12
Ta đến trước cửa Tiêu Phòng Điện, gặp gỡ Tô Thanh.
Nàng cau mày, vẻ mặt vô cùng bực bội:
“A Vân, hôm qua ta vừa có chút thời gian rảnh mới đến phòng giặt giũ tìm ngươi, sao ngươi lại không một tiếng báo trước mà đến Tiêu phòng điện rồi?”
Ta thở dài, kể lại cho nàng nghe những chuyện xảy ra hôm qua.
Nàng nghiến răng: “Hành động này của Hoàng Hậu rõ ràng là cố ý đối đầu với ta!”
Ta vội vàng che miệng nàng lại: “Tình Nhi, không được nói bậy! Hôm nay hành động của ngươi quá mức nông nổi, sau này khi ta không ở bên, ngươi nhất định phải cẩn trọng lời nói và hành động.”
Ngay lúc đó, một tiếng cười khẩy vang lên.
Tần Yên Nhiên vẻ mặt không tốt đi ngang qua hành lang cung điện bên cạnh.
Tô Thanh quay đầu nói: “Đứng lại! Tần Tiệp Dư, nhìn thấy bản cung mà không hành lễ sao?”
Tô Thanh giờ đây đã là Sùng Nghi, địa vị cao hơn hẳn Tần Yên Nhiên, được xếp vào hàng Cửu Phẩm.
“Ngươi…” Tần Yên Nhiên định lên tiếng, nhưng lại bị ma ma bên cạnh kéo lại.
Nàng ta đầy vẻ không phục, miễn cưỡng hành lễ một cách qua loa: “Tham kiến Cảnh Sùng Nghi.”
Tô Thanh: “Tần Tiệp Dư bất kính, xúc phạm bản cung, người đâu, vả miệng!”
Tần Yên Nhiên sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mộ Dung Thanh, ngươi dám!”
“Gọi thẳng tên của ta. Ai cho ngươi cái gan đấy? Liễu Diệp, đậ.p nát miệng nàng!”
“Ta là Tiệp dư, ai dám đụng vào ta?!” Tần Yên Nhiên vội vàng nói.
Tô Thanh cười lạnh: “Ta nói đánh là đá.nh!”
Nói xong, hai cung nữ tiến lên, đè Tần Yên Nhiên xuống. Cung nữ tên Liễu Diệp tát vào mặt Tần Yên Nhiên không thương tiếc.
Tiếng tát vang dội hơn cả những gì chúng ta từng phải chịu đựng năm xưa.
Xung quanh, những phi tần thấp cổ bé họng né tránh, vội vàng rời đi, không dám ở lại sợ tai bay vạ gió.
“Tình Nhi, đừng đánh nữa, hãy dừng tay lại đi,” ta lên tiếng.
Tô Thanh hả hê trong mắt:
“A Vân, ngươi đã quên con t.iện nhân này năm xưa đã sỉ nhục chúng ta thế nào ư? Bạt tai, giặt không xuể quần áo, đánh đập không ngừng, hôm nay ta sẽ đòi lại tất cả cho chúng ta. Ta đã nói rồi, nhất định sẽ báo thù cho chúng ta.”
“Ta đương nhiên không quên, chỉ là nơi đây là Tiêu phòng điện, nếu kinh động đến Hoàng hậu e rằng sẽ gặp chuyện không hay…”
Tô Thanh im lặng một lát, mới ra hiệu cho Liễu Diệp buông tay.
Tần Yên Nhiên đã bị đánh đến mức má sưng húp, y hệt Tô Thanh ngày xưa.
Ba mươi năm hà Đông ba mươi năm hà Tây, khi xưa lúc nàng ta đắc ý, liệu có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay hay không?
Vậy còn người đắc ý hôm nay, sẽ ra sao đây?
Nhìn thấy nàng ta bị những cung nữ bên cạnh áp giải đi, Tô Thanh cười đến nỗi không thể kìm nén.
“A Vân, ta sẽ leo lên cao hơn nữa, những nhục nhã và cay đắng chúng ta đã trải qua, ta sẽ từng bước đòi lại. A Vân, sớm muộn gì ta cũng sẽ cứu ngươi khỏi tay Hoàng hậu, đợi ta.”
Mắt nàng rực cháy tham vọng, khiến ta rùng mình.
Ta biết việc Tô Thanh một bước lên mây trở thành Tần Phi không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải do Hoàng đế đột nhiên sủng ái nàng.
Nguyên nhân sâu xa chính là bởi một năm trước, giặc phương Bắc xâm lăng, huynh trưởng nàng là Mộ Dung Lệ tòng quân, lập nhiều chiến công hiển hách, liên tiếp đánh tan quân địch, giờ đây đã trở thành vị Định Bắc đại tướng quân rất được yêu thích.
Hoàng đế cần Mộ Dung Lệ, triều đình cần Mộ Dung Thị.
Nhưng lòng vua khó lường, từ xưa đến nay, gần vua như gần hổ, ai mà biết được vinh quang hiện tại có thể kéo dài bao lâu.
Ta chỉ biết khuyên nhủ nàng hết lời, bảo nàng cẩn trọng lời nói, hành động, chớ nên khoe khoang, kiêu căng, kẻo chuốc họa vào thân.
Nàng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Ta biết nàng sẽ không nghe lời ta.
13
Ở vùng biên giới, Mộ Dung Lệ đánh bại Bắc Địch, tin vui liên tục truyền đến Mộ Dung Trạch, phụ thân của nguyên thân Tô Thanh cũng được thăng mấy cấp.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrong hậu cung, Tô Thanh là người được sủng ái nhất nhất lục cung, chỉ trong vòng hơn ba tháng đã được thăng làm phi tần.
Cả nhà Mộ Dung được chú ý một thời gian, không ai dám trực tiếp thách thức.
Các cung nữ và thái giám ở phòng giặt giũ được Tần Yên Nhiên ra lệnh ức hiếp chúng ta đều bị xử tử.
Từng cung phi, cung nữ đã hãm hại Tô Thanh lần lượt bị trừng phạt.
Còn Tần Yên Nhiên, vì đẩy Hiền phi xuống bậc thềm, bị tước bỏ vị phận, đá.nh gãy chân rồi ném vào lãnh cung.
Tần Yên Nhiên kêu oan, Hoàng hậu định truy vấn Tô Thanh, nhưng bị Hoàng đế ngăn lại.
Có thời điểm, Tô Thanh còn nổi tiếng hơn cả hoàng hậu.
Hai bên tiếp tục đấu tranh trong tối ngoài sáng.
Bầu không khí toàn bộ hậu cung căng thẳng và đáng sợ.
14.
Trong lúc đó, Tô Thanh hết lần này đến lần khác đòi ta từ chỗ của hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu nhất quyết không chịu buông.
Tô Thanh tức giận: “Chỉ là một tiểu cung nữ, những người đắc lực bên cạnh nương nương nhiều vô số, cớ gì cứ khăng khăng không chịu buông tha cho một Sầm Vân? Chẳng lẽ nương nương cố ý làm khó dễ thiếp thân?”
Sắc mặt hoàng hậu vô cùng giận dữ: “Hiền phi thật oai phong, ngươi muốn gì bản cung phải cho ngươi cái đó hay sao? Nếu một ngày nào đó ngươi muốn cả Phượng quan trên đầu bản cung, bản cung cũng phải hai tay dâng cho ngươi hay sao?”
Tô Thanh nghiến răng hơi khom người: “Thần thiếp không dám.”
Tay hoàng hậu đập thật mạnh xuống bàn: “Không dám? Bản cung thấy ngươi dám lắm!”
“Hoàng hậu nương nương bớt giận.” Các phi tần khác vội vàng đứng dậy quỳ cả xuống.
Tô Thanh miễn cưỡng cúi thấp người, nhưng vẫn không quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương bớt giận, thần thiếp tuyệt đối không có ý đó.”
