“Bệ hạ! Trời cao ban phúc! Quý phi nương nương có hỷ!”
Hoàng đế rất vui, còn chưa cả đọc thơ Quý phi viết cho hắn đã muốn chạy đi thăm nàng ta.
Đương nhiên, chỗ thơ văn này do ta viết, không phải Quý phi không muốn dựa vào tài văn chương để phục sủng, nhưng nàng ta nào có tài đó.
Thay vì đợi nàng ta khai khiếu, chẳng thà ta tự ra tay, quả nhiên ta dựa theo thế chữ của Hoàng đế, viết ra mấy bài văn thơ, hắn lập tức mềm lòng.
Bây giờ, lệnh cấm túc của Quý phi đã được gỡ bỏ, nàng ta nằm trên giường dưỡng thai, chăn mền che bên dưới.
Hoàng đế không bắt nàng ta đứng dậy hành lễ, cơ mà cảm thấy trong cung nồng nặc hương thơm. Quý phi giải thích nàng ta thích mùi hương này, gửi thấy dễ chịu.
“Dạo gần đây tài văn chương của nàng có tiến bộ, chữ cũng đẹp hơn.” Hoàng đế khen.
“Bệ hạ có điều không biết, một đêm thần thiếp nằm mơ thấy Văn Khúc Tinh Quân ghé thăm, sau đó chẩn ra có hỷ, có lẽ nhờ phúc của hài nhi trong bụng mà sau khi tỉnh lại câu chữ lai láng.”
Bổn chiều mê thần tín quỷ, Hoàng đế nghe nhắc tới sao Văn Khúc thì mừng rỡ, không chỉ Quý phi mà toàn bộ hạ nhân trong cung đều được ban thưởng nửa năm bổng lộc.
Tất nhiên người nghĩ ra chủ ý này là ta, bây giờ Quý phi có sao Văn Khúc hộ thể, xây dựng hình tượng tài nữ vẹn toàn, đương nhiên ta phải thỏa mãn nàng ta.
Còn về Ngô Câu, sau khi Quý phi có thai thì đã hạ độc trừ khử hắn.
Năm đó Xuân Ngọc không chỉ bị Ngô Câu ngược đãi đánh đập, mà chính hắn đã nhận lệnh của Quý phi chặt đứt hai chân của muội ấy. Ngô Câu làm không ít chuyện bẩn thỉu, người trong cung rất sợ hắn, bây giờ tai họa đã được diệt trừ, cũng coi như an ủi phần nào.
Qua việc này, người trong cung càng kính trọng ta, bởi vì từ khi ta xuất hiện, không biết tại sao mà tính tình của Quý phi lại tốt lên, không còn thích đánh đập trách phạt hạ nhân như trước kia nữa.
Nhưng đúng lúc này Hoàng đế lại hạ lệnh, muốn điều ta qua cung của hắn.
11
Ta bị điều đi nhưng người hoảng lại là Quý phi.
Ta an ủi nàng ta, ta đã dạy dỗ một cung nữ lanh lợi, cung nữ nhát gan, nương nương quyền thế ngợp trời nắm giữ tính mạng của nàng ấy, sao nàng ấy dám phản bội?
Thế là ta để Tiểu Chi hầu hạ Quý phi.
Quý phi không nhận ra nàng ấy, trong mắt quý nhân, người hầu chỉ như trâu như ngựa, ai lại nhớ mặt của một cung nữ chứ?
Sao nàng ta có thể nhớ mặt của cung nữ từng bị nàng ta đạp vào ngực, hận nàng ta thấu tim gan?
Dù ta đã bị điều đi, nhưng tất cả mọi chuyện trong cung của Quý phi đều không thoát khỏi bàn tay của ta.
Tinh thần của Quý phi không tốt, ngủ dậy cứ mơ màng, bây giờ đương hoài thai thì càng them ngủ, đôi lúc nàng ta nói gì đó mà không ai nghe hiểu, nói xong còn bắt cung nhân phải kín miệng, không được kể ra ngoài.
Nàng ta uống đủ mọi loại thuốc, thuốc giảm đau, cầm máu, an thai. Liều thuốc tê bây giờ đã gấp mấy lần, vì để che giấu mùi tanh trong tẩm cung mà xông nồng nặc hương liệu.
Nàng ta còn mua chuộc cung nhân lan truyền tin nàng ta mang thai sao Văn Khúc. Vì thế mà khắp đầu đường cuối ngõ đột nhiên biết tới Quý phi tài hoa.
