01
“Đêm qua ngài ấy lại đến chỗ Thục Phi?!”
Triệu Quý phi giận tím mặt, đá văng chậu nước rồi đạp vào ngực cung nữ đang rửa chân cho nàng ta.
Cung nữ nhịn đau, dập đầu xin tha, trong nội cung lặng như tờ, bọn hạ nhân đều quỳ hết xuống.
“Ả ta đúng là một con hồ ly tinh! Dùng một bụng văn thơ hớp hồn Hoàng thượng. Lúc bổn cung và Hoàng thượng tay nắm tay, không biết ả ta đang ở xó xỉnh nào.”
Ai cũng biết Triệu Quý phi ở bên Hoàng đế từ thuở nhỏ, nàng ta là cung nữ thân cận của Hoàng đế, theo hầu hắn từ lúc còn là một hoàng tử không được sủng ái đến khi leo lên ghế rồng.
Nàng ta được sủng ái, tân đế đăng cơ không lâu đã phong nàng ta làm Quý phi.
Mà bây giờ nàng ta hoa héo sắc tàn, không còn được thịnh sủng như năm đó, Hoàng đế lại đương sủng ái Thục phi nên càng không ngó ngàng gì tới nàng ta.
Việc này rồi lại thêm việc Hoàng đế không uống canh mà nàng ta phái người đi đưa, thế nên lúc này mới nổi giận đánh đạp hạ nhân.
Mắt thấy cung nữ kia bị nàng ta đá một phát vào ngực, ta lập tức cất tiếng:
“Xin nương nương bớt giận, nô tài nghe nói dạo gần đây Thục Phi đang học vẽ tranh nên Hoàng thượng mới thường đến cung nàng ta chỉ dạy…”
Ta chỉ nói một nửa rồi nhìn Triệu Quý phi.
Đám hạ nhân còn lại run cầm cập, thầm nghĩ ta không biết sống chết, chạm vào vảy ngược của Quý phi.
Nhưng lần này lại khác mọi lần, Quý phi nghe trong lời của ta có ẩn ý thì nheo mắt hỏi:
“Vậy theo ý của ngươi, bổn cung nên làm thế nào? Nếu ngươi không nói được gì hay ho, bổn cung sẽ cắt lưỡi ngươi.”
02
Cực hình cắt lưỡi, bào muội Xuân Ngọc của ta đã từng phải chịu.
Ta và Xuân Ngọc nương tựa vào nhau mà sống.
Vì gia cảnh quá nghèo khó nên Xuân ngọc vào cung làm nô tỳ.
Phu tử thấy ta thiên tư thông minh, đặc biệt thu nhận ta.
Ta là học trò có thiên phú nhất mà ông từng gặp qua, không chỉ chữ đẹp mà còn có trí nhớ đọc qua không quên, suy một luận ba.
Chỉ cần ta thi đỗ có công danh, Xuân Ngọc được xuất cung thì hai huynh muội sẽ được đoàn tụ, có cuộc sống ấm no.
Nhưng Xuân Ngọc vào cung hầu hạ Quý phí, lại chỉ vì một câu khen thuận miệng “sắc như hoa xuân” của Hoàng đế mà dẫn đến họa sát thân.
Quý phi đánh đập hành hạ Xuân Ngọc, đến khi chỉ còn lại hơi thở thoi thóp còn chặt hai chân của muội ấy.
Muội ấy bị vứt vào một viện bỏ hoang, chảy máu đến chết.
Lúc đi nhặt xác muội ấy, cung nhân giật thót, phát hiện muội ấy còn bị cắt lưỡi.
Hóa ra, không biết Quý phi nghe được từ đâu, chỉ cần cắt lưỡi, một người dù có bị oan thì lúc xuống Địa phủ cũng không thể tố khổ.
Thi thể của muội ấy được đốt ở một chỗ nào đó không ai biết, ta muốn đi nhặt xác muội ấy cũng không thể.
Hay tin dữ, ta lập tức đệ đơn kiện vào kinh ngay trong đêm, nhưng cũng chỉ biết kêu oan trong vô vọng.
