3
Ta đợi nhiều ngày, vẫn không thấy La Tri Đường lộ ra sơ hở gì.
Chỉ nghe bên ngoài truyền đến một số lời đồn đại, nói rằng nữ nhi Giang gia tuy xấu nhưng lại có thủ đoạn cao siêu, nắm chặt ái thiếp của Tần trạng nguyên trong tay. Nếu không được nàng cho phép, tiểu thiếp căn bản không dám làm gì.
Vì vậy, những tấm thiệp mời xu nịnh lại như nước chảy vào phòng ta.
Ta vẫn không tin La Tri Đường sẽ vô duyên vô cớ thay ta ra oai.
Vì vậy, ta xuyên qua phủ đệ đi tìm nàng.
Tần Hiến thực sự bảo vệ La Tri Đường rất tốt, đại khái là sợ ta là người đàn bà độc ác có tâm địa xấu xa, cố tình ngăn cách phòng của ta và nàng ở hai bên phủ.
Ta đi đến khi lòng bàn chân nóng rát đau đớn mới đến trước cửa phòng nàng.
Chỉ là ta còn chưa kịp gõ cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong truyền ra.
“La phu nhân vẫn nên nghe lời đi! Hôm nay, thuốc này, ngươi muốn cũng phải uống, không muốn cũng phải uống!”
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, là Hồng ma ma bên cạnh mẹ.
Chỉ nghe thấy giọng nói run rẩy của La Tri Đường, trong đó có nỗi sợ hãi không thể che giấu: “Các người như vậy, không sợ ta nói với A Hiến sao!”
“Chỉ là một nữ nông hèn hạ như ngươi, cũng xứng gọi thẳng tên của cô gia hay sao?” Hồng ma ma lạnh lùng nói: “Nô tỳ nói thật với ngươi, ngày đó Giang lão gia cho phép cô gia nạp ngươi, điều kiện là phải cắt đứt đường con cái của ngươi. Ngươi nói với ai cũng vô ích.”
La Tri Đường lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy…”
“La phu nhân vẫn đừng phí sức, mau uống thuốc đi, nô tỳ cũng dễ bề báo cáo.”
“Ta không uống!”
“Xem ra La phu nhân không biết điều rồi!”
Tiếng đồ vật rơi xuống đất vang lên, có vẻ như đã đánh đổ bàn ghế.
Ta có chút thất thần đứng ngoài cửa, một ý nghĩ kỳ lạ đột nhiên trào dâng trong lòng: nếu La Tri Đường thực sự không có con, vậy thì ta chắc chắn có thể ngồi vững vị trí chủ mẫu này.
Nhưng khi tiếng nức nở của La Tri Đường truyền đến, ta lại gần như không kiểm soát được mà đẩy cửa ra.
Chỉ thấy La Tri Đường bị hai nha hoàn thô lỗ đè xuống bàn, ghế bị lật đổ khắp nơi, Hồng ma ma thô bạo bóp hai má La Tri Đường, cầm bát thuốc định đổ vào miệng nàng.
Lòng ta kinh hãi vô cùng nhưng giọng nói lại gần như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào: “Đủ rồi.”
Mọi người từ trong trò hề này ngẩng đầu nhìn ta.
Hồng ma ma mở lời trước: “Tiểu thư, lão gia phu nhân nói…”
“Bên cha mẹ, ta tự sẽ giải thích với họ.” Ta quen với việc trưng ra vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm: “Hồng ma ma, mang thuốc của bà đi.”
Hồng ma ma chỉ đành đáp ứng, hai nha hoàn cùng nhau buông tay.
Đợi đến khi họ rời đi, ta đỡ La Tri Đường dậy.
Hai má nàng bị bóp đến hơi đỏ, hốc mắt chứa đầy nước mắt, khiến cho dung mạo tiểu gia bích ngọc của nàng thêm phần đáng thương.
Nhưng ta không phải Tần Hiến, ta đương nhiên không có tâm tư gì thương hoa tiếc ngọc.
Ta nói với giọng chế giễu: “Xem ra Tần Hiến cũng không thích ngươi đến vậy.”
