12
Tôi giống như con rối dây bị Cố Thiếu Khanh đưa đến nhà hàng, mãi cho đến khi hắn ta ngồi xuống lại gọi món, tôi vẫn còn ngây người.
Đúng vậy, người như bọn họ, sẽ có thật lòng sao?
Tôi còn rất khó để bước vào cuộc sống của Lục Kỳ Thần, huống chi là Cố Thiếu Khanh đang ở chỗ cao. Hắn cũng không thèm để ý quá khứ của tôi và Lục Kỳ Thần, có phải bởi vì hắn vốn coi tôi là đồ chơi hay không.
Hắn chỉ nói với tôi, để tôi đi theo hắn.
Nhưng hắn chưa từng nói muốn ở cùng tôi, cũng chưa từng một lần nói thích tôi.
Loại Thái tử gia như hắn có phải chỉ là muốn bao nuôi tôi hay không?
Bài học thực tế đã sớm nhắc nhở tôi, tôi đã 26 tuổi, làm sao còn dũng khí tốn thêm năm năm nữa nhảy xuống một vực sâu khác.
Nhưng Cố Thiếu Khanh nói, tôi là bảo bối hắn để trong lòng bảy năm……
“Chúng ta…” Tôi không biết mở miệng như thế nào.
“Em muốn hỏi có phải trước kia anh đã từng gặp em rồi không?” Cố Thiếu Khanh hiểu rõ cười cười.
“Em thật sự đối với anh một chút ấn tượng cũng không có sao.”
Tôi khó hiểu nhìn hắn.
“Bảy năm trước, Cố thị quyên góp một tòa thư viện cho trường học của các em, anh thay mặt Cố thị đi dự nghi thức đặt nền móng, em là học sinh đại diện của trường, vẫn đứng ở phía sau bên phải của anh, còn cho anh một viên kẹo ho.”
Tôi nhớ tới hoạt động lần đó, lần đó lãnh đạo bên quyên góp đứng ở phía trước tôi vẫn không ngừng ho khan, tôi lo sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim liền đưa cho hắn một viên kẹo ho.
Về phần bộ dạng của hắn, tôi là từ đầu tới cuối đều không dám ngẩng đầu nhìn một chút.
“Em lúc ấy chỉ nghĩ các người nếu không nhanh chóng rời đi, thì em sẽ không lấy được món thịt chua ngọt ở căn tin.” Tôi xấu hổ.
“Xem ra anh còn không bằng một món thịt chua ngọt.” Hắn gắp cho tôi miếng sườn, dỗ dành tôi ăn cơm trước.
“Anh biết em đang suy nghĩ gì, em không cần nói ra, nghe anh nói.” Ánh mắt Cố Thiếu Khanh nóng bỏng thẳng thắn, khóe môi mỉm cười.
“Anh đối với em là vừa gặp đã yêu, đương nhiên em cảm thấy anh là thấy sắc nảy lòng tham cũng không thành vấn đề.”
“Anh thích em bảy năm, bảy năm trước anh không theo đuổi em là bởi vì nội bộ lúc đó xuất hiện chút vấn đề, anh buộc phải sang Mỹ, nguy hiểm vô cùng, anh không thể vào lúc này dính dáng tới em, đem nguy hiểm đến cho em.”
“Sau đó anh về nước, chuẩn bị xong tất cả để đi tìm em thì biết em và Lục Kỳ Thần ở cùng một chỗ.”
“Lục Kỳ Thần người này tuy rằng anh không xem trọng, nhưng nghe nói em rất thích anh ta, anh không muốn phá hư mong đợi tốt đẹp của em về mối tình đầu, liền một mực yên lặng trông coi em. Còn lại em đều biết, anh rốt cuộc nhịn không được ra tay.”
“Không cần hoài nghi, anh thật sự bề bộn nhiều việc, thật sự không rảnh rỗi đến mức muốn chơi đùa với bọn họ. Em mỗi một lần tụ tập nhìn thấy anh đều là bởi vì anh rất nhớ em, muốn đi gặp em một lần.”
