Tiêu Sở đành phải dùng Tạ Dung Khanh thử thuốc mỗi ngày, bây giờ trên mặt hắn không chỉ xuất hiện đốm xanh, còn có đốm trắng, đốm tím, đốm đỏ…
Một hôm Tạ Dung Khanh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương, suýt ngất xỉu.
Tạ lão thái quân cũng đến chùa, mặc cung phục nhất phẩm, nói hay thì là đích thân cầu hôn, nói không hay thì là gây áp lực.
Đáng tiếc, ngay cả mặt ta cũng không gặp được.
Liễu Ngộ chặn bà ta dưới chân núi, nhất quyết không cho bà ta lên núi một bước.
Hắn đã nói với ta rằng đừng sợ.
Cũng từng nói, ở chùa Chiêu Nhân, không ai có thể ép buộc ta.
Hắn đã làm được.
Học xong “Tam tự kinh.” và “Thiên tự văn”, ta bắt đầu nhận biết thêm nhiều chữ.
Không biết từ lúc nào, ta có thể đi được đến hai trăm bậc thang.
Nhưng sau cơn phấn khích này, ta dường như bị mắc kẹt ở bình cảnh. Một hôm ta buồn bã đến bếp, đầu bếp quen tay nhét cho ta một cái bánh đậu đỏ, tiện tay bưng đến một bát canh.
“Huệ Nương, đây là ta đặc biệt hầm cho ngươi để giải độc, thử một chút xem?”
Ta nhìn bát canh đen ngòm mà im lặng, nhưng nghĩ đến chiếc bánh đậu đỏ trong tay, lại nhìn ánh mắt chờ mong của đầu bếp, cắn răng vẫn uống.
Đắng đến nỗi ta suýt khóc ngay tại chỗ.
Nhưng đầu bếp không cho ta từ chối, ông ấy nói ta phải uống thuốc này mỗi ngày hơn nữa ông còn lập cho ta một kế hoạch giảm cân, chỉ cần theo thực đơn của ông, ta nhất định có thể gầy đi.
Ta không tin, sau đó ông lấy mất chiếc bánh đậu đỏ trong tay ta.
Được.
Ta uống.
Một tuần sau, ta đột nhiên đau bụng, ngồi trong nhà xí cả một buổi chiều, lúc ra ngoài mắt còn hoa lên, vì mùi hôi thối.
Hơn nữa chân còn tê.
Buổi tối tắm rửa, lại ngâm ra rất nhiều nước đen.
Nói thật.
Ta suýt nghĩ mình bị bạc màu.
Đầu bếp nghe nói vậy thì phấn khích vỗ đùi: “Huệ Nương, ngươi đang thải độc đấy! Ngươi xem mặt ngươi có còn chảy mủ không?”
Một câu nói làm người trong mộng tỉnh.
Ta chạy đến trước gương, thấy mặt mình hình như thực sự mịn màng hơn một chút, những chỗ lồi lõm tuy vẫn còn nhưng đã không còn lúc nào cũng chảy nước đen nữa.
Ta trong gương trông có vẻ…
Cuối cùng cũng giống người rồi!
Ta nước mắt lưng tròng, đầu bếp chỉ cười hì hì, nhắc ta phải tiếp tục uống thuốc.
Ta bắt đầu nhận biết thêm nhiều chữ, có một số học vẫn rất khó khăn, đầu bếp nói ông cũng không hiểu, khuyên ta đi hỏi Liễu Ngộ.
Ta sợ bị từ chối, dù sao hắn cũng bận như vậy.
Đầu bếp nói hắn sẽ không từ chối, vì vậy ta đã đi, quả nhiên không bị từ chối, ngược lại hắn còn rất kiên nhẫn, từng chữ từng câu dạy ta, đôi khi còn trích dẫn những câu kinh điển, bài học khô khan được hắn giảng giải rất thú vị.
Dần dần, hắn dường như trở thành lão sư riêng của ta, kinh văn khó hiểu cũng do hắn giảng, sách vở rườm rà cũng do hắn giảng. Ngoài trừ những ngày cố định ra khỏi chùa, những lúc khác ta hầu như ngày nào cũng có thể gặp hắn.
Cũng hiểu rõ hơn về ông ta.
Liễu Ngộ là đệ tử Phật giáo sùng đạo nhất mà ta từng gặp.
Hắn là trẻ mồ côi, sau khi được trụ trì nhặt về thì thụ giới, từ đó nhất tâm hướng Phật.