Nhưng La Tri Đường chỉ nói: “Ta hiểu A Hiến, chàng không phải người như vậy.”
Ta lại càng thấy châm biếm: “Nếu hắn không phải người như vậy, vậy thì tại sao hắn lại cưới ta?”
La Tri Đường cụp mắt không nói.
Ta tiếp tục nói: “Còn không phải vì quyền thế nhà ta, hắn vui vẻ leo cao sao.”
La Tri Đường vội vàng nói: “Không phải như vậy, A Hiến là vì…”
Nàng lại như nghĩ đến điều gì, đột nhiên không nói nữa.
Ta sinh lòng tò mò, muốn xem La Tri Đường sẽ biện giải cho hắn ta như thế nào.
Nhưng cuối cùng La Tri Đường vẫn chỉ nói một câu: “A Hiến không phải người như vậy.”
Ta thấy vô cùng chán nản.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, giọng nói của Tần Hiến không kìm được sự căng thẳng: “A Đường!”
La Tri Đường đột nhiên đứng dậy, cùng Tần Hiến ngoài cửa nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên ta thấy Tần Hiến mất tự chủ như vậy, trán hắn đổ đầy mồ hôi, ngực không ngừng phập phồng.
Giọng hắn hơi khàn: “Nàng… nàng không sao chứ?”
La Tri Đường lắc đầu, cúi mắt nhìn ta: “Đa tạ Giang tiểu thư đã ra tay giúp đỡ.”
Tần Hiến theo ánh mắt của La Tri Đường, lúc này mới chú ý đến ta.
Hắn chắp tay với ta, giọng nói chân thành: “Đa tạ.”
Ta chỉ im lặng nhếch mép, không báo trước mà bắt đầu gây khó dễ: “Vừa rồi La phu nhân gọi ta là gì?”
La Tri Đường không ngờ ta sẽ trở mặt nhanh như vậy, khuôn mặt vốn đã kinh hồn bạt vía lại một lần nữa không còn chút máu: “Giang… Giang tiểu thư…”
Ta nhìn Tần Hiến: “Tần Hiến, giờ ngươi cũng là người có chức có quyền nhưng ái thiếp ngươi đưa vào lại không hiểu chút phép tắc này sao?”
Dù là cố ý hay vô ý, cách xưng hô của La Tri Đường như vậy, đều như đang nói rằng cuộc hôn nhân này của ta không chính đáng, không danh không phận, là đang đánh vào mặt mũi của Giang gia ta.
Ta có thể thay La Tri Đường ngăn cản chén thuốc tránh thai, bởi vì từ tận đáy lòng ta không đồng tình với cách làm này của cha mẹ.
Sinh con đẻ cái không phải là sứ mệnh tất yếu của nữ tử nhưng cũng không thể bị tước đoạt.
Nhưng cách xưng hô của nàng lúc này, tựa như đang chế giễu ta, chế giễu Giang gia ta.
Tần Hiến có một thoáng ngẩn người, suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng: “Có thể cho ta nói chuyện riêng không?”
Ta lạnh lùng nhìn hắn.
4
Ta và Tần Hiến đến tiểu viện.
Hai người vừa mới ngồi xuống, Tần Hiến đã nói ra những lời ta không ngờ tới.
Hắn nói: “Giang tiểu thư, nếu sau này nàng gặp được người như ý, ta sẽ để nàng rời đi.”
Lửa giận trong nháy mắt bùng lên, ta gần như mất trí, giơ tay tát mạnh vào mặt Tần Hiến.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTiếng da thịt va vào nhau giòn giã.
Nhưng Tần Hiến lại tỏ ra vô cùng bình thản, như thể đã nằm trong dự liệu.
Hắn mở lời: “Ta biết, Giang tiểu thư không phải vì ưng ý ta mới gả cho ta. Mà ta, đối với Giang tiểu thư cũng không có một tia ý nghĩ nào.”
Ta quát lớn: “Tần trạng nguyên đúng là vừa làm vừa hưởng! Đã không có ý đó, vậy tại sao lại cưới ta? Nói cho cùng cũng chỉ là tham lam quyền thế nhà ta, khí tiết của các ngươi, những kẻ đọc sách, ở đâu!”