“Anh muốn nói đều đã nói xong, em còn có cái gì muốn hỏi anh không?”
Trong đôi mắt của Cố Thiếu Khanh, rõ ràng phản chiếu bóng dáng của tôi. Những lời này tôi nhất thời tiêu hóa không được, nhưng nói không động lòng là không có khả năng.
Nhưng tôi có thể thực sự tin hắn không?
“Cố Thiếu Khanh, tôi không có cách nào để nhanh chóng bắt đầu đoạn tình cảm mới, điều này không công bằng với anh.”
“Anh hiểu, em chỉ cần đi theo anh, cho anh một danh phận.” Cố Thiếu Khanh cầm tay tôi đặt trên bàn, “Em không cần khinh miệt chính mình, anh cũng sẽ không để kẻ nào khinh thường em.”
13
Đoạn thời gian kế tiếp, rất nhiều bạn bè trong quá khứ sẽ nói với tôi tình hình gần đây của Lục Kỳ Thần.
Bạch Vi cho rằng Lục Kỳ Thần muốn kết hôn nên chạy về khóc lóc hối hận, nhưng dường như Lục Kỳ Thần không quay đầu lại ở bên cô ta.
Người bên ngoài đều cảm thấy cô ta vẫn dính chặt đến Lục Kỳ Thần là bởi vì nhiều năm ôm vọng tưởng gả vào Cố gia nhưng hiện tại không câu dẫn được Cố Thiếu Khanh, tự nhiên muốn ôm chặt cây đại thụ là Lục Kỳ Thần này.
Lục Kỳ Thần gần đây ngây ngốc, không có tâm tư làm việc, nhiều lần bởi vì say rượu mà được bạn bè đưa đến bệnh viện.
Rất nhiều đêm khuya tôi nhận được điện thoại của hắn dùng số điện thoại xa lạ gọi tới, lúc nào cũng nghe thấy hắn lớn tiếng khóc, nức nở cầu xin tôi:
“Ức Nùng…… Em tha thứ cho anh lần này đi, anh thật sự yêu em, chúng ta trước kia tốt như vậy mà.”
Tôi một chữ cũng không trả lời, trực tiếp cúp máy, hắn ta gọi một số tôi liền kéo một số vào danh sách đen.
Sau đó tôi sẽ bị người phía sau cuốn vào vòng tay ấm áp, hắn sẽ hôn lên đầu vai trần trụi của tôi, giúp tôi đắp chăn, nhẹ nhàng dỗ tôi giúp tôi ngủ lại.
Tôi chưa từng nói cho Cố Thiếu Khanh biết, thật ra tôi và Lục Kỳ Thần chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cho nên lần đầu tiên tôi căng thẳng đến phát run.
Bình thường tôi nhìn hắn có vẻ là kinh nghiệm phong phú, hắn không biết vì sao cũng khẩn trương như vậy.
Căng thẳng đến mức không ngừng hỏi tôi có cảm thấy không thoải mái hay không.
Tôi cắn bả vai hắn, đau muốn chết còn có chút sức lực nghĩ sao.
Ai sẽ cảm thấy thoải mái ở lần đầu tiên?
Lúc kết thúc, tôi khóc dữ dội, hắn ôm tôi hôn môi nói.
“Anh yêu em…… Anh thật sự yêu em……”
14
Cố Thiếu Khanh cũng sẽ dẫn tôi tham gia một số buổi tụ tập trong giới.
Tôi biết mặc dù các mối quan hệ qua lại của Cố Thiếu Khanh và Lục Kỳ Thần cũng không nhiều.
Nhưng những người thân cận với Cố Thiếu Khanh hầu như đều gặp tôi ở những buổi tụ tập khác.
Khi đó tôi vẫn lấy tư cách bạn gái của Lục Kỳ Thần xuất hiện.
Tưởng tượng qua tình cảnh như vậy, sau khi chia tay liền đi cùng người mới, tình huống xấu hổ như vậy không thể tránh khỏi.
Nhưng nếu tôi đã hạ quyết tâm nghiêm túc ở chung với Cố Thiếu Khanh, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để bị người ta bàn tán sau lưng.
Cùng quá lúc gặp mặt, tất cả mọi người đối với tôi vô cùng hòa nhã, không có bất kỳ châm chọc hay khiêu khích nào.
Tôi biết, bởi vì ai nấy đều nhìn ra được Cố Thiếu Khanh đối với tôi có bao nhiêu để ý.
Đại khái là chưa từng thấy Cố Thiếu Khanh cao cao tại thượng như vậy cũng sẽ có lúc yếu thế.
Điều khiến tôi không ngờ tới chính là, lời khó nghe nhất, cuối cùng lại là từ miệng Lục Kỳ Thần nói ra.
Ngày đó chúng tôi tụ tập náo nhiệt, cửa phòng bị người bên ngoài đột ngột đẩy ra.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhân viên công tác theo sát phía sau, bởi vì làm việc thất trách nên không ngừng xin lỗi.
Trước cửa, tầm mắt của Lục Kỳ Thần dừng lại trên người tôi và Cố Thiếu Khanh thân mật dựa sát vào sô pha, lạnh lùng cười nói.
“Cố thiếu, chơi lại đồ của người khác, có phải đặc biệt thú vị không?”
15
Không khí trong phòng lập tức đè nén trầm mặc.
Bạn nối khố của Cố Thiếu Khanh ném ly rượu trước.
“Lục Kỳ Thần, cậu đừng mẹ nó ăn nói hàm hồ.”
“Cố thiếu, nói cho mọi người nghe đi, hương vị của Nặc Ức Nùng thế nào?”
Lục Kỳ Thần nói tiếp.
Từ lúc Lục Kỳ Thần xuất hiện, tôi đã cảm thấy cả người mình rơi vào hầm băng.
Tôi nắm chặt nắm đấm, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, muốn nỗi đau phân tán đi sự lo lắng trong tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy hối hận như vậy, hối hận vì sao mình lại lãng phí thời gian năm năm trên người một người như vậy.
Tôi có thể bị nhục nhã, đó là tôi không biết nhìn người, là tôi tự chuốc lấy.
Nhưng Cố Thiếu Khanh kiêu ngạo như vậy, dựa vào cái gì bởi vì tôi bị loại cặn bã này làm nhục trước mặt mọi người.
“Đừng lo, có anh ở đây.”
Có lẽ là nhận ra tôi đang bối rối luống cuống, Cố Thiếu Khanh một tay ôm tôi vào lòng, an ủi bên tai tôi.
“Anh muốn thế nào?”
Tôi biết Cố Thiếu Khanh không muốn làm lớn chuyện trước mặt tôi.
Hắn đè nén tính tình, lạnh lùng liếc xéo Lục Kỳ Thần, trong giọng nói đều là ý cảnh cáo.
“Vậy cược với tôi một phen, cược cái gì thì tuỳ anh quyết định.”
“Tôi thắng, tôi mang Ức Nùng đi.”
“Tôi thua, Nặc Ức Nùng tôi tặng cho anh, về sau tôi không dây dưa với cô ấy nữa, nhưng anh động tới người của tôi, anh phải kính tôi ly rượu.”
“Anh mà cũng xứng để cược với tôi?”
Cố Thiếu Khanh mặt mày sắc bén, lạnh lùng cười nhạo một tiếng.
“Mấy năm nay có phải tôi quá nể mặt anh, khiến anh quên mất Cố Thiếu Khanh tôi là ai?”
Hắn nhướng mày cười khẽ, buông tôi ra, đứng lên hoạt động ngón tay.
“Đối phó với anh tôi ngay một ngón tay cũng không cần động.”
“Trong ngoài hội sở đều là người của tôi, hôm nay tôi giết chết anh cũng không có ai biết.”
