Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 12

12:47 sáng – 22/11/2024

19
Tôi không biết số 1123 làm như thế nào.

Lúc đầu, linh hồn của Khương Diệu giả vẫn có thể nhìn thấy hình dáng con người hoàn chỉnh, tuy nhiên vài ngày trôi qua, nó ngày càng mờ đi.

Tôi rất hài lòng với kết quả.

Nhưng số 1123 lại buồn bã hỏi tôi: “Ký chủ, cô thực sự ghét Khương Diệu giả à?”

Tôi nghi ngờ liếc nhìn nó: “Tất nhiên, là cố ấy chiếm lấy cơ thể của tao. Nếu tao không may mắn thức tỉnh, thì tao đã chết một cách khó hiểu, lặng lẽ không một tiếng động rồi.”

Mèo nhỏ nhảy ra khỏi vòng tay tôi, ngẩng đầu lên nói: “Còn tôi thì sao? Tôi cũng là đồng phạm, cô cũng không thích tôi sao?”

Đây rõ ràng là nhược điểm của trí tuệ nhân tạo. Khi nó không thể hiểu được một vấn đề, nó không thể học cách nín cái mỏ lại.

Tôi cười trừ đáp: “Từ giờ chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”

Ý tứ là nếu không có tầng thân phận này thì trong mắt tôi, nó cũng giống y như Khương Diệu giả.

Số 1123 rõ ràng đã hiểu nên càng không vui, trừng mắt nhìn tôi rồi tức giận bỏ chạy.

Tôi rất vui khi được tự do, chủ yếu là vì hôm nay tôi có thêm một việc phải làm.

Tôi đi tìm Diệp Tri Bằng.

Gia đình anh ta giàu có, dù anh ta có phải nằm cả ngày sau khi thôi học thì gia đình vẫn sẵn sàng chi cấp tiền cho anh ta.

Nói “nằm” là đang dùng từ lịch sự thôi chứ thực ra anh ta bị bố mẹ bắt ép nhốt ở trong phòng vì không cai được ma túy, cho nên mỗi ngày đúng giờ đều sẽ có người mang bột và thức ăn lên cho anh ta.

Ai ai cũng biết Diệp tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp là một con nghiện ma tuý sa đoạ.

Tôi bước qua cánh cửa đóng kín, đi vào căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ.

Tới thật không khéo, Diệp Tri Bằng lại lên cơn nghiện ma túy, nằm co quắp ôm chặt tay chân trên đất, thân thể co giật liên hồi.

Anh ta lúc lên cơn nghiện trong thật xấu xí.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, nằm trên mặt đất như một con chó, cầu xin người cho mình một gói bột K, hoặc những loại ma tuý khác, hay là bất cứ thứ gì cũng được.

Anh ta sắp bị cơn ngứa ngáy này tra tấn đến tận xương tuỷ rồi.

Tôi suy nghĩ một lúc, ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, cẩn thận quan sát anh ta ôm đầu kêu la đau đớn.

Thật đáng thương, mất đi tôn nghiêm, giống như một con vật mất đi nhân tính.

Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến mình bị Khương Như Hải đè dưới người mười năm trước.

Ký ức đen tối lập tức ập đến, tôi chớp chớp mắt, chỉ thấy Diệp Tri Bằng ngơ ngác khó tin nhìn về phía tôi, nước mắt trào ra từ khóe mắt anh ta:

“Khương Diệu, là em sao? Diệu Diệu, Diệu Diệu, cuối cùng em cũng chịu đến gặp anh….”

Cứ như thể anh ta có thể nhìn thấy tôi.

Dù rất ngạc nhiên nhưng khi nghĩ đến mục đích chuyến thăm hôm nay, nếu anh ta đã có thể nhìn thấy tôi, thôi thì càng tốt hơn.

Tôi không quan tâm tại sao, tôi chỉ quan tâm đến kết quả.

Thế là tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của anh ta, để Diệp Tri Bằng quyến luyến vùi mặt anh ta vào lòng bàn tay tôi.

“Diệp Tri Bằng, anh có yêu em không?”

