từ lúc đó đã bắt đầu kế hoạch! Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao phụ thân có thể trở thành trụ cột vững vàng của quan văn.
Không gây chuyện, không sợ phiền phức, phòng ngừa chu đáo, đi một bước xem năm bước.
Người như vậy, xứng đáng là phụ thân ta. Nếu không thật đúng là làm cho người ta rét lạnh.
Ở Thôi phủ ba ngày, có thể nói thu hoạch được kha khá. Thì ra phụ thân đã sớm lên kế hoạch tốt mọi chuyện, chỉ đợi cho Hoàng hậu một kích trí mạng.
Ta biết ông ấy làm mọi chuyện không phải hoàn toàn vì ta. Hơn hai mươi năm trước, Ôn thị nữ xuất thân hàn vi đã lấn át tất cả quý nữ thế gia, ngồi lên hậu vị.
Hơn hai mươi năm sau, Hoàng hậu lại muốn làm theo lúc trước, đưa cháu gái của mình lên.
Thế gia sao có thể cam tâm bị Ôn thị xuất thân hàn môn qua mặt được chứ? Vậy thì cá lớn nuốt cá bé, đều dựa vào bản lĩnh đi.
Ta cũng không mang Tề Thải Vi về Đông cung. Mà là trực tiếp sắp xếp nàng đến một biệt viện riêng, tìm người dốc lòng dạy dỗ nàng.
Bất kể là cầm kỳ thư họa hay là chuyện khuê phòng, nàng đều phải học một chút. Cái gì cũng biết, nhưng không cần biết quá giỏi.
Mỹ nhân ngu ngốc phối hợp với dung mạo có bảy phần tương tự với Hoàng hậu.
Mẫu hậu tốt, người cứ chờ con dâu dâng lên cho người một phần đại lễ đi.
15.
Mấy ngày nay ta không ở Đông cung, Tần Xu Dư bị ức hiếp khắp nơi. Nữ nhân Ôn Diệu Ý này lòng dạ á c đ ộc, ngoài mặt thì luôn miệng gọi Vân Yên tỷ tỷ.
Sau lưng lại dùng những lời nhục nhã, nói Tần gia đáng bị tru sát toàn bộ. Những cái khác Tần Xu Dư đều có thể nhịn, chỉ có người nhà là nghịch lân của nàng.
Nàng hung hăng bước tới t át Ôn Diệu Ý một cái. Cái t át này vừa hay bị Đặng Ngọc Thần đang đi tới thấy được.
“Yên Yên, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Hu hu hu, Vân Yên cô nương, nghe nói cô thích đọc sách, Diệu Diệu chỉ là muốn tặng cho cô một hộp mực bảo, nếu có chỗ nào đắc tội cô, vậy Diệu Diệu sẽ cố chịu đựng.”
Đặng Ngọc Thần bị sự tức giận kích thích, không thèm để ý thân phận, trực tiếp kéo Ôn Diệu Ý vào trong ngực.
“Tần Xu Dư, ngươi rốt cuộc còn muốn náo loạn tới khi nào nữa? Ngươi hiện tại đã không còn là Tần gia đại tiểu thư cao cao tại thượng, không ai che chở cho ngươi khi ngươi gặp rắc rối đâu.”
“Là nàng ta mắng cả Tần gia ta đáng chet, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta nén giận sao?”
“Chẳng lẽ Tần gia không đáng chet sao?” Vừa nói xong, Đặng Ngọc Thần lập tức hối hận.
Nhưng nhìn Tần Xu Dư vẻ mặt không chịu nhận thua, hắn vẫn nhịn xuống.
Tính tình như vậy, hiện tại không dạy dỗ, về sau sẽ chỉ gây thêm nhiều phiền toái cho hắn.
Nghĩ đến đây, Đặng Ngọc Thần nhìn biểu muội đang run lẩy bẩy trong lòng, nhẹ giọng nói: “Muội là chủ tử, nàng ta là nô tài, nàng ta đ ánh muội như thế nào, muội cứ đ ánh trả lại là được.”
Ôn Diệu Ý lắc đầu: “Muội đối xử với Vân Yên cô nương như tỷ tỷ ruột, bảo muội đánh nàng, trong lòng muội sao có thể yên được? Nhưng nếu không đ ánh nàng thì sẽ khiến mọi người không phục….”
Ôn Diệu suy nghĩ hồi lâu rồi nói tiếp: “Không bằng đ ánh nàng ba mươi gậy đi, nhưng phải đ ánh nhẹ nhàng qua loa thôi, cho một chút trừng phạt nhỏ là được rồi.”
Đặng Ngọc Thần cảm thấy buồn cười: “Quỷ hẹp hòi, cũng chỉ có muội mới nghĩ ra được thôi.”
“Vậy thì đ ánh đi, đ ánh ngay trong sân, để cho đám nô bộc tới xem, lấy đó làm gương.”
Lúc ta chạy về, đã nhìn thấy Tần Xu Dư bị kéo ra sân đ ánh gậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNữ nhân chú trọng nhất thể diện, phạm sai lầm cơ bản đều là phạt quỳ hoặc không cho cơm ăn. Hiếm khi bị phạt đ ánh gậy.
Chiêu này của Ôn Diệu Ý vừa trực tiếp vừa á c đ ộc, hung hăng chà đạp lòng tự trọng của Tần Xu Dư dưới chân.
Đặng Ngọc Thần và Ôn Diệu Ý ở bên cạnh nhìn. Ôn Diệu Ý bên ngoài thì tỏ vẻ lo lắng, nhưng sự vui sướng khi người gặp hoạ trong mắt thì sắp tràn cả ra rồi.
“Điện hạ, Vân Yên cô nương thân thể yếu ớt, làm sao có thể chịu được những hình phạt này, nô bộc phạm sai lầm là do thiếp thân dạy dỗ không nghiêm, thiếp thân nguyện ý đóng cửa suy nghĩ.”
Nhìn Tần Xu Dư hấp hối, Đặng Ngọc Thần vẫn có chút không đành lòng.
“Thôi, hôm nay cứ như vậy đi.”
“Tẩu tẩu, không phải ta nói chứ, tính tình tẩu cũng thật thiếu quyết đoán, mới để cho những nô tài thấp hèn này trèo lên đầu.”
“Diệu Diệu ở trong phủ cũng học chút thủ đoạn quản gia, nếu tẩu cần hỗ trợ, Diệu Diệu có thể làm thay.”
Ta không để ý đến nàng ta, chỉ bảo Trầm Trúc Trầm Lan đỡ Tần Xu Dư sắp ngất đi. Đêm đó, Đặng Ngọc Thần đến, tâm tình có chút buồn bực.
“Cô không phải cố ý làm cho muội nhi khó xử.”
Ta bưng một chén trà lên: “Điện hạ có đạo lý của điện hạ, tính tình Tần muội muội cần phải tiết chế lại, chỉ là nữ nhân chú trọng nhất thể diện, trừng phạt nàng như vậy có chút nặng.”
16.
Đặng Ngọc Thần thở dài: “Lúc ấy là Cô không đúng, mấy ngày nay bất kể là dược liệu tốt gì đều cho nàng dùng, chờ tâm tình nàng bình phục một chút, Cô lại đến tìm nàng.”
Dứt lời, lại giải vây cho Ôn Diệu Ý: “Biểu muội là người có chút nông cạn, cũng linh động chân thật, muội ấy cũng không phải cố ý làm khó Vân Yên.”
Ta cười nói: “Ôn cô nương ngây thơ đáng yêu, thiếp cũng thích. Đợi hài nhi được sinh ra, thiếp sẽ góp lời đề nghị với mẫu hậu nạp Ôn cô nương làm trắc phi được không?”
Đề nghị đúng như Đặng Ngọc Thần mong muốn, hắn không từ chối, chỉ nói một câu: “Làm khó nàng phải khoan dung độ lượng như vậy.”
Trong lòng ta cười lạnh, ngoài mặt lại nắm lấy tay hắn, đặt lên cái bụng chưa nhô lên của ta.
“Thiếp thân là Thái tử phi, đương nhiên phải vì điện hạ chấp chưởng mọi việc. Hiện giờ thiếp đã có thai, thân thể không thuận tiện, nên phải thay phu quân nạp một vài lương nhân vào, hoa trong vườn càng nhiều màu sắc thì mới càng rực rỡ.”
“Nàng thật sự có ý như vậy sao?”
Ta gật đầu: “Vào ngày lại mặt, vì khẩu vị của thiếp không tốt nên mẫu thân truyền thái ý đến phủ mới biết thiếp đã mang thai một tháng rồi.”
Đặng Ngọc Thần vui mừng hiện rõ trên mặt, giọng nói cũng lớn hơn vài phần: “Thật tốt quá, cuối cùng Cô cũng có đích trưởng tử rồi.”
“Hiện tại thai tượng chưa ổn định, kính xin điện hạ thay thiếp giữ bí mật, đợi lúc ổn định rồi mới công bố, có được không?”
Đặng Ngọc Thần suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nên vậy, cái thai này quý giá, từ hôm nay trở đi nàng phải chăm sóc thật tốt, chớ vì chuyện trong phủ mà hao tổn thân thể.”
Đây là ám chỉ ta chia quyền quản lý Đông cung cho Ôn Diệu Ý một chút sao?
“Thiếp mấy ngày nữa phải đến Thiên Phật tự trả lễ, sẽ mang theo Tần muội muội đi cùng, cũng mượn chuyện này giải sầu. Trong phủ phải làm phiền Trần ma ma lo liệu rồi.”
Trần ma ma là nhũ nương của Thái tử, có quan hệ mật thiết với Hoàng hậu, Đặng Ngọc Thần đương nhiên sẽ không ý kiến.
Chuyện mang thai này khiến tâm tình Đặng Ngọc Thần rất tốt, ban thưởng như nước chảy ngày ngày tặng không ngừng.
Thậm chí suốt hành trình đến Thiên Phật tự, đều là hắn một đường tự mình hộ tống.
Ôn Diệu Ý vốn còn muốn ngăn cản, lại bị Đặng Ngọc Thần la mắng trước mặt ta.
“Muội ngày ngày gây chuyện thì thôi đi, chuyện quan trọng như vậy cũng muốn gây chuyện à?”
Ôn Diệu Ý bĩu môi, hốc mắt rưng rưng không nói gì nữa. Tâm tình ta hiếm khi tốt như vậy, mấy ngày này vô cùng hoà hợp với Đặng Ngọc Thần.
Đặng Ngọc Thần vốn còn muốn ở cùng ta mấy ngày, lại bị ta khéo léo từ chối.
“Điện hạ chính vụ bận rộn, vẫn là mau trở về đi, thiếp có Tần muội muội ở cùng là được rồi.”
Lúc gần đi, Đặng Ngọc Thần còn muốn nói vài lời với Tần Xu Dư. Nhưng Tần Xu Dư ngay cả ánh mắt cũng không cho hắn.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.