06
Sáng nay Hoàng đế tới cung của Du Phi, Quý phi dẫn theo một đoàn người bọn ta vừa cười vừa nói: “Coi như ả ta may mắn có thai, bổn cung cũng phải tới chúc mừng ả chứ!”
Đến cung của Du Phi, đầu tiên Quý phi giả bộ tặng quà chúc mừng, sau đó nói dạo gần đây mệt mỏi, sau người pha ấm trà long nhãn bát bảo, mời Hoàng đế và Du Phi cùng thử.
Ba người có mặt ở đây đều uống, đương nhiên Du Phi không tin vào thái độ niềm nở của Quý phi, tuy cũng do dự nhưng vẫn uống một ngụm.
Song, một lát sau Quý phi lại che miệng thỉnh tội:
“Thần thiếp chợt nhớ long nhãn tuy là đồ tốt, có thể bổ huyết, nhưng Du Phi muội muội đang mang thai không thể uống, thần thiếp sơ sẩy quá. May mà muội muội không uống nhiều, chi bằng gọi thái y đến bắt mạch xem có ổn không.”
“Nếu vì sự sơ sót của thần thiếp mà hại đến long thai, thần thiếp chết muôn lần cũng đáng!”
Du Phi biến sắc, đang định thoái thác, nhưng Hoàng đế như nhìn ra gì đó, lập tức gọi thái y tới.
Kết quả, thái y bắt mạch phát hiện, Du Phi không hề có thai!
Chuyện Du Phi giả mang long thai hòng tranh sủng bị lộ tẩy, Hoàng đế giận dữ, giáng vị, phạt nửa năm bổng lộc, cấm túc nàng ta.
Thái y chẩn mạch cho Du Phi trước kia thì bị kéo ra ngoài chém ngang người, ruột văng đầy đất, răn đe thị chúng.
Nhất thời, địa vị trong cung của Quý phi tăng vọt, không ai dám đối nghịch với nàng ta.
Còn ta, đã có được sự tin tưởng của Quý phi, bất cứ cung nhân nào cũng phải gọi ta một tiếng Điền công công, không còn ai dám gây khó dễ cho ta.
Thật ra, ta đã biết Du Phi giả có thai từ lâu, cung nữ mà Quý phi đá vào ngực ngày ấy tên là Tiểu Chi, hiện tại đang hầu hạ trong cung của Du Phi.
Ta không nỡ nhìn nàng ấy bị vùi dập, sau khi lên làm chưởng sự thì đã đưa nàng ấy đến chỗ của Du Phi.
Quý nhân mắt cao hơn đầu, ai sẽ quan tâm một cung nữ nhỏ bé được chuyển đi đâu?
Nhưng ai ngờ nàng ấy đến chỗ của Du Phi thì luôn nơm nớp lo sợ, Du Phi còn lấy tính mạng của người nhà ra uy hiếp, bắt nàng ấy xử lý chỗ y phục dính máu kia.
Nhớ ơn ta giải vây giúp mà nàng ấy kể những chuyện này cho ta, thế nên ta mới nghĩ ra kế cho Quý phi.
Du Phi không dành dược lý, lại có Hoàng đế ở đây, tất nhiên sẽ yên tâm uống trà, mà ngay sau khi nàng ta uống trà, Quý phi lập tức thỉnh tội là chuyện thành công.
Nhìn Tiểu Chi, ta chợt nhớ tới muội muội Xuân Ngọc của ta, lúc Xuân Ngọc vào cung, chắc cũng chạc tuổi Tiểu Chi bây giờ.
Nhưng ta càng được tín nghiệm, thị vệ Ngô Câu của Quý phi càng hận ta. Ta ngày ngày quan sát, cũng phái người đi tìm hiểu, trong đầu đã nảy ra một suy đoán.
Hôm đó, ta rửa chân cho Quý phi như thường lệ, bàn tay dùng để cầm bút của ta lại đang rửa chân cho kẻ thù không đội trời chung.
Quý phi nhấc chân khỏi nước hoa hồng, dùng mũi chân hất cằm ta lên:
“Tiếc thay gương mặt của Điền công công, giờ đã thành một người khiếm khuyết.”
Sau đó, đột nhiên nàng ta đổi giọng:
“Điền công công, bổn cung đẹp không?”
07
Đây chính là điều tối kỵ thứ hai của Quý phi.
Triệu Quý phi xuất thân cung nữ, để thuận tiện cho chủ tử sai bảo nên cung nữ không bó chân, bởi vậy nàng ta có hai bàn chân to.
Sau khi Hoàng đế đăng cơ, triều thần lũ lượt đưa nữ nhi nhà mình vào cung, đương nhiên tiểu thư nhà quan đều được bó chân từ bé.