Anh ta ngẩng mặt lên, nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt, nhẹ nhàng đáp: “Yêu, Diệu Diệu tất nhiên là anh yêu em rồi.”

Tôi hài lòng nhếch lên khóe miệng, cúi xuống hôn lên trán anh ta: “Đã vậy, em có thể đưa anh đi được không?”

“Đi đâu?” Diệp Tri Bằng bối rối nhìn tôi.

Ma tuý đã ăn mòn thần kinh của anh ta một cách nghiêm trọng, khiến anh ta không thể suy nghĩ sâu thêm về ý nghĩa trong lời nói của tôi.

Anh ta chỉ có thể hiểu được ý nghĩa hời hợt nhất: “Em muốn đi đâu?”

Tôi cụp mắt nhìn anh ta, dỗ dành Diệp Tri Bằng giống như mẹ tôi đã dỗ tôi: “Đi đến nơi không còn đau đớn nữa.”

Đôi mắt của Diệp Tri Bằng hơi trợn to, anh ta đầy mong đợi hỏi tôi: “Thật sự có một nơi như thế à? Em cũng ở đó à?”

“Ừ, em cũng sẽ ở đó.”

Sau đó, anh ta cố gắng bò về phía trước vài lần, tựa đầu vào đầu gối của tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Vậy thì đưa anh đi đi.”

Anh ta mím môi, nét mặt có chút tủi thân, trên gương mặt đó dường như có thể thấy lại chàng thiếu niên khí phách ngày nào, anh ta thấp giọng phàn nàn với tôi:

“Anh thực sự rất đau, chỗ nào cũng đau, tay đau, chân đau và nhưng tim là đau nhất.”

“Diệu Diệu, em còn giận anh sao? Mấy ngày nay anh nhớ em nhiều lắm, nhưng em lại không muốn gặp anh, anh biết em còn tức giận, là anh có lỗi với em, anh cũng biết anh sai rồi.”

“Anh thực sự biết mình sai rồi, đừng bỏ mặc anh mà.”

Tôi đưa tay che mắt anh ta, cảm nhận hơi ẩm ẩm ướt trong lòng bàn tay mình.

Tất cả đều là lỗi của Diệp Tri Bằng, anh ta khóc rất thảm thương, khiến tôi cũng không kìm được mà rơi nước mắt vì anh ta.

Ngày hôm đó, mọi người trong nhà họ Diệp đều không hiểu tại sao thiếu gia của họ lại có thể lấy được một con dao lam, dùng lưỡi sắc bén đó cắt đứt động mạch, mặc cho máu đỏ thẫm chảy ra ồ ạt, cuối cùng chết một mình trong phòng căn phòng tối.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Diệp Tri Bằng, em biết anh không muốn sống như thế này.”

“Nên em đến để giúp anh.”

20
Sau khi Diệp Tri Bằng chết, số 1123 tới hỏi tôi:

“Cô giết anh ta à?”

Tôi lắc đầu: “Anh ấy tự mình chọn.”

“Có khác biệt gì không?”

Số 1123 trừng mắt nhìn tôi: “May mắn thay suất diễn của anh ta không nhiều chứ nếu không thì cô tìm đâu ra nguồn năng lượng còn lại?”

Tôi nhún vai, thờ ơ nói: “Bây giờ chúng ta như châu chấu trên dây. Nếu có chuyện gì, mày chẳng phải nhất định sẽ giúp tao à?”

Số 1123 nghẹn họng.

Một lúc lâu sau, nó hung dữ nói: “Khương Diệu! Tôi đi theo nhiều ký chủ như vậy, cô chính là người kém cỏi nhất mà tôi gặp!”

Tôi cười mỉa liếc nhìn nó: “Tao tưởng người tệ nhất chính là người lần trước chứ?”

Số 1123 tức giận đến mức bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, muốn công kích tôi:

“Tôi nói cho cô biết, đây chỉ là ngoài ý muốn, bởi vì nhiệm vụ ở thế giới này khá là tà đạo, bằng không sao cô có thể trở thành ký chủ của tôi?”

