15.
Đêm đó, ta lại trèo lên mái nhà. Vị trí lần này không tệ, không chỉ có thể nhìn thấy Lăng Nhược Thủy bị mấy x//ác sống vây quanh vào trong quan tài, còn có thể nhìn thấy khuôn mặt chim sẻ giẫm trên tấm quan tài.
Lăng Nhược Thủy lần này cũng cẩn thận không ít, nàng ta lại dùng khẩu hình trao đổi.
“Đây chính là Giới Tâm, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống ngươi mau đưa ta về lại thế giới của ta đi!”
Lăng Nhược Thủy ném viên thiên não thạch kia về phía chim sẻ, chim sẻ to bằng bàn tay lại há cái miệng to hơn cả người, nuốt viên đá kia xuống.
Nó nhắm mắt hồi tưởng một hồi, mới há miệng nói tiếng chim: “Ta đã nói chỉ có người mới nhát gan nhưng lại có chút khôn vặt như ngươi, thích hợp làm nhiệm vụ này nhất rồi.”
Lăng Nhược Thủy nghiến răng nghiến lợi: “Đây là ta dùng m//ạng đổi lấy, ngươi đừng nói nhảm nữa, mau đưa ta đi, phần thưởng nhiệm vụ sẽ tính sau.”
“Đừng nóng vội.”
“Giới Tâm bị bọn họ giam giữ quá lâu, ta phải tốn chút thời gian mới có thể hoàn toàn đọc được hết số liệu.”
“Phải mất bao lâu?”
Chim sẻ nghiêng đầu tính toán một lúc: “Ba ngày.”
“Sao lại lâu như vậy?” Lăng Nhược Thủy nhịn không được phát ra âm thanh, khiến bọn x//ác sống bên cạnh quan tài nhao nhao lại gần, nàng ta sợ tới mức nàng lập tức bịt kín hết những khe hở của quan tài.
Chim sẻ vỗ cánh bay lên nhìn cảnh tượng trong sân, nói thầm một câu.
“Những thứ trong thế giới giả tưởng như bùa chú đều do bọn họ phát minh ra. Tên nhân vật phản diện này đúng là biến thái.”
Ta bỏ ngói lại nấp vào chỗ tối, giơ tay gọi một ám vệ bảo hắn đến phủ công chúa đưa tin. Đùa đủ rồi, cũng đã đến lúc thu hoạch.
16.
Ngày thứ ba Lăng Nhược Thủy từ trong sương phòng đi ra, cả người lôi thôi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại sáng ngời trước nay chưa từng có, lúc nhìn thấy ta mang theo hộp thức ăn tới, đắc ý ngẩng đầu lên: “Ngươi không cần giả mù sa mưa nữa.”
Ta dừng bước, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng ta.
“Ngươi cho rằng ta không biết ngươi và mẫu thân ngươi là một phe sao? Ngươi mỗi lần giả mù sa mưa an ủi ta, ngươi cho rằng ta nhìn không ra à?”
Nàng ta khoanh tay trước ngực tùy ý đánh giá ta: “Ta chỉ muốn moi thông tin trong miệng ngươi thôi, mới phối hợp diễn trò cùng ngươi.”
“Hiện tại nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta muốn trở lại thế giới thuộc về mình. Ngươi cùng mẫu thân ngươi, nhân vật phản diện, cứ chờ bị thiên đạo trừng phạt đi!”
Ta mặt đầy vẻ mơ hồ: “Thiên đạo?”
“Các ngươi gây nhiễu loạn vận hành thế giới này, hiện tại thiên đạo sẽ lập tức được khôi phục, các ngươi sẽ giống như trong sách viết vậy, không có kết cục tốt đẹp.”
Ta lẳng lặng nhìn Lăng Nhược Thủy dương dương đắc ý vỗ ngón tay, một con chim sẻ từ xa bay tới, đậu ở trên vai nàng ta.
Vẻ mặt của nàng ta có vẻ dữ tợn: “Ta sẽ dùng toàn bộ phần thưởng nhiệm vụ của ta để báo đáp sự ngược đãi của các ngươi đối với ta mấy ngày nay!”
Nói xong, nàng ta nghiêng đầu: “Hệ thống, chúng ta đi.”
Một lúc lâu qua đi, trong viện gió êm sóng lặng, Lăng Nhược Thủy vẫn đứng tại chỗ. Chim sẻ trên vai nàng ta kêu hai tiếng.
Mặt Lăng Nhược Thủy xám xịt như người chet, bừng tỉnh hỏi: “Hệ thống đâu?!”
Nàng ta phản ứng chậm chạp làm ta bật cười, ta xốc hộp thức ăn lên, lộ ra thức ăn bên trong.
“Ngươi đang tìm nó sao?”
Bên trong là một chén canh chim sẻ hầm.
17.
Lăng Nhược Thủy sụp đổ. Nàng ta đ//iên cuồng chạy ra khỏi biệt viện. Ám vệ một đường bám theo, nói nàng ta vậy mà cầu xin phu xe của phủ công chúa, để cho phu xe mang nàng ta chạy ra khỏi kinh thành.
Ánh mắt cầu người của nàng ta cũng không tệ, phu xe kia vẫn luôn thèm muốn sắc đẹp của nàng ta.
Ta khoát tay để đám ám vệ không cần theo nữa, cũng đứng dậy trở về phủ công chúa.
“Mẫu thân, tiểu bạch thỏ chạy rồi.”
Mẫu thân ta nghịch thiên não thạch trong tay: “Chạy không xa được đâu.”
Ta dựa vào bàn, nói: “Mẫu thân, chúng ta hình như là nhân vật phản diện trong một quyển sách, con rất muốn xem quyển sách kia viết như thế nào.”
“Không quan trọng.” Giọng điệu bà bình thản, nói với vẻ đương nhiên: “Thế giới này thế nào, là do chúng ta định đoạt.”
Ta gật gật đầu: “Cũng đúng.”
18.
Không quá bảy ngày, Lăng Nhược Thủy lại bị đưa về phủ công chúa.
Phu xe ném người trước mặt ta và mẫu thân, cười ngượng ngùng: “Điện hạ, nữ nhân này chọc giận ngài và quận chúa, tiểu nhân mấy ngày nay đã cả gan phạt nàng ta một trận rồi, hiện tại người vẫn còn lại chút hơi tàn, đưa về cho ngài.”
Chúng ta thấy nhưng không hề ngạc nhiên, mẫu thân ta ban thưởng cho hắn rồi đuổi hắn đi. Ta ngồi xổm trên mặt đất nhìn Lăng Nhược Thủy, nàng ta đã gầy đến mức chỉ còn da bọc x//ương, giống như bị người ta hút sạch tinh khí.
Hốc mắt của nàng ta trũng sâu, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng, sau khi đối diện với tầm mắt của ta miễn cưỡng nhúc nhích.
“Ai da.” Ta thở dài: “Không phải đã nói với ngươi, trong phủ này ngoại trừ ta, không nên tin tưởng bất kì kẻ nào rồi sao?”
Lăng Nhược Thủy cố gắng cắn chặt răng, nhưng không có sức lực chỉ có thể cử động miệng dưới.
Ta đang thưởng thức tư thế suy sụp của tiểu bạch thỏ, phụ thân ta đã trở lại.
“Chuyện gì xảy ra?” Nghe được giọng của phụ thân ta, Lăng Nhược Thủy đột nhiên trừng mắt, như hồi quang phản chiếu. Nàng ta giãy dụa từ trên mặt đất đứng dậy, ra sức bò về phía phụ thân ta.
“Vương, Vương gia… Cứu, cứu thiếp…” Nàng ta vừa muốn chạm vào áo bào của phụ thân ta, đã bị ông ta né tránh.
Lăng Nhược Thủy bất ngờ, khiếp sợ ngửa đầu: “Vương, vương gia… không phải ngài yêu thiếp sao?”
Phụ thân ta khiếp sợ, hiếm khi nhướng mày: “Yêu?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa chạy tới ôm lấy cánh tay mẫu thân ta: “Mẫu thân, phụ thân yêu người khác thì làm sao bây giờ? Ha ha ha.”
Gân xanh trên trán phụ thân ta nổi lên: “Hứa Dung Xu! Ngươi, ngươi nói thêm một câu thử xem!”
Ta vội vàng trốn ra phía sau mẫu thân, lè lưỡi với ông ta.
“Được rồi được rồi, phụ thân con mỗi lần diễn xong trở về đều không ngừng nôn mửa, con cũng đừng làm ông ấy mắc ói nữa.”
Tròng mắt ta xoay chuyển: “Vậy lần sau có thể đổi thành mẫu thân dẫn người vào phủ nha, mẫu thân mang nam sủng trở về, chúng ta lại chơi một lần nữa.”
Một bóng dáng trước mắt đánh úp lại, ta lập tức nghiêng đầu tránh né, bình hoa phía sau bị miếng ngọc bội đ//ập đến chia năm xẻ bảy.
“Phụ thân, người thật không có tình thú.”
Ta vừa trốn tránh sự công kích của phụ thân đang nổi trận lôi đình, vừa châm chọc ông ấy. Mà Lăng Nhược Thủy đã hoàn toàn bị chúng ta ngó lơ, đang nằm trên mặt đất lệ rơi đầy mặt.
“Biến thái! Cả nhà các ngươi thật biến thái! Quái vật…”
19.
Lăng Nhược Thủy, tiểu bạch thỏ kiên cường này, dưới tình huống như vậy lại có thể mở ra một bước ngoặt. Cả nhà chúng ta đang náo loạn vui vẻ, hạ nhân bỗng nhiên đến báo, thiên tử đến thăm.
Chúng ta còn chưa phản ứng, Lăng Nhược Thủy trên mặt đất đột nhiên ngừng rơi lệ, giống như đ//iên cuồng bò ra ngoài.
Thiên tử nhấc chân vừa muốn vượt qua ngưỡng cửa, đã bị Lăng Nhược Thủy quỳ rạp trên mặt đất dọa cho nhảy dựng lên.
“Hoàng tỷ, tỷ phu, đây là…?”
“Bệ hạ, ta có lời muốn nói.” Lăng Nhược Thủy ra sức muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng, giọng điệu vô cùng bi thương.
“Bệ hạ, Đại Nghiệp hiện tại đang bị người khác điều khiển, ngài mới là nhân vật chính của thế giới này, ngàn vạn lần đừng bị… nịnh thần mê hoặc.”
“Ngài ngẫm lại xem, huynh đệ tỷ muội bệ hạ đi hành cung nghỉ mát, hành cung làm sao lại trùng hợp có cháy lớn.”
“Còn có mẫu phi bệ hạ mất tích…”
Nói xong, nàng ta như mới phản ứng lại, sợ hãi quay đầu nhìn người một nhà chúng ta một cái.
Cái nhìn này làm nàng ta sợ tới mức mất đi ba hồn bảy phách, lập tức co rúm kéo mạnh lấy góc áo Thiên tử.
“Bệ hạ, ngài dẫn ta đi đi, ta… ta còn có bí mật muốn nói cho ngài biết.”
Ta cùng phụ thân mẫu thân đứng thành một hàng, ở mơi bóng tối trong phòng khách ánh sáng không chiếu tới. Thiên tử mặc thường phục màu xanh nhạt, đứng đường hoàng ở chỗ sáng ngời, dưới ánh mặt trời bên cạnh cửa.
Lăng Nhược Thủy quỳ rạp trên mặt đất, chỉ túm lấy bàn tay của Thiên tử lộ ra ngoài sáng, giống như túm lấy một luồng ánh sáng. Sau một hồi yên lặng, Thiên tử nhàn nhạt mở miệng: “Hoàng tỷ, người ta sẽ mang đi.”
“Được thôi.”
Lăng Nhược Thủy kinh ngạc cứng đờ người, lúc hạ nhân đến khiêng nàng ta đi, trên mặt nàng ta còn mang theo vẻ không thể tin được khi sống sót sau tai nạn.
Khi hoàn toàn tiến vào ánh mặt trời bên ngoài phòng, nàng ta cuối cùng nhịn không được, sắc mặt vặn vẹo quay về phía chúng ta nguyền rủa: “Bọn biến thái các ngươi, chờ xuống địa ngục đi!”
Ta thở dài: “Đây là tên thứ bảy trăm tám mươi bảy phải không?”
Mẫu thân ta gật gật đầu: “Kiên trì được nửa tháng, không tệ.”
Phụ thân ta lạnh mặt: “Lần sau không được dẫn người vào trong phủ chơi nữa.”
Ta bất mãn vừa muốn phản bác, Thiên tử đã cắt ngang cuộc đối thoại của chúng ta.
“Hoàng tỷ, tỷ phu, ta hồi cung trước.”
Mẫu thân ta gật gật đầu với hắn, thiên tử bãi giá hồi cung. Lúc xoay người, hắn ra dấu tay với chúng ta.
Một nhà ba người chúng ta, đều yên lặng nở nụ cười.
Xuống địa ngục sao? Nơi chúng ta ở, còn hơn cả địa ngục. Thỏ từ bên ngoài đến, mang theo nhiệm vụ. Chet một con, mới có thể được thả vào con khác.
Mỗi một con thỏ khác nhau, cũng không truyền thừa ký ức cho nhau.
Trong nhà không có tiểu bạch thỏ chơi, ta buồn chán đến chet đi dạo quanh kinh thành. Đi bộ một vòng, đã thu hoạch được đủ các loại lễ vật của dân chúng kinh thành.
Đối với Đại Nghiệp mà nói, mẫu thân ta là đại tướng quân trấn quốc đánh bại Bắc Cương, phụ thân ta là lương thần trị quốc an dân. Ta là con mắt của cả một sự nghiệp vĩ đại.
Ta gặm bánh ngọt chưởng quầy tiệm bánh ngọt đưa, ghé vào lan can lầu hai trà lâu, lắc lư chân ngẩn người. Kinh thành hôm nay đặc biệt náo nhiệt, đầy đường là nữ tử ăn mặc trang điểm xinh đẹp cùng bách tính kiễng chân chờ mong.
Ta dùng ánh mắt hoang mang dò hỏi nha hoàn ở một bên.
“Quận chúa, mấy ngày trước công bố bảng vàng, hôm nay là ngày tân khoa trạng nguyên cưỡi ngựa dạo phố.”
A. Không thú vị. Đám người phía dưới xôn xao, nghĩ là đội ngũ Trạng Nguyên đã đi tới nơi này, dẫn tới từng tiếng thét chói tai của nữ tử vây xem.
Ta không quá để ý liếc mắt một cái, lập tức sửng sốt, miệng nở nụ cười nghiền ngẫm.
Trên lưng ngựa người nọ đầu đội kim hoa ô sa mũ, mặc đại hồng bào, một khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như trích tiên. Không phải tiểu bạch thỏ mới tới, còn có thể là cái gì?
Ta đang suy nghĩ trò chơi lần này nên chơi như thế nào, trên đường dài người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
Khắp đường ồn ào náo động, ta đột ngột nghe thấy một tiếng tim đập của mình.
Không vội, không vang, nhưng lại nặng. Người nọ lập tức thu hồi tầm mắt, nụ cười trên mặt ta lại càng sâu.
Ta gọi ám vệ đang nấp trong bóng tối, chỉ chỉ con ngựa đang xa dần phía dưới: “Đi.”
Ám vệ ngẩn người, hỏi: “Quận chúa, là bắt về, hay là giet?”
“Nhìn chằm chằm hắn, không phân lớn nhỏ đều báo lại hết cho ta.”
Liếc thấy vẻ nghi hoặc thoáng qua trên mặt ám vệ, ta tâm tình tốt mà giải thích một câu: “Mẫu thân nói, tình cảm phải được nuôi dưỡng từ từ.”
Ta cong môi cười: “Ta muốn tự mình nuôi dưỡng, để hắn làm phò mã của ta.”
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.