Nếu nàng ta đã muốn xây dựng hình tượng như thế, vậy để ta giúp một thể.
Ngày mai có sứ thần của ngoại quốc tới, bọn họ đã hay tin triều ta có vị Quý phi hoài hóa thân của sao Văn Khúc, thanh danh truyền xa.
Quý phi đóng cửa dưỡng thai được một thời gian cũng chủ động xin Hoàng thượng đi giết giặc, muốn làm thơ thể hiện phong phạm của triều ta.
Nàng ta dám làm vậy bởi vì ta đã chuẩn bị tất cả cho nàng ta, việc này mà thành công, lại thêm sanh hạ hoàng tự thì phong hậu là chuyện ván đã đóng thuyền.
Có câu bay càng cao ngã càng đau, Văn Khúc nương nương à, ngày mai ta sẽ khiến ngươi phải hối hận.
12
Sứ thần yết kiến xong, Quý phi xuất hiện vào lúc tiệc rượu, nàng ta bước đi khó khăn như thể đang chịu đau đớn gì đó, không có sức phải vịn vào Tiểu Chi, may mà có áo rộng tay dài che nên không ai nhìn ra.
Nàng ta uống một chén thuốc đã chuẩn bị trước, lấy lại tinh thần rồi tự xin làm một câu thơ.
Nhưng nàng ta vừa đọc xong, tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Mặt Hoàng đế tái xanh, sắp bóp nát chén rượu.
Thái độ của sứ thần thì càng khó coi, Quý phi toàn nói những lời xáo rỗng, chẳng mang chút ý thơ.
Có người vạch trần câu “Cửu trùng mở rộng cổng cung điện, vạn quốc các quan chầu bệ rồng” này là của người thuộc tiền triều, nàng ta chỉ ăn trộm mà thôi.
Mà câu “Ai biết cười duyên địch vạn người, khuynh thành tại kẻ khoác nhung y” lại càng ngông cuồng.
Đây không những nói về chuyện tiền triều Bắc Tề nước mất nhà tan mà còn châm chọc quân vương trầm mê nữ sắc. Cả bài thơ chắp vá lung tung, ngôn từ nhức tai cực điểm.
Sứ thần từ xa tới, nghe nói Quý phi của nước Đại Chu văn thơ xuất chúng, kết quả lại dùng một bài thơ trộm cắp lời lẽ cay độc này để lừa gạt, thật sự nghĩ người ngoại bang bọn họ đều ngu đần không biết chữ sao!
Thơ Quý phi đọc do ta chuẩn bị cho nàng ta, ta chỉ nói mình viết về quan hệ hòa hảo giữa hai nước, dù sao nàng ta xem cũng không hiểu, chỉ cần học thuộc lòng là được.
Hơn nữa, nàng ta nhìn thấy mấy chữ cười duyên, khuynh thành thì càng nghĩ thơ hay, có thể khoe khoang mỹ mạo của bản thân.
Thế nên khi Quý phi nghe sứ giả nói thì chửi ầm lên, thần sắc điên cuồng như thể không còn khống chế được bản thân.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Đám chó tóc vàng ngu đần các ngươi sao có thể hiểu được thơ của bổn cung!”
Rồi đột nhiên nàng ta cười phá lên, nói với Hoàng thượng: “Bệ hạ, bổn cung đau chân quá.”
Nói rồi muốn tháo giày ngay ở đây.
Hoàng đế vội vàng sai người kéo nàng ta ra ngoài.
Trong yến hội lần này, Hoàng đế mất mặt trước sứ thần, làm nhục quốc thể, nếu không cứu vãn, rất có thể hai nước sẽ trở mặt thành thù.
Quý phi gây họa, bị phế vị, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, chỉ còn mình Tiểu Chi ở lại hầu hạ.
Ân sủng ngày xưa đã không còn, nàng ta được cấm túc trong cung cũng vì trong bụng còn đang mang hoàng tự.
Từ khi Quý phi bó chân, không uống thuốc thì mất không chế, bởi vì ta đã bỏ bột anh túc vào trong thuốc.
Về sau liều lượng tăng dần, một ngày không uống thuốc thì không chịu được.
Trong chén thuốc ngày đó, ta không bỏ bột anh túc vào, thế nên nàng ta mới nổi cơn điên nói lung tung.
Nhưng vẫn chưa đủ, Hoàng đế vẫn niệm tình cũ, bây giờ nàng ta mới chỉ bị phế, còn cái mà ta muốn là nàng ta vạn kiếp bất phục.
13
Bây giờ, ta đang theo hầu Hoàng đế.
Ta thông minh, hiểu tâm tư của hắn, nhưng vẫn biết chừng mực nên rất được coi trọng.
Quý phi mất đi chỗ dựa, cả ngày điên điên khùng khùng, đồ ăn thức uống đều do ta và Tiểu Chi lo liệu.
Cung nhân thấy thì càng khen ta trung thành, vẫn tốt với chủ cũ, dù cho tình Quý phi như thế.
Hoàng đế có tuổi, đi vào vết xe đổ của Tiên hoàng năm xưa, bắt đầu trầm mê cầu đạo tìm tiên, hôm trước còn cho triệu mấy phương sĩ vào cung luyện đan, nghiên cứu thuật trường sinh bất lão.
Hôm đó, ta đang hầu Hoàng đế dùng thuốc viên thì nghe người vào bẩm báo, nói phế phi Triệu thị để xin được cầu kiến Hoàng thượng mà không tiếc nổi điên đánh vào bụng mình, chỉ mong Hoàng thượng có thể gặp nàng ta một lần, nàng ta có thứ muốn cho Hoàng thượng nhìn.
Hoàng đế nghe mà phiền, không hề muốn đi gặp, nhưng ta đã khuyên hắn:
“Triệu thị đương có thai, suy nghĩ cho hoàng tự, hay người đi gặp nàng ta một lần đi.”
Không biết bây giờ chân của Quý phi thế nào, không để Hoàng thượng nhìn một lần thì thật uổng phí công sức của nàng ta.
14
Hoàng đế vừa xuất hiện, Quý phi điên dại bổ nhào ôm lấy chân hắn. Nàng ta đứng lieu xiêu, người bốc mùi hôi thối, làm Hoàng đế giật nảy mình.
“Hoàng thượng! Thần thiếp bị oan! Tất cả là tại lên chó hoạn quan Điền Xuân Sơn này! Hắn hãm hại thần thiếp, thưa Hoàng thượng!”
Phế phi Triệu thị tóc tai bù xù, nhìn chằm chằm ta.
Dù vậy ta vẫn rất điềm nhiên, chờ nghe nàng ta nói tiếp.
Nhưng nàng ta lại đột nhiên tỉnh táo, không dám nói nữa. Toàn bộ chỗ thơ văn kia đều do bàn tay bị phế của ta viết thay nàng ta, nàng ta vốn đã thất sủng, nếu bây giờ nói ra sự thật, ân sủng từng có do nói dối khi quân đổi lấy thì e rằng sẽ càng thảm hơn.
“Nương nương, nên uống thuốc thôi.” Tiểu Chi bưng chén thuốc tới.
Nàng ta hất đổ chén thuốc, không nhận ra sự chán ghét trong mắt Hoàng thượng.
“Các ngươi hầu hạ nàng ta cẩn thận, không uông thuốc thì bắt uống, điên điên khùng khùng còn ra thể thống gì!”
Hoàng đế giận dữ phất tay áo bỏ đi, bỏ mặc nàng ta đang gào khóc.
Cũng không biết có phải trải qua chuyện này mà nàng ta nhận ra, cứ thỉnh thoảng lại dùng hài tử trong bụng ra đe dọa, bắt Hoàng thượng tới gặp nàng ta.
Cơ mà Hoàng thượng đang bận sủng hạnh hai vị tiểu chủ mới, mặc cho nàng ta cầu khẩn thế nào cũng không chịu đi gặp.
Triệu thị phát điên tự đánh vào bụng mình, đánh sảy cả thai.
Thái y không cứu nổi con của nàng ta, ngay cả con át chủ bài duy nhất của nàng ta cũng đã mất.
Lúc ta tới gặp nàng ta, nàng ta bẩn thỉu, điên khùng, suýt nữa còn không nhận ra ta là ai.
Nàng ta mắng chửi ta thậm tệ, nhưng quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là mấy câu hoạn quan, chó má mà ta đã nghe quen rồi.
Ta nói với nàng ta:
“Ngày mai Hoàng đế sẽ đến gặp nương nương, có thể nắm bắt được cơ hội không hoàn toàn phụ thuộc ở người.”
Hoàng đế chịu đến gặp nàng ta, thật ra cũng nhờ ta khuyên nhủ rất nhiều.
Cùng một cách, ta có thể sử dụng với Quý phi thì cũng dám dùng với Hoàng đế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.