Tôi khoanh tay cười lạnh, tự giễu nói: “Mày nói đúng, có lẽ vận may cả đời của tao đều tiêu hết ở đây rồi.”

Sự kiêu ngạo của số 1123 nhanh chóng lắng xuống, nó lặng lẽ liếc nhìn tôi rồi đột nhiên hỏi:

“Khương Diệu, tại sao ngay từ đầu cô lại nghĩ đến chuyện làm ký chủ của tôi?”

Tôi thản nhiên nói: “Bởi vì tôi muốn nhìn thấy những thế giới khác.”

“Nhưng cho dù cô có đi đến thế giới khác thì đó vẫn là nhiệm vụ, cô cũng chỉ đang giả làm người khác, cô không để tâm sao?”

Tôi không biết phải giải thích điều này thế nào với số 1123.

Ngay cả trí tuệ nhân tạo tinh vi nhất cũng chỉ đạt được giới hạn là gần gũi với con người, nhưng nó sẽ không bao giờ có thể trở thành con người.

Vì thế nó không bao giờ có thể hiểu được sự im lặng của tôi.

Tôi chỉ là chán ghét nơi này.

Thế giới này không tốt với tôi, tôi cũng không muốn ở lại.

Thấy tôi không nói gì, mèo nhỏ cũng không truy hỏi nữa, nó lại hỏi sang chuyện khác:

“Sao trước đây cô lại giúp Sầm Vi?”

Tôi nói “Hả” và giả vờ ngu ngốc: “Có à?”

“Đừng cho rằng tôi không biết!”

Số 1123 tức giận vạch trần tôi:

“Kể từ lúc cô bị ta trói buộc, cô đã dùng đặc quyền của tôi cho Sầm Vi bao nhiêu lần rồi? Cô không biết cô đã lén bao nhiêu lần rồi sao? Tự mình đi mà đếm đi!”

Số 1123 nói đúng, kế hoạch giết Hứa Tư Niên của Sầm Vi có một vài lỗ hổng, chẳng hạn như những động tác dang tay kỳ lạ của Hứa Tư Niên trong video giám sát, như cả là cảnh sát có thể sẽ thử khôi phục lịch sử trò chuyện.

Lỗ hổng tuy không phải trí mạng nhưng vẫn sẽ để lại mối nguy hiểm tiềm ẩn cho tương lai.

Tôi nghe nói Sầm Vi đã nộp đơn vào một trường đại học nước ngoài nên tôi đã giúp cô ấy.

Tôi đánh giá cao những người như Sầm Vi, vì vậy tôi cũng hy vọng cô ấy sẽ đạt được điều mình muốn.

Ngay sau đó, số 1123 thông báo với tôi:

“Linh hồn của Khương Diệu giả đã tiêu tán hoàn toàn, chúng ta có thể rời khỏi thế giới này.”

Tôi xoa xoa đầu nó, nói: “Cho tao thêm chút thời gian.”

Ngày Sầm Vi bay ra nước ngoài, tôi đã ra sân bay tiễn cô ấy.

Cô ấy một chiếc váy dài xinh đẹp vừa người, đang ngồi bên cửa sổ phòng VIP, nhàn nhã đọc một quyển truyện cổ tích.

Tôi đứng cạnh cô ấy quan sát một lúc. Mãi đến lúc có thông báo nhắc nhở lên máy bay trên radio, tôi mới ngẩng đầu lên.

Đưa tiễn phải có dáng vẻ nên có của đưa tiễn.

Mặc dù cô ấy không thể nhìn thấy tôi nhưng tôi vẫn vẫy tay chào cô ấy một cách rất trịnh trọng, nhẹ nhàng nói: “Sầm Vi, tạm biệt.”

Chẳng biết cơn gió từ đâu tới thổi bay những trang sách, Sầm Vi nhìn về vị trí nơi tôi đứnh, dường như là nhận ra được điều gì đó hay cũng có thể là không nhận ra.

Điều đó giờ đây đã không còn quan trọng nữa.

Cô ấy sẽ có được sự tự do mà cô ấy muốn, còn tôi cũng sẽ bước tiếp con đường của riêng mình.

– Hoàn –

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận