Ngài lên núi Thạch này có hai mục đích: một là bảo vệ long mạch, hai là xác
minh thân phận của Thanh Anh. Nay long mạch đã an toàn, Thanh Anh cũng
lộ thân phận là Hồ yêu, ngài muốn ghé qua Thạch điện thăm Thạch ông
Thạch bà.
Cô Ngải ái ngại đưa cho vua bức thư ông bà để lại. Vua
xem xong cảm kích vô cùng, hướng về phía đạo quang trên trời khi nãy
chiếu xuống, dập đầu lạy.
“Con Hồ yêu này khanh xử lý giúp trẫm được chứ?”
Vua giao Thanh Anh cho Cảnh Dương, Thái tử vì nó mà đến giờ vẫn đang hôn mê ngủ li bì, ngài rất muốn tuốt gươm chém chết nó, nhưng không thể vì tổn thương nó cũng khiến Thái tử đau đớn theo.
“Bệ hạ yên tâm.”
Cậu đã cho người đưa thư đến Hồ tộc báo cho Nhị Hồ biết cháu gái mình đang ở đây mà đến đón, mà chẳng cần báo, hắn đang đi khắp nơi tìm Thanh Anh,
kiểu gì cũng sẽ biết tìm tới đây. Quả nhiên sáng hôm sau Nhị Hồ xuất
hiện.
Hắn nhìn cô Ngải mang thai mà trông vẫn nhuận sắc, da dẻ
hồng hào khuôn mặt rạng rỡ, liền cảm thán: “Cô thật có phúc. Cả hai
người đều có phúc.”
“Anh cũng trả được thù cho mẹ mình rồi, còn sắp lên ngôi vị tộc trưởng nữa, anh cũng rất có phúc.”
Nhị Hồ mặt hơi đỏ hồng nói tiếp: “Thật ra ngày đó lúc bắt cô vào Hồ tộc,
tôi không hề bỏ dược tình cho cô. Tôi không phải loại người đê tiện đó,
là đám nô tài tự ý làm bậy. Tôi chỉ hạ Định Thân Dược cho cô cứng đơ
người không chạy được thôi…”
“Anh vẫn còn nhắc đến chuyện đó được?”
Thấy cô tức giận hắn chỉ biết yếu ớt đáp lại: “Thì tôi chỉ đính chính vậy thôi, tôi không muốn cô nghĩ xấu về tôi.”
Rồi hắn dường như xấu hổ mà chuyển qua chuyện khác, nghiêm khắc nói với
Thanh Anh: “Chú biết con đang hớp hồn Thái tử, mau trả hồn lại, nếu
không chú sẽ bỏ con ở đây không đón về nhà đâu.”
Lát nữa hai chú
cháu hắn sẽ vào cung để trả hồn, Thái tử sẽ tỉnh dậy được, thoát khỏi
cảnh hôn mê li bì, cũng không bị ràng buộc thân thể với Thanh Anh, chịu
cảnh đánh một người đau hai người nữa.
Lại nói Cúc Tiên sau khi
được khiêng về vẫn luôn bị nhốt trong phòng, chờ người trên trời đến bắt về xử lý. Cô ta mắc tội xuống trần quá thời hạn cho phép, không chỉ vậy còn tự ý làm hại mạng người vô tội dưới trần. Cô ta sẽ bị tước bỏ tiên
tịch, đày xuống trần sống kiếp một con vật gì đó như chuột, bọ, rắn
rết…
Từ ngày vợ chồng cô Ngải được giao nhiệm vụ canh giữ long
mạch, dân chúng đối với vợ chồng cô tôn kính không khác gì Thạch ông
Thạch bà ngày trước. Họ coi vợ chồng cô là hậu duệ của Thạch ông Thạch
bà, thường xuyên đem lễ lạt đến bày tỏ lòng thành, nhưng cô cậu đều từ
chối không nhận. Họ sống thảnh thơi an nhàn bên nhau, Bà Chúa Sen cũng
dăm bữa nửa tháng lại xuống trần chơi vài ngày cùng con cháu. Đứa bé
trong bụng cô Ngải lớn dần từng ngày, mới còn trong bụng mà vua và hoàng hậu đã ngỏ ý hứa hôn, nếu là con gái thì hứa hôn cho Thái tử, là con
trai thì hứa hôn cho công chúa…
Ít lâu sau, Hồ ông chính thức
nhường ngôi vị tộc trưởng cho Nhị Hồ. Hắn lên ngôi bãi bỏ tập tục ăn
thịt người, một phần vì lời hứa với cô Ngải và Cảnh Dương, một phần cũng vì chính bản thân hắn rất ghét tục này.
Dân chúng không còn bị
ám ảnh khiếp sợ chuyện ra ngoài ban đêm nữa. Nhưng cái tên Nhị Hồ đã trở thành giai thoại khiến người trong cung nhớ mãi, mỗi khi có chuyện gì
tâm linh kỳ quái, người ta vẫn đổ cho hắn làm…
– HẾT –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.