Quan lão gia ôm tai cười ta: “Châu chấu đá xe, ngươi mở to mắt chó xem bản thân là ai, đang muốn kiện ai?”
Ta bị tống vào ngục cùng với nỗi oan ức, bị đánh đập, bị dùng hình, mười ngón tay bị phế.
Ta bị ném ra giữa đường chờ chết trong đêm tuyết lớn, nhưng ta không cam tâm.
Trong tịnh phòng, một dao hạ xuống biến ta thành ái nam ái nữ, song, cũng chỉ có như vậy ta mới có cơ hội tiếp cận Quý phi.
Công danh đèn sách năm xưa đã trôi vào dĩ vãng, ta chỉ còn nhớ rõ ngày đưa Xuân Ngọc vào cung, muội ấy cười bảo ta:
“Ca ca, muội may mắn vào cung hầu hạ quý nhân, huynh cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy. Khổ tận cam lai, những ngày nhàn hạ sung sướng của chúng ta sắp tới rồi.”
Xuân Ngọc, ca ca muốn dùng cách của mình đòi lại công đạo cho muội.
03
Ta mỉm cười, vẫn cúi đầu:
“Nương nương không cần phải chấp nhặt với Thục Phi, người chỉ cần để bệ hạ biết gần đây người đang luyện chữ. Người khổ luyện thế nào cũng không được đẹp, muốn bệ hạ đích thân tới dạy.”
Người xung quanh nghe thì mặt càng trắng, thầm nghĩ chẳng lẽ ta điên rồi?
Quý phi có hai chuyện tối kỵ, một là những thứ liên quan tới văn thơ nghệ thuật.
Cũng vì Quý phi xuất thân cung nữ, không được học, không biết mấy con chữ, đây là bí mật người người đều biết.
Vậy nên nàng ta hận nhất chuyện khoe tài văn chương, và càng hận Thục Phi suốt ngày khoe tài học.
Thế mà ta lại bảo Quý phi còn không cầm bút viết được bao lần luyện chữ cho Hoàng thượng nhìn, này chẳng phải làm nàng ta xấu mặt trước Hoàng thượng ư?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetQuả nhiên Quý phi biến sắc, nàng ta đương muốn nổi giận thì ta lại ngẩng đầu nói tiếp:
“Có được hay không, nương nương thử một lần là biết. Bây giờ Thục Phi chuyên sủng, nô tài cũng chỉ có thể hết lòng phân ưu giúp nương nương.”
Vừa nhắc tới tiện nhân Thục Phi kia, quả nhiên Quý phi hận nghiến răng nghiến lợi.
Nàng ta hừ lạnh một tiếng, cười gằn:
“Vậy bổn cung sẽ thử một lần. Nếu không thành công, ngươi vốn đã khiếm khuyết, chắc không ngại càng khiếm khuyết hơn?”
“Cơ mà nương nương phải nghe theo cách của nô tài mới được.”
Quý phi vừa nghe ta nói vừa sai người đi mời Hoàng đế.
Đợi khi ta nói xong, không ngoài dự đoán nàng ta mặt mày hớn hở: “Xem tiện nhân Thục Phi kia có gì để khoe khoang!”
Ta biết việc này tất thành.
04
Hôm sau, Hoàng đế tới cung của Quý phi, thấy Quý phi luyện chữ thì nắm tay dạy nàng ta.
Bởi vì Hoàng đế thấy nàng ta đang viết theo kiểu chữ của mình.
Quý phi thỏ thẻ: “Bệ hạ lại đùa thần thiếp! Thần thiếp viết không đẹp, đang sầu đây! Đã rất lâu rồi thần thiếp không nhìn thấy bệ hạ, chỉ có thể dựa vào chữ của người để giãi bày tương tư.”
“Chữ Khải Thư của bệ hạ là đẹp nhất đối với thần thiếp, cho dù Triệu Mạch Phủ còn tại thế, tâm của thần thiếp cũng chỉ hướng về bệ hạ!”
Được mỹ nhân trong lòng ngợi khen như thế, quả nhiên long nhan sung sướng.
Hai người tình nồng ý mật, Hoàng đế quyết định qua đêm ở cung của Quý phi, suốt mấy ngày nay vừa hạ triều đã tới chỗ của nàng ta.
Thật ra rất đơn giản, Hoàng đế là chủ của chúng dân, đã nghe chán những lời xu nịnh kia. Chỉ là ta bảo Quý phi viết theo kiểu chữ của hắn, rồi coi hắn như người bình thường mà khen ngợi ca tụng.
Chỉ cần tỏ thái độ sùng bái, hiểu và thưởng thức được tài hoa của nam nhân thì hơn phân nửa bọn họ đều đổ gục rồi.
Ta giúp Quý phi thắng một ván, nhưng nàng ta lại trầm mặt hỏi ta:
“Nô tài nhà ngươi cũng xem như một kẻ thông minh, cơ mà ngươi vừa mới tiến cung, tại sao lại vô cớ giúp ta? Hay là…”
Với bản tính âm độc, nàng ta sợ ta là nội gián được gài vào.
Ta tỏ vẻ sầu bi: “Nô tài đói khổ từ nhỏ, bất đắc dĩ nhập cung cũng vì miếng cơm manh áo, chỉ muốn giúp nương nương phân ưu để được thưởng chút tiền lẻ.”
Nàng ta đá ta một phát: “Nhìn mặt ngươi cũng có vẻ trung thành, hầu hạ ta tốt thì ngươi không cần lo gì hết.”
Qua chuyện này, ta trở thành thái giám chưởng sự của nàng ta.
Đêm hôm ấy, Hoàng đế lại đến cung của Quý phi như thường ngày, thị vệ Ngô Câu của Quý phi chặn ta lại châm chọc:
“Ngươi đừng tưởng với chút tài lanh thì có thể lấy lòng được nương nương, không biết thân biết phận!”
Ta là hoạn quan, tất nhiên ta hiểu.
Thế nên ta bèn cười đáp: “Cũng không phiền ngươi nhọc lòng, nương nương đã đi nghỉ. Tuần tra cho cẩn thận, coi chừng đi đêm nhiều có ngày gặp ma.”
Gã còn định nói gì đó nhưng ta đã đi xa.
05
Chẳng mấy đã đến yến tiệc Trung Thu, chúng phi tần tề tựu đông đủ, đua nhau trổ tài tranh sủng.
Triệu Quý phi đó giờ rất khinh thường những thứ này, nhưng lần này nàng ta dâng lên một bộ chữ do ta chuẩn bị, Hoàng thượng xem thì rất vui, còn thưởng cho nàng ta một bộ mặc bảo.
Mười ngón tay của ta đã bị phế, ta phải cắn bút gồng mình viết theo kiểu chữ của Hoàng đế.
Được thưởng là chuyện tốt, nhưng lúc về sắc mặt Quý phi lại thay đổi.
“Đồ vô dụng! Mấy trò mèo này của ngươi thì được tích sự gì?”
Nàng ta hất đổ mọi thứ, mảnh sứ rơi vãi đầy đất. Ta bị bắt quỳ trên mảnh sứ nghĩ kế cho nàng ta.
Hóa ra trên yến hội Du Tần gảy một khúc tì bà được Hoàng đế khen:
“Một đôi bàn tay trắng như ngọc, đẹp như ngó sen.”
Không chỉ vậy, sau đó Du Tần công khai bản thân đang có thai, Hoàng đế vui sướng phong nàng ta làm phi.
Quý phi bị gạt sang một bên, trở về trút giận lên ta.
Ta nhịn đau, nói: “Nương nương chỉ cần pha một ấm trà mang tới cung của Du Phi là được.”
Bởi vì cái thai của Du Phi… E rằng không đơn giản.
Ta hiến kế cho Quý phi lần nữa, khi nàng ta cho phép ta đứng dậy, hai gối đã nhuốm máu đỏ tươi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.