Giọng điệu Hoàng hậu đầy châm biếm: “Thiếp chỉ là thiếp, chỉ cần có bản cung ở đây một ngày, ai cũng không thể trở thành Hoàng hậu!”
Phụ thân của Hoàng hậu vẫn còn là Thừa tướng đương triều, ngoại thích thế lực hùng mạnh, cho dù Mộ Dung Thị quyền thế ngập trời, cũng khó lòng lay chuyển được địa vị của bà ấy.
15.
Thời tiết bắt đầu vào thu, Tô Thanh bị nhiễm phong hàn. Hoàng hậu sai người ban cho nàng ta thuốc bổ, còn đặc biệt dặn dò ta cùng đi ban thưởng.
Nàng ta nửa dựa vào ghế quý phi, cười nói với thái giám đến tuyên đọc thánh chỉ: “Thân thể bản cung không được khỏe, e rằng không thể xuống đất tiếp chỉ, mong Trần công công thông cảm.”
Mặt mày của người của Tiêu Phòng điện ai nấy đều vô cùng khó coi, nhưng cũng không làm gì được nàng ta.
Khi thuốc bổ được chuyển vào Lạc Phù cung, Tô Thanh giữ ta lại nói chuyện riêng.
“Hoàng hậu cố ý sai ngươi đến, chính là để chèn ép ta.” Tô Thanh siết chặt chiếc khăn tay trong tay, gương mặt đầy vẻ o.án g.iận.
“Tình Nhi, sau này đừng chống đối Hoàng hậu nữa, làm vậy chỉ khiến cho thù oán với bọn họ càng thêm sâu đậm thôi.” Ta nói, “Hành động của ngươi bây giờ quá phô trương, e rằng đã trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người…”
“Vậy thì có sao? A Vân, ngày xưa khi s.ỉ nhục chúng ta, bọn họ sớm đã nên nghĩ đến việc sẽ có ngày hôm nay.” Tô Thanh nói.
“Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân, ngươi đã quên ban đầu bọn họ đã đối xử với chúng ta như thế nào ư? Nếu hôm nay ta không g.iết bọn họ, ngày mai bọn họ cũng sẽ g.iết ta.”
“A Vân,” nàng ta nhìn thẳng vào mắt ta, “Đây không phải thế giới hiện đại, ở đây không có luật pháp, chỉ có quyền lực.”
Ta nhớ lại những gì nàng đã làm gần đây, nhíu mày nói: “Ngươi không phải là người như vậy, những việc đó rốt cuộc là ai đã dạy ngươi?”
Nàng ta có dã tâm, nhưng tâm địa không hẳn là xấu, cũng không được coi là một người thông minh. Những mánh khóe h.ãm h.ại, v.u kh.ống các phi tần khác hẳn là do có ai đó bày mưu tính kế, châm dầu vào lửa.
Tô Thanh cười, nói: “Là Liễu Diệp.”
“Liểu Diệp?”
Ta nhớ, nàng ta chính là cung nữ bên cạnh Tô Thanh.
“Ừm,” Tô Thanh gật đầu, “Nàng ta rất thông minh, có nàng ta bên cạnh, mọi hành động của ta thuận lợi hơn nhiều.”
Ta lờ mờ cảm thấy có điều không ổn: “Tình Nhi, trong cung nguy hiểm rình rập, ngươi phải cẩn thận mọi việc, chớ nên tin tưởng người khác một cách mù quáng.”
Tô Thanh mỉm cười an ủi: “Ngươi yên tâm, Liễu Diệp là do ta đích thân lựa chọn, lài tâm phúc của ta, sẽ không có vấn đề gì.”
“Nhưng mà…”
“Aiya, không có nhưng mà gì cả, ta biết chừng mực, A Vân, ngươi hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trở thành Hoàng hậu.”
Bất kể ta khuyên nhủ thế nào, Tô Thanh vẫn cứ làm theo ý mình.
Ta sớm đã biết bản thân không thể khuyên nhủ được nàng ta, chỉ có thể bất lực quan sát mọi thứ tiếp tục lao vun vút về phía vực thẳm.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.