Vết hằn bàn tay in trên mặt Tần Hiến, đỏ bừng một mảng.
Nhưng hắn như không cảm thấy đau đớn, bình thản mở lời: “Bất kể Giang tiểu thư có tin hay không, cả đời này của Tần mỗ đều sẽ bảo vệ Giang tiểu thư chu toàn, để báo đáp ân tình che chở của nhà họ Giang.”
Tần Hiến nói xong, liền định quay người rời đi.
Họng ta khô khốc vô cùng, cuối cùng trong muôn vàn giằng xé, ta cũng hỏi ra được câu nói đó: “Là vì dung mạo của ta sao? Là vì ta xấu xí sao?”
Cho nên ta không xứng được hưởng thiện ý và yêu thương của người khác trên đời, ngoài cha mẹ.
Vừa dứt lời, ta đã có chút hối hận.
Điều này cũng giống như tự mình phơi bày điểm yếu, dâng lên sự yếu đuối và cả lòng tự trọng của mình, để người khác tùy ý giẫm đạp.
Tần Hiến khựng lại, quay đầu nhìn ta, ánh mắt có chút mơ hồ và nghi hoặc.
Hắn không chút do dự trả lời: “Tự nhiên không phải.”
Tần Hiến nhìn ta: “Tần mỗ từng được chiêm ngưỡng tác phẩm của Giang tiểu thư tại Giang phủ, văn chương của Giang tiểu thư tuyệt diệu, không hề kém cạnh ta. Nghe nói Giang tiểu thư cầm kỳ thi họa, không gì không tinh thông. Một người tài hoa tuyệt diễm như nàng, sao lại chỉ nhìn thấy khuyết điểm trên dung mạo của mình?”
Nhưng con người không phải vốn như vậy sao? Luôn giỏi lấy điểm yếu của mình, so với điểm mạnh của người khác.
Nhưng vẫn luôn như vậy thì có đúng không?
5
Vẫn luôn như vậy, sao có thể đúng được.
Giang gia làm quan ba đời, che chở cho hậu thế.
Ta tưởng rằng sự vinh quang này sẽ mãi mãi như vậy.
Nhưng không ngờ quan phủ lại xét nhà, cha mẹ ta bị bắt vào ngục.
Mà ta lại vừa khéo gả đi, tránh được một kiếp nạn.
Nhưng trên đời này nào có nhiều chuyện vừa khéo như vậy.
Những thứ mà ta đã bỏ qua, lúc này lại ùa về.
Ta nhớ đến ngày sinh thần mười tám tuổi, lang quân vẫn bặt vô âm tín.
Cha mẹ vui vẻ an ủi ta: “Không có người thích hợp thì càng tốt, Thái Nhi còn có thể ở bên chúng ta thêm một thời gian.”
Nhưng chỉ hai tháng sau, cha mẹ ta đã bắt đầu vội vàng tìm kiếm những chàng trai tuổi tác thích hợp.
Lúc đầu ta còn tưởng cha mẹ là vì giữ thể diện cho ta, lúc này nghĩ lại, mới thấy lúc đó mình nghĩ thật nông cạn.
Cha mẹ ta chưa từng muốn ta phải miễn cưỡng nhưng lại tìm cho ta một lang quân đã có người trong lòng, thậm chí còn ngầm cho phép hắn nạp thiếp.
Trong nháy mắt, ta bỗng nhớ đến lời Tần Hiến nói hôm đó——
“Bất kể Giang tiểu thư có tin hay không, cả đời này của Tần mỗ đều sẽ bảo vệ Giang tiểu thư chu toàn, để báo đáp ân tình che chở của nhà họ Giang.”
Bảo vệ ta chu toàn?
Vậy thì, Tần Hiến biết được điều gì?
Ta vội vã chạy đến thư phòng.
Gã sai vặt ở cửa từ xa đã nhìn thấy ta, như thể đã nhận được lệnh, liền lặng lẽ mở cửa phòng.
