23.
Tuy nhiên, đã điều tra rất nhiều ngày nhưng vấn không tra ra vấn đề gì.
Cũng không có bằng chứng nào cho thấy hoàng hậu đã làm chuyện đó.
Thái y cũng cho rằng Tô Thanh sẩy thai là do suy nghĩ quá độ, không phải do người nào gây ra.
Hoàng đế trừng phạt một số hạ nhân vì lí do tắc trách, sự tình chẳng đi đến đâu.
Tô Thanh bi thương tuyệt vọng, cả ngày gào thét yêu cầu hoàng đế xử lý hoàng hậu.
Ngày tháng trôi qua, Hoàng đế cũng bị nàng làm phiền đến phát cáu, bèn giảm bớt số lần đến Lạc Phù Cung.
Hoàng hậu lại đến thăm một lần.
Nhìn Tô Thanh nằm trên giường, sắc mặt tiều tụy, không còn vẻ rực rỡ như xưa, nàng cười từ xa nói:
“Mộ Dung Thanh, con trai của ngươi không phải do ta hại, nhưng có lẽ do ngươi quá kiêu ngạo, ngay cả trời cũng không thể nhìn nổi.”
“Ta sẽ gi.ết ngươi để trả thù cho con trai ta!” Tô Thanh gào thét, cố gắng vùng dậy khỏi giường.
Hoàng Hậu mỉm cười rời đi.
Từ sau ngày hôm đó, Tô Thanh lâm bệnh không dậy nổi. Cung đấu vì thế mà lắng xuống.
Nhưng không ngờ một tháng sau, Nhị Hoàng Tử ngã từ trên núi giả xuống, hôn mê bất tỉnh.
Mời khắp danh y trong ngoài cung, cạn kiệt thần dược cũng không có cách nào cứu vãn tình hình.
Hoàng Hậu vội vã đến chùa Hộ Quốc, quỳ gối trong Phật đường suốt bảy ngày bảy đêm, cầu nguyện cho Nhị Hoàng Tử.
Cuối cùng, Nhị Hoàng Tử đã tỉnh dậy.
Tuy nhiên, niềm vui ngắn chẳng tày gang, cả triều đình bỗng chốc chìm trong đau buồn khi phát hiện Nhị Hoàng Tử đã trở thành người th.iểu năng.
Hoàng Hậu ngất lịm tại chỗ.
Khi sinh hạ Nhị Hoàng Tử, sức khỏe nàng đã bị tổn hại nghiêm trọng. Thái y chẩn đoán nàng sẽ không thể mang thai nữa. Nhị Hoàng Tử là đứa con duy nhất của Hoàng hậu, nên nỗi đau này thật quá lớn.
Sau khi tỉnh dậy, hoàng hậu nhặt kiếm và đi đến Lạc Phù Cung đòi gi.ết Tô Thanh.
Khi đi tới cửa cung, nàng đã bị hoàng đế đi tới chặn lại.
Nhưng Hoàng hậu gần như phát điên, ngay cả hoàng đế cũng không thể ngăn cản.
Trong cơn thịnh nộ, Hoàng đế giơ tay tát nàng ngã xuống đất, rồi nhốt nàng vào Tiêu phòng điện.
Hai người từ đây hoàn toàn ly khai.
24
Tin tức này truyền đến tai Tô Thanh, nàng vỗ tay cười lớn, thốt lên rằng “Báo ứng!”.
Thế nhưng sự tàn khốc của hoàng cung không chỉ dừng lại ở đó.
Tô Thanh từ sau khi s.ảy thai, sức khỏe vẫn luôn không tốt, không lâu sau lại nôn ra má.u, thái y chẩn trị sau mới phát hiện ra nàng đã bị đ.ầu đ.ộc.
Hoàng đế ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, tra ra được hoàng hậu đã mua chuộc người hầu ở Lạc Phù Cung, lâu dài cho Tô Thanh uống thuốc độc tính chậm, mà vụ sảy thai trước đây cũng chính là vì vậy.
Khi ấy, Tô quý phi sả.y thai, mọi người đều cho rằng do sự việc trong buổi tiệc ngắm xuân, nên không ai nghi ngờ đến Lạc Phù Cung.
Hơn nữa, loại độc mà hoàng hậu sử dụng có tính che giấu cực cao, không thể phát hiện ra cho đến khi nó bộc phát, do đó mãi vẫn không ai hay biết.
Đến khi độc phát, nó đã thấm sâu vào tủy xương, không thể cứu chữa.
Hoàng hậu bị phế truất vào lãnh cung.
Liên lụy đến cả nhà họ Liễu.
Liễu Thừa tướng bị giáng chức, không ít con cháu họ Liễu đều bị tước bỏ quan chức, thế lực của phe đảng họ Liễu tổn hại nặng nề.
Tin đồn rằng Hoàng hậu bị giam cầm trong lãnh cung đã phát đ.iên, ngày ngày tóc tai bù xù, hành động điên loạn.
Lúc thì khóc lóc nỉ non gọi tên Nhị hoàng tử, lúc thì gào thét đòi “g.ết c.hết con t.iện nhân”, thi thoảng lại lẩm bẩm vài câu “không phải do ta làm”, không ai hiểu ý tứ, khiến người ta không khỏi thở dài thương xót.
25
Sau khi Hoàng hậu bị phế truất, cuối cùng ta cũng được tự do.
Ta đến Lạc phù cung gặp Tô Thanh.
Ta đã không gặp nàng ấy lâu rồi.
Nàng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, dáng vẻ hốc hác không có chút nào khí phách của một quý phi từng nổi bật khắp Lục cung.
Khi nhìn thấy ta, nàng mỉm cười buồn bã và đưa tay về phía ta.
Ta loạng choạng chạy đến, nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc của nàng.
Lạnh thấu xương.
“A Vân, ta xin lỗi…”
“Đừng nói nữa…” Ta lắc đầu.
Nàng vẫn cố chấp: “Ta biết ngươi vẫn luôn đúng, tiếc là ta đã hiểu ra quá muộn, khi ta hối hận, đã không còn đường lui. Con thuyền to lớn nhà Mộ Dung này, dù bay lên hay chìm xuống, ta đều… không thể xuống thuyền được.”
“Tình Nhi, là ta không tốt, là ta không tốt…”
Giá như ta nỗ lực thêm một chút, giá như ta kiên trì thêm một chút, có lẽ lúc đầu đã có thể khuyên nhủ nàng.
Tại sao ta lại không kiên trì thêm?
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTại sao ta lại dễ dàng buông xuôi như vậy?
Ta bi thương trào dâng, nước mắt tuôn như mưa.
Tô Thanh lắc đầu: “Ngươi rất tốt, ngươi đã làm rất tốt rồi. Nếu không có ngươi, ngày hôm đó khi tuyển tú, ta đã c.hết mất rồi.”
“Khụ khụ khụ…” Nàng ho sặc sụa một hồi, rồi ói ra một ngụm m.áu.
Còn ta chỉ có thể đứng nhìn, không làm được gì cả.
Giống như ngày đó ta nhìn thấy nàng từng bước tiến về phía vực sâu vậy.
“A Vân, thời gian của ta không còn nhiều, một mình ngươi … phải sống thật tốt, thay ta đi xem những danh lam thắng cảnh mà ta chưa từng được thấy… phải sống thật tốt…”
26
Ba ngày sau, Tô Quý phi ở cung điện Lạc phù cung qua đời.
Hoàng đế đau buồn rơi lệ, truy phong Tô Quý phi làm Hiền Chiêu Kính Huệ Hoàng hậu, và an táng theo nghi thức của Hoàng hậu.
Hoàng đế tự mình mặc đồ tang trắng, cả nước cùng thương tiếc.
Ta nhìn thấy lễ tang long trọng đó, những tờ giấy trắng bay lả tả gần như phủ kín cả kinh thành.
Giống như một trận tuyết lớn, vậy mà đã chôn vùi cả cuộc đời của một thiếu nữ.
Khi còn sống chưa thể có được, thì khi chế.t có được cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Ngày hôm đó, ma ma trong Lạc phù cung tìm đến ta.
Bà ấy nói, tâm nguyện cuối cùng của Hoàng hậu Hiền Chiêu Kính Huệ là muốn đưa ta ra khỏi cung.
Ta theo bà ấy đi về phía cổng cung.
Khi đi qua Ngự Trì, ta nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trong lều nghỉ mát bên hồ ở phía xa xa, bên cạnh có một cung nữ đang nói gì đó với hắn.
Ta vội vàng đi qua, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng cung nữ đó, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
Chẳng bao lâu sau, chúng ta đến Tây Nam Môn.
Cho dù chỉ là cánh cổng nhỏ nhất hoàng cung, nó vẫn cực kỳ to lớn, đứng trước nó, trông Ta như một còn kiến nhỏ đứng trước con voi khổng lồ.
Chính những cánh cổng này đã giam giữ cuộc đời của không biết bao nhiêu người phụ nữ.
Trước khi đi, ma ma đưa cho Ta rất nhiều ngân phiếu cùng với thân phận mới, đều là Tô Thanh đã chuẩn bị cho Ta .
Hóa ra nàng đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ cho Ta.
“Sầm Vân cô nương, Nương Nương còn có một câu muốn nô tỳ truyền lại cho cô.”
“Ma ma xin cứ nói.”
“Nương Nương nói rằng ngày đó ra tay với Nhị Hoàng tử không phải vì không nghe lời cô mà chỉ lo lắng cô phải sống một cuộc sống khó khăn trng Điện Tiêu Phòng, nên mới tạo cơ hội để cô lập công, mong cô đừng trách người.”
Ta ngây người tại chỗ, rất lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Cho đến tận khi ma ma quay người rời đi, cánh cửa cung điện từ từ đóng lại trước mặt ta.
27.
Trong nháy mắt, ta nhớ lại bóng lưng của cung nữ mà ta vừa nhìn thấy.
Là Liễu Diệp!
Bỗng chốc, ta hiểu ra tất cả.
Hóa ra tất cả đều do hắn sắp xếp.
Hắn sớm đã sắp xếp Liễu Diệp bên cạnh Tô Thanh, lợi dụng Liễu Diệp đẩy Tô Thanh và Hoàng hậu vào cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Khó trách chuyện Tô Thanh sảy thai lại không thể tìm ra thủ phạm!
Khó trách Nhị Hoàng tử ngã từ núi giả xuống mà không tìm ra thủ phạm!
Khó trách hắn mặc kệ Hoàng hậu và Tô Thanh đấu đá nhau đến c.hết.
Hạ độc Tô Thanh không phải là Hoàng hậu, làm cho Nhị Hoàng tử trở nên điên dại cũng không phải Tô Thanh.
Mọi chuyện đều do hắn một tay sắp đặt.
Hắn thấy phe cánh Liễu thị lớn mạnh, ngoại thích lộng hành, nên đã nâng đỡ phe cánh của Mộ Dung thị để kiềm chế Liễu thị.
Giờ đây phe cánh của Liễu thị đã thất bại, chỉ cần hắn khẽ phẩy tay sẽ sụp đổ ngay trong chớp mắt.
Mà kẻ tiếp theo, chính là Mộ Dung thị.
Thủ đoạn đế vương, thật đáng sợ!
Không hiểu sao, ta đột nhiên muốn quay lại, muốn xông đến trước mặt hắn để hỏi cho ra lẽ.
Ta lao về phía trước, lại chỉ đụng phải cánh cửa cung điện lạnh lẽo kiên cố.
Lạnh lẽo giống như thâm cung này.
Ta đã sớm biết, hoàng cung chính là nơi ăn thịt người.
Mà vòng xoáy quyền lực lại càng là cỗ máy nghiền nát con người.
Sự tàn khốc của triều đại phong kiến là thứ mà chúng ta, hai người hiện đại, không thể nào có thể chịu đựng được.
Nàng ta không phải Chân Hoàn, ta cũng không phải An Lăng Dung.
Chúng ta, chỉ là những con kiến vật lộn vùng vẫy để tồn tại trong thế giới tàn khốc này.
-Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.