Những đôi chân ba tấc kim liên nhanh chóng hút hồn Hoàng đế.
Có câu, Sở Vương thích eo nhỏ, người trong cung chết đói. Quý phi có một đôi chân to từng được bệ hạ khen, nhưng bây giờ trừ Quý phi ra thì toàn bộ phi tần đều có bàn chân nhỏ, chẳng khó để biết sở thích thật sự của Hoàng đế là thế nào.
Ta nắm chặt lấy bàn chân của Quý phi: “Ngón chân của nương nương trắng muốt mượt mà, tất nhiên là rất đẹp ạ.”
Nàng ta hừ một cái, không nói gì.
Nhắc đến chân, không biết nàng ta nghĩ đến điều gì mà dẫn theo một đoàn người bọn ta đến cung của Du Phi.
“Muội muội à, một khúc tì bà của muội thật sự rung động lòng người! Đáng tiếc, ngày xuân qua mau, bây giờ đã bị cấm túc rồi!”
“Muội giả mang thai tranh sủng, không ngờ lại bị bổn cung phát hiện, e rằng sau này có đánh đàn cũng không ai nghe, đáng tiếc quá!”
Nhưng con người Du Phi mạnh mẽ, nàng ta nghe vậy thì chẳng ngại chọc vào nỗi đau của Quý phi:
“Vậy cũng không phiền nương nương nhọc lòng! Thay vì đến diễn võ giương oai với thần thiếp, chẳng thà về học thêm mấy con chữ, dù sao nương nương cũng mù chữ, lại có đôi chân to, sợ là ân sủng cũng thoảng qua như mây khói thôi!”
“Thần thiếp nói đúng không, Triệu chân to!?”
Du Phi nói lời cay độc, Quý phi mặt trắng bệch, lập tức lệnh cho thị vệ Ngô Câu đè Du Phi xuống, tát nàng ta mười cái bạt tai.
Đánh nàng ta chảy máu còn chưa đủ, Quý phi hung tợn nói: “Tiện nhân ỷ vào bộ móng vuốt này hả! Để xem bổn cung có trị được ngươi không?”
Ngô Câu hiểu ý, lấy ra một bộ kẹp trúc khóa mười ngón tay của Du Phi lại, kéo căng dây thừng, một tiếng răng rắc vang lên, Du Phi hét lên vì đau đớn, mười ngón tay của nàng ta đã bị kẹp gãy.
Nhưng Du Phi chịu hình ở tay mà bên dưới lại chảy máy/
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuý phi vẫn đang mải thưởng thức dáng vẻ đau đớn của Du Phi, chưa nhận ra.
Thế là ta lên tiếng nhắc nhở Quý phi: “Nương nương, bên dưới của Du Phi chảy máu.”
Nhìn máu đã thấm ướt váy, bấy giờ nàng ta mới hoàn hồn, la lên:
“Chẳng phải ngươi giả mang thai ư? Sao lại chảy máu được?”
08
Du Phi xảy thai.
Lúc Hoàng đế nổi trận lôi đình chạy tới, Quý phi đã tháo trâm quỳ gồi ngoài điện.
Trời đông tuyết lớn, nàng ta lại mặc phong phanh, bị lạnh cứng run bần bật, môi đã tím ngắt.
Nàng ta khóc thảm thương: “Bệ hạ, thần thiếp không biết muội muội hoài thai, hôm nay tới chỉ muốn khuyên nhủ muội muội sửa đổi, nhưng muội muội chẳng những không nghe mà còn nhục mạ thần thiếp, thần thiếp nhất thời…”
“Thần thiếp vô tình làm hại long chủng, tội đáng muôn chết. Nhưng thần thiếp nhớ mãi năm đó, tuyết cũng lớn như bây giờ, bệ hạ lạnh cóng, nửa đêm thần thiếp ôm chân bệ hạ ủ ấm. Hôm sau thần thiếp quỳ ngoài phủ Nội vụ, dập đầu xin ít than, đến mức trán chảy máu mới được cho.”
“Thần thiếp biết sai, chỉ xin bệ hạ niệm tình xưa, có thể tha thứ cho thần thiếp lần này.”
Nàng ta cố tình nhắc lại chuyện cũ hoàng khiến Hoàng đế mềm lòng, nhớ lại đoạn tình cảm gắn bó của hai người, Hoàng đế không đành lòng, cuối cùng chỉ phạt nàng ta cấm túc nửa năm, việc này xem như kết thúc như vậy.
Du Phi giả mang thai hòng tranh sủng, nhưng sau đó lại có thật, chỉ là chính nàng ta cũng không biết.
Lửa giận của Hoàng đế còn lan đến thái y, thái y bắt mạch ngày ấy bị đánh ba mươi trượng, tuy giữ được mạng nhưng cũng máu thịt be bét.