Hắn rất công bằng, cũng rất thông minh.
Chùa Chiêu Nhân dưới sự quản lý của hắn đâu vào đấy, mọi người đều sống rất bình lặng.
Hắn một mình bảo vệ ta và tất cả các tăng nhân.
Đáng tiếc, ta rốt cuộc cũng chỉ là người phàm.
Người phàm, sẽ có những ràng buộc không thể vượt qua.
9.
Lần nữa gặp lại cha ta, là ở trong thiên lao.
Ông được phái đi làm công trình trị thủy, nhưng lại gặp phải vỡ đê, nước sông nhấn chìm vô số nhà dân, ông bị đưa về kinh thành trị tội, gia quyến cũng cùng nhau vào ngục, bao gồm cả ta.
Ngày đi, đầu bếp nhét cho ta rất nhiều bánh đậu đỏ, trong mắt Liễu Ngộ lần đầu tiên xuất hiện vẻ lo lắng.
Ta vẫy tay tạm biệt họ, trong lòng chỉ tiếc nuối, ta vẫn chưa đi hết một nghìn không trăm tám mươi bậc thang.
Đã đi đến sáu trăm bậc rồi…
Thật đáng tiếc.
Trong thiên lao, ta dựa vào lan can, tâm trạng bình tĩnh, không xa, Kỷ Vân Nhu co ro một góc không dám ngẩng đầu.
Nhà họ Tạ thấy mãi không lay chuyển được ta, cuối cùng đã động tâm đến Kỷ Vân Nhu.
Con người đều ích kỷ, Kỷ Vân Nhu cũng vậy, Tạ Dung Khanh cũng vậy.
Trước kia có ta chắn ở phía trước, họ chỉ cần ân ân ái ái, diễn cảnh tình yêu sâu đậm là được.
Bây giờ mất đi lá chắn là ta, Tạ Dung Khanh lại hận những lời Kỷ Vân Nhu nói hôm đó, giữa hai người bắt đầu nổ ra mâu thuẫn.
Một người nói, chẳng phải ngươi nói yêu ta, vì ta mà nguyện ý làm mọi thứ sao?
Một người nói, ngươi cũng từng nói vì yêu ta, nên không nỡ để ta chịu một chút khổ.
Tranh cãi đến cuối cùng, vẫn là quyền lực thắng.
Tạ lão thái quân mất kiên nhẫn, bà không động được đến ta ở chùa Chiêu Nhân nhưng động được đến Kỷ Vân Nhu.
Phụ thân ta suy nghĩ đắn đo rồi vẫn cắn răng đưa Kỷ Vân Nhu đến đó.
Ban đầu ông tính hi sinh ta để bám vào Tạ gia, lợi dụng nhà họ Tạ để Kỷ Vân Nhu gả cho một nhà quyền quý.
Mắt thấy gà bay trứng vỡ, ông ta vẫn rất dứt khoát quyết định giữ mối quan hệ với nhà họ Tạ.
Kỷ Vân Nhu phát hiện ra mọi chuyện không thể cứu vãn, tâm lý sụp đổ, ở nhà cũng không giả vờ nữa, ngày nào cũng cãi nhau với phụ thân cùng ca ca, lúc thì không muốn đi, lúc thì mắng họ vô tình vô nghĩa.
Nghe nói hai người rất sốc trước bộ mặt thật của Kỷ Vân Nhu.
Ta cũng rất sốc.
Ta chỉ thấy nàng ta giả đáng thương, chứ chưa từng thấy bản tính thật của nàng ta.
Đáng tiếc, một vở kịch hay, ta lại không có mặt.
“Tỷ tỷ, tỷ bây giờ nhất định là đắc ý lắm phải không?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong góc, Kỷ Vân Nhu ngẩng đầu, nhìn ta bằng ánh mắt đầy oán độc.
“Đáng tiếc chùa Chiêu Nhân không thể bảo vệ tỷ cả đời, không có Kỷ gia, tỷ tưởng tỷ là cái thá gì?”
Ta nhìn khuôn mặt sưng vù như đầu heo lại còn loang lổ của nàng ta không nhịn được muốn cười: “Kỷ gia đối với ta mà nói, chưa bao giờ quan trọng.”
“Ta bình thản chấp nhận tai họa mà Kỷ gia mang đến cho ta, là vì ta họ Kỷ. Nhưng ta không nợ các ngươi điều gì.”
“Vậy còn Tạ Dung Khanh thì sao? Trước kia ngươi rõ ràng thích hắn như vậy!”
