Trưởng lão đại diện cho tám tộc họ Hồ khác đã đến từ sớm, phải chờ lâu nên rất khó chịu. Hồ bà cùng Nhất Hồ đứng trên bục cao, bà ta cầm trên tay một
cái hộp nhỏ hoa văn hình cáo, nói lớn:
“Lão tộc trưởng bệnh nặng, không tiện đến đây. Đây là mật hộp chứa tên người nối ngôi mà lão tộc trưởng đích thân viết.”
Bà ta mở hộp lấy ra mảnh giấy in hoa văn giống hoa văn của cái hộp, lần lượt đưa cho tám trưởng lão xem, rồi đọc lên:
“Ta thân là tộc trưởng nhưng mang bệnh nặng, biết mình khó lòng qua khỏi.
Nhất Hồ thông minh hiền đức, hiếu kính cha mẹ, được lòng muôn dân. Nay
được trưởng lão tám tộc chứng kiến, ta nhường lại ngôi vị tộc trưởng cho con trai cả Nhất Hồ.”
Tám
trưởng lão kia nghĩ thầm, để thằng đần Nhất Hồ này lên ngôi, tương lai
nếu lật đổ nó, ai làm chủ chín tộc còn chưa biết đâu. Ai nấy đều ôm lòng riêng, nhưng đều chưa vui mừng được bao lâu thì từ đằng xa có giọng nói sang sảng nói lớn:
“Giả truyền ý chỉ của cha, kẻ gian dối như ngươi cũng xứng được kế vị?”
Nhị Hồ dìu Hồ ông chầm chậm đi tới khiến ai cũng phải trợn tròn mắt cả kinh, nhiều người còn không tin nổi mà đưa tay dụi mắt…
“Sao có thể… rõ ràng lão đã chết rồi…”
Mẹ con vợ chồng Nhất Hồ đứng chết sững lẩm bẩm với nhau, hôm đó cậu ta đã
kiểm tra rất kĩ, rõ ràng Hồ ông đã tắt thở, sao bây giờ lại sống dậy mà
đến đây vạch mặt cậu ta được?
Nhất Hồ không muốn lễ tế kế vị của mình bị hoãn lại nên chưa thông báo với
bên ngoài phát tang Hồ ông, không ngờ chính lòng tham đó bây giờ lại hại cậu ta. Không ai nghĩ Hồ ông đã chết, vậy thì bây giờ ông ấy khoẻ mạnh
đi đến đây là chuyện thường tình thôi.
“Nghịch tử Nhất Hồ, lòng dạ rắn rết, dùng cổ trùng mưu hại cha, là tội bất
hiếu. Giả truyền ý chỉ của tộc trưởng, tự đưa mình lên ngôi, là tội bất
trung, lừa dối muôn dân Hồ tộc là bất nghĩa. Hãm hại anh em trong nhà,
bỏ đói em dâu đến sắp chết, là bất nhân. Một kẻ bất trung bất hiếu, bất
nhân bất nghĩa như ngươi, đừng nói tư cách kế vị, ngay cả tư cách sống
trên đời cũng không có.”
Hồ ông đi tới đứng trước tám trưởng lão, tuy vẫn còn yếu ớt cần được Nhị Hồ
dìu đi, nhưng ông ta cũng là một con cáo già, từng trấn áp tám tộc khác
để đứng đầu chín tộc, uy thế vẫn còn đó. Mẹ con vợ chồng Nhất Hồ tự động yếu thế dạt sang một bên, nghe những lời Hồ ông nói mà chỉ biết tái mặt run rẩy.
Hồ ông phất tay, ngay theo sau có mấy thằng hầu khiêng một cái chum và một cái lư hương đi
tới. Người Hồ tộc nhìn vào không ai không biết, đó chính là cổ trùng.
Nhất Hồ sợ hãi, hai chân mềm nhũn đứng không vững, cậu ta quỳ sụp xuống trước cái chum, van nài kêu khóc:
“Cha, không phải con, Hồ tộc này ai mà không biết nuôi cổ trùng, đâu phải chỉ có mình con…”
“Ngươi còn dám giảo biện? Cổ trùng này tìm thấy ở chỗ của ngươi, không phải ngươi thì ai làm?”
Hồ ông nói rồi tự mình đốt hương cắm vào lư, hướng về phía cái chum khấn
đọc chú. Nhất Hồ xanh mặt thấy bên trong có tiếng “vo vo”, chứng tỏ cổ
trùng đã nghe thấy và nhận lệnh.
Sao có thể? Sao ông lại biết đúng câu chú của cậu ta? Nuôi cổ trùng điều
cấm kỵ là không được để kẻ khác biết được câu chú của mình, như vậy cậu
ta sẽ bị cổ quật lại. Nhất Hồ hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh, thấy
thấp thoáng vạt áo màu vàng đứng nấp trong góc nhìn trộm, máu trong
người cậu ta như sôi lên.
Cúc
Tiên! Nhất định là ả đàn bà này chuốc cho cậu ta say, trong lúc đầu gối
tay ấp moi được câu chú ra từ miệng cậu ta! Nhưng giờ phút này có oán
trách ai thì cũng đã muộn, Hồ ông mở nắp chum ra, hướng miệng chum về
phía Nhất Hồ. Con cổ trùng mà cậu ta nuôi, con rắn có hình thù quái dị
với đầu loài rắn, da loài cóc, chân loài rết và đuôi của bọ cạp, nó nhảy chồm đến mổ thẳng vào đầu Nhất Hồ.
“Aaa, máu…”
Cúc Tiên nấp trong góc nhìn Nhất Hồ bị cổ trùng rỉa thịt, sợ đến ói mửa vội co chân chạy mất. Cô ta không quan tâm ân oán giữa mấy anh em Nhất Hồ,
cô ta chỉ muốn toàn mạng rời khỏi đây. Mà trước đó Nhị Hồ lại đến tìm cô ta, hắn hứa để cô