Quý phi thoát chết nhưng bị cấm túc, bị thất sủng, nếm đủ đắng cay. Dù nàng ta và Hoàng đế đã từng mặn nồng nhưng cũng không thể so sánh được với hoang tự. Bây giờ rạn nứt giữa Hoàng đế và nàng ta càng sâu.
Trong cung người người xu nịnh, tử khí u ám bao phủ khắp cung của nàng ta.
Chỉ có mình ta vẫn tận tụy với nàng ta như cũ, nàng ta càng tin tưởng ta hơn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong cung đều giao cho ta.
Những cung nhân khác nói ta ngu trung, nói rất nhiều, đến mức ta suýt tin theo.
Chỉ tiếc, Quý phi càng tin ta thì ta càng khiến nàng ta sống không bằng chết, một chút này chưa là gì so với đau khổ của Xuân Ngọc.
Xuân Ngọc, Quý phi quyền thế ngợp trời, huynh muốn lật đổ nàng ta thật sự quá khó, nhưng huynh sẽ không từ bỏ.
“Toàn một lũ chó cậy thế chủ! Bây giờ bổn cung thất thế, kẻ nào cũng muốn trèo lên đầu bổn cung!”
Từ sau khi bị cấm túc, tính tình của Quý phi càng tệ, trước kia ngược đãi đánh đập cung nhân là chuyện thường như cơm bữa, bây giờ thì người người bất an, lo sợ bản thân sẽ trở thành người gặp nạn tiếp theo.
Nàng ta đắm chìm trong men rượu, hôm nay uống say đánh cung nhân xong thì truyền ta vào điện.
Cách màn lụa, nàng ta vuốt ve gương mặt của ta: “Điền công công, ngươi tốt như vậy, tiếc rằng lại là thái giám.”
Nếu ta không phải, nương nương định làm gì?
Mà dù ta không phải thì loại rắn rết như ngươi cũng không lọt vào mắt xanh của ta.
Ta không đám lời, nghe nàng nói tiếp:
“Bổn cung thất sủng, không phải cũng vì không sinh được mụn con và có một đôi bàn chân to sao? Trái tim của bệ hạ đã thay đổi, yêu thích nữ tử chân nhỏ, nếu chân của bổn cung nhỏ lại, cũng hoài thai thì sao bị rơi vào bước đường này, có khi hậu vị cũng thuộc về ta…”
Cơ hội đây rồi.
Ta lập tức chớp lấy: “Thật ra nô tài có một cách, chỉ là cách này hơi đáng sợ, nương nương…”
Nàng ta túm lấy cọng cỏ cứu mạng: “Ngươi bớt dông dài! Bây giờ Hoàng thượng bị tiện nhân che mắt, bổn cung vì Hoàng thượng, nguyện ý làm tất cả!”
Hôm sau, ta đi kiếm băng gạc bắt đầu bó chân cho Quý phi.
Đây cũng không phải suy nghĩ hão huyền, dù chân của nàng ta đã định hình nhưng bó một thời gian dài cũng có thể thay đổi.
Chỉ là người bình thường bó chân thì sẽ quấn chặt năm ngón chân lại dần dần, cuối cùng gập bàn chân, nhưng nàng ta chỉ có thể gập gãy bốn ngón, dần dần bó chặt lại.
Bó chân đau không muốn sống, trán Quý phi ướt đẫm mồ hôi, nàng ta không chịu được, hạ lệnh cho thái y kê thuốc giảm đau.
Cứ như vậy, ngày ngày giày vò, ngày ngày uống thuốc, chờ khi thành công, nàng ta sẽ cho bệ hạ một bất ngờ.
Còn về cái thai, đương nhiên có thể mượn giống, chỉ cần sinh từ bụng Quý phi ra là được.
Quý phi đương lúc khó khăn cùng cực, kiếm đâu ra ai nguyện ý?
Ta chẳng khó để chọn được người tốt nhất: thị vệ của Quý phi, Ngô Câu.
Từ lâu ta đã nhìn ra Ngô Câu si mê Quý phi, còn điều tra biết được Ngô Câu và Quý phi là đồng hương, có lẽ lý do hắn tiến cung cũng vì Quý phi. Có lớp lớp quan hệ này, chuyện bí mật giữa hai người càng được đảm bảo.
Màn đêm buông xuống, ta dẫn Ngô Câu vào tẩm cung của Quý phi.
Chỉ là hắn đi vào trong bộ y phục của thái giám, cải trang thành thái giám.
Không biết con người luôn xem thường thái giám như Ngô Câu mà phải dựa vào một thái giám để hoàn thành tâm nguyện thì trong lòng sẽ có tư vị gì?
Từng bước từng bước đều nằm trong kế hoạch của ta, tất cả đều thuận lợi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.