“Nhưng tôi phải để anh thua tâm phục khẩu phục.”
Cố Thiếu Khanh lành lạnh liếc Lục Kỳ Thần một cái, một giây sau bàn tay to phủ kín mắt tôi.
Ánh mắt của tôi theo tay hắn bị ép nhắm chặt, xung quanh đều là mùi vị mát lạnh dễ ngửi của hắn, tràn đầy cảm giác an toàn, hắn trấn an nhẹ nhàng nhéo vành tai của tôi, trầm giọng nói.
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
Sau đó mới dời bàn tay đang che mắt tôi ra.
Tiếng đấm bốc nặng nề truyền tới, tôi không nghe Cố Thiếu Khanh nói gì, mở mắt ra nhìn bộ dạng bạo lực mặt lạnh vung quyền của anh ấy.
Cố Thiếu Khanh nắm lấy cổ áo Lục Kỳ Thần xách người lên, không do dự từng quyền từng quyền đánh tới.
“Đừng con mẹ nó cảm thấy là chúng tôi nợ anh, tôi nhịn đủ lâu rồi.”
“Là chính anh không quý trọng, không trách được tôi.”
……
Lục Kỳ Thần không phải không phản kháng, nhưng hắn làm sao có thể là đối thủ của Cố Thiếu Khanh, cho nên đây gần như là đòn tấn công đơn phương của Cố Thiếu Khanh.
Ánh mắt của Cố Thiếu Khanh tàn nhẫn dọa người, động tác trên tay không hề có ý dừng lại.
Tôi thật sự hận Lục Kỳ Thần.
Trong lòng tôi đều là hắn, nhưng hắn vẫn lừa gạt tôi, khinh miệt tôi, làm nhục tôi.
Tôi nghĩ chính là có một ngày hắn chết ở trước mặt tôi, nội tâm tôi cũng sẽ không có bất kỳ gợn sóng nào, thậm chí còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi cảm thán một câu: Ông trời có mắt, kẻ xấu sẽ bị quả báo.
Cũng không thể là như vậy, ít nhất không thể là Cố Thiếu Khanh tự mình dùng phương thức như vậy.
Tôi thật sự sợ Cố Thiếu Khanh tức giận mất kiểm soát, sợ hắn mất đi lý trí dính vào pháp luật.
Cho dù sợ tới mức chân đều mềm nhũn, nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ nhào lên phía trước, hai tay từ phía sau gắt gao ôm lấy eo Cố Thiếu Khanh.
“Đừng đánh nữa.”
Cố Thiếu Khanh kinh ngạc một chút, chậm rãi buông Lục Kỳ Thần ra, xoay người lại ôm tôi.
Thấy tôi sợ chảy nước mắt, trước tiên lên tiếng dỗ dành tôi.
“Không sao, bảo bối, đừng sợ.”
Lục Kỳ Thần khôi phục tinh thần lập tức đánh trả Cố Thiếu Khanh một quyền, hoàn toàn không kiêng dè tôi còn ở trong lòng anh ấy.
Cố Thiếu Khanh che chở tôi trong lòng, không né tránh, mạnh mẽ đánh một quyền này:
Còn muốn đánh nữa, bị tôi đẩy ra khỏi vòng tay Cố Thiếu Khanh, hung hăng tát một cái vào mặt.
“Lục Kỳ Thần, anh còn là đàn ông không? Làm việc đừng quá bẩn!”
Lục Kỳ Thần sửng sốt, cả người hết sức, chật vật lau khóe miệng nhìn tôi chăm chú.
Nhưng mà tôi lúc này cũng không thèm liếc hắn một cái.
Tôi đã sớm khóc đến đỏ cả hai mắt, đang cẩn thận từng li từng tí đưa tay xoa nhẹ khóe miệng bị thương của Cố Thiếu Khanh, khóc hỏi hắn có đau không.
Không biết Lục Kỳ Thần rời khỏi phòng lúc nào, tôi nghĩ tôi sẽ không gặp lại hắn ta nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.