Lúc này ta cũng không nghĩ nhiều, nắm lấy váy chạy vào: “Chuyện của cha mẹ ta, ngươi có biết không?”
Trên mặt Tần Hiến không có chút khác thường nào, hắn chỉ gật đầu.
“Ngươi biết chuyện này từ khi nào?”
“Khi Giang lão gia tìm ta bàn về chuyện hôn sự này, ông ấy đã nói đến chuyện này.” Tần Hiến sắc mặt thản nhiên: “Ông ấy đã dự liệu được tai họa tù tội này, cũng biết mình không thể tránh khỏi nên muốn dùng hôn sự để cứu nàng ra.”
Ta gần như không đứng vững, vịn vào bàn mới miễn cưỡng đứng vững: “Tai họa này, vì sao mà ra?”
Tần Hiến nhíu mày, hồi lâu mới nói: “Ta sẽ nghĩ cách cứu Giang lão gia và Giang phu nhân, nàng không cần lo lắng.”
Ta bỗng cười, giọng điệu đầy châm chọc: “Chẳng phải ngươi nói, văn chương của ta ngang ngửa với ngươi sao. Sao lúc này lại coi thường ta, cho rằng dù ta có biết chuyện này cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ thêm phiền não?”
Tần Hiến có chút ngẩn người.
Hắn đương nhiên sẽ không biết, nam tử làm chủ, những quy củ này giống như dấu ấn, khắc sâu vào tận xương tủy.
Thế đạo này, dù thỉnh thoảng có vài lời khen ngợi nữ tử thì cũng chỉ là nói suông chứ không làm thật.
Trong lòng nam tử, nữ tử vốn không thể gánh vác việc lớn, chỉ xứng sống dưới sự che chở của họ.
Ngay cả cha ta, người đã một tay bồi dưỡng ta thành tài nữ, cũng chỉ biết trên miệng không tiếc lời khen ngợi ta đủ điều. Nhưng đến lúc nguy cấp như thế này, ông lại chỉ tin tưởng một nam tử là người ngoài, chứ không chịu quay đầu lại bàn bạc với ta trước.
Giống như, ta chỉ xứng dựa dẫm vào nam tử mà sống, giống như tất cả nữ tử trên đời này.
Tần Hiến im lặng một lúc, vẻ áy náy dần nhuộm đỏ cả khuôn mặt.
Cuối cùng hắn cũng nói hết ra: “Giang lão gia ở triều đình đứng sai phe, hiện giờ nhị hoàng tử thất thế, tứ hoàng tử lên ngôi, tất nhiên phải thanh toán thế lực của nhị hoàng tử, chặt đứt cánh tay của hắn. Vì vậy, tứ hoàng tử đã dựng lên tội danh thông địch, xin thánh thượng xét nhà họ Giang. May mà chứng cứ không đủ, hiện tại chỉ là bắt giam để thẩm tra, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Ánh mắt ta tối sầm lại.
Tất nhiên vẫn còn cơ hội.
Việc bắt giam là do thánh thượng đích thân ra lệnh nhưng lại không ra tay diệt tận gốc Giang gia. Điều này đương nhiên không phải vì chứng cứ không đủ, mà là ngụ ý rằng hoàng thượng vẫn còn hy vọng vào nhị hoàng tử.
Nhà họ Giang chỉ là hiện thân của thánh ý.
Chỉ cần nhị hoàng tử một ngày chưa trở thành quân cờ bị bỏ đi, ta vẫn có cơ hội cứu cha mẹ ta.
Suy nghĩ trong nháy mắt đã thông suốt, ta nhìn Tần Hiến: “Làm sao để gặp được nhị hoàng tử?”
Ánh mắt Tần Hiến có chút kinh ngạc và tán thưởng, dường như hắn không ngờ ta lại nhanh chóng nghĩ thông suốt nhân quả trong đó.
Lần này hắn trả lời rất nhanh: “Tiệc xuân của trưởng công chúa, nhị hoàng tử sẽ đến, ta đã lấy được thiếp mời.”
Ta cụp mắt xuống, một kế hoạch dần hình thành.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.