“Ngươi cũng nói là trước kia rồi.”
Nàng ta không nói gì, đột nhiên cười lên, mang theo vài phần quyến rũ, dịu dàng, chỉ là phối hợp với khuôn mặt của nàng ta thì có vẻ hơi đáng sợ.
“Tỷ tỷ, ngươi thực sự thay đổi rồi.”
Nàng ta đánh giá ta một lúc: “Cũng không biết tên hòa thượng đó cho ngươi ăn thứ gì, rõ ràng là độc của ngươi không có thuốc giải, bây giờ xem ra, ngươi thực sự gầy đi mấy phần, càng giống mẫu thân chết yểu của ngươi hơn.”
“Ý ngươi là gì?”
Ta nhíu mày, hình như ở một số nơi, đã xảy ra một số chuyện mà ta không biết.
Kỷ Vân Nhu cười nói: “Ngươi tưởng độc của Tiêu Sở dễ ăn như vậy sao? Ngươi tưởng rằng độc mà dược nhân tích tụ nhiều năm dễ giải như vậy sao? Khi ngươi thử độc cho Tạ Dung Khanh, trên người ngươi đương nhiên cũng sẽ có độc của Tạ Dung Khanh, ngươi tưởng nếu chỉ đơn giản như vậy là có thể giải được thì với thực lực của nhà họ Tạ, sao lại để Tạ Dung Khanh bệnh nhiều năm như vậy?”
“Vậy thì tại sao…”
“Ta cũng muốn biết.” Nàng ta nhún vai: “Biết đâu câu trả lời này có thể khiến nhà họ Tạ ra tay cứu chúng ta.”
10.
Mười ngày sau, ta gặp Tạ lão thái quân.
Trước đây bà ta luôn không thèm nhìn ta, ngay cả khi kéo ta nói chuyện, cũng mang theo vẻ hờ hững và khinh thường.
Bây giờ, bà ta cầm gậy đầu rồng, một thân trang phục lộng lẫy đứng trước cửa ngục.
“Kỷ Lan Tâm.” Bà ta đọc tên ta: “Ta thực sự đã đánh giá thấp ngươi.”
Ta không hiểu ý bà ta là gì, Kỷ Vân Nhu lại sáng mắt lên, lao đến trước lan can khóc nức nở.
“Lão phu nhân, ta nguyện ý thử thuốc cho Dung Khanh ca ca, ta nguyện ý cả đời làm dược nhân cho Dung Khanh ca ca, xin người cứu ta ra ngoài.”
Tạ lão phu nhân ghét bỏ nhìn nàng ta một cái, vung tay lên, có người tiến lên mở cửa ngục.
“Huệ Nương, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn theo Dung Khanh, ta sẽ cứu mạng Kỷ gia ngươi, nếu ngươi không chịu, ta sẽ đi cầu xin thánh thượng, chém đầu hết nam đinh nhà ngươi, nữ quyến thì sung quân, ngươi chọn đi.”
Ta nhìn bà ta hồi lâu, đột nhiên cười, lắc đầu nói: “Không cần, ta nguyện ý cùng Kỷ gia đi chết.”
Sắc mặt Tạ lão thái quân biến đổi: “Ý ngươi là gì?”
“Nghĩa đen.” Ta khinh thường nói: “Ta vốn không có tình cảm gì với Kỷ gia, phụ thân làm sai, phải trả giá là đúng, ta là con gái Kỷ gia, cùng họ chết cũng là đúng.”
Tạ lão thái quân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không quan tâm đến Kỷ gia, vậy còn chùa Chiêu Nhân thì sao?”
Lưng ta cứng đờ, sau đó nghĩ ra.
Có hắn ở đó, chùa Chiêu Nhân hẳn là không sao.
Như nhìn thấu suy nghĩ của ta, Tạ lão thái quân chậm rãi nói: “Liễu Ngộ lợi hại đến mấy, cũng chỉ là một hòa thượng. Trên đời này hòa thượng muốn làm quốc sư nhiều vô kể, chỉ cần ta muốn, có thể nâng đỡ một người, đến lúc đó chuyện hòa thượng tự nhiên do hòa thượng giải quyết.
“Chỉ là một ngôi chùa nhỏ bé, cũng không phải là thật sự kiên cố không phá nổi. Nếu không phải Dung Khanh không đợi được, lão thân cũng không cần phải thương lượng với ngươi nhưng nếu Dung Khanh có chuyện gì, lão thân không ngại dùng từng ngày còn sống, cùng các ngươi từ từ chơi.”
Lòng ta lạnh ngắt, suy nghĩ một lúc, phát hiện ra mình không có bất kỳ cách nào phá giải.
Ta có, chỉ là chút giá trị này đối với Tạ Dung Khanh.
“Được, ta đi.”
Tạ lão thái quân hài lòng cười, ra lệnh mở cửa dẫn ta đi.
“Một tháng sau, phụ thân ngươi tự nhiên sẽ bình an vô sự.”
“Ta hy vọng lão thái quân đáp ứng ta một chuyện.” Ta đứng tại chỗ: “Ta không muốn họ bình an vô sự.”
Ta chỉ vào Kỷ Vân Nhu: “Ta muốn bọn họ mất hết tất cả.”
Trước kia ta đã từng nghĩ rất nhiều lần, ta muốn trước mặt phụ thân và ca ca vạch trần bộ mặt thật của Kỷ Vân Nhu, muốn họ hối hận, muốn họ khóc lóc thảm thiết, muốn họ trả lại công bằng cho ta.
Ta cũng muốn Tạ Dung Khanh quay đầu lại nhìn thấy sự hy sinh của ta, nhìn thấy sự vô oán vô hối của ta, nhìn thấy tấm chân tình của ta.
Nhưng bây giờ ta thấy, không cần thiết nữa.
Những người này vốn dĩ không liên quan đến ta, họ nhìn ta thế nào không quan trọng.
Quan trọng là, khi ta có quyền lực trong tay, trực tiếp giẫm đạp họ dưới chân là được, còn suy nghĩ của họ, ta căn bản không cần quan tâm.
Dù sao thì sư tử cũng không cần quan tâm đến tâm trạng của thức ăn.
“Tùy ngươi.”
Tạ lão thái quân hờ hững gật đầu: “Một nhà ngu ngốc, cũng chỉ sinh ra được một người thông minh như ngươi, có thù tất báo, quả thực có mấy phần phong thái của ta lúc trẻ.”
11.
Ta ở trong viện của Tạ Dung Khanh.
Nhưng kỳ lạ là, ta không biến thành dược nhân.
Ngược lại, Tiêu Sở đến bắt mạch cho ta còn kê thuốc, hắn nói theo đơn thuốc của hắn, cộng thêm chế độ ăn uống và vận động, rất nhanh ta có thể khôi phục lại như cũ.
Ta còn gặp Tạ Dung Khanh một lần nữa, những vết đốm trên mặt hắn đã mờ đi nhiều, nhìn cả người ngoài gầy yếu xanh xao thì chẳng còn gì khác so với trước kia.
Hắn nhìn ta, sắc mặt phức tạp, môi mấp máy, cuối cùng không nói gì với ta mà quay đầu bỏ đi.
Ta không hiểu, nếu họ không cần ta thử thuốc cho Tạ Dung Khanh, vậy tại sao lại đưa ta đến đây?
Ta đã làm loạn, đã kêu gào.
Nhưng hình như ta đã bị Tạ gia giam lỏng, mỗi ngày đều có người mang cơm mang thuốc đến cho ta nhưng không ai nói chuyện với ta, cũng không cho phép ta ra khỏi viện.
Bất đắc dĩ, ta chỉ có thể tiếp tục ở đây làm việc của mình.
Kiên trì học chữ, học hành, vận động, uống thuốc.
Thời gian trôi qua vùn vụt, khi gặp lại Tạ Dung Khanh, hắn đã hoàn toàn khỏe mạnh.
Tuấn tú cao lớn, ngọc thụ lâm phong.
Lại trở thành Tạ công tử nổi tiếng khắp kinh thành.
“Huệ Nương.” Hắn nhìn ta, ánh mắt có chút đờ đẫn: “Hóa ra nàng lại đẹp đến vậy.”
Ta vô thức sờ mặt mình, một năm nay độc tố trong người ta đã thải sạch, từ nửa tháng trước khi Tiêu Sở đến bắt mạch cho ta, ta đã không cần uống thuốc nữa.
Ta cũng mặc váy áo mà các tiểu thư khuê các trong kinh thành đang thịnh hành.
Cộng cả kiếp trước kiếp này, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ bình thường của mình sau khi trưởng thành.
Hóa ra, ta lại giống mẫu thân đến vậy.
Một người phụ nữ xuất thân nghèo hèn nhưng lại có dung nhan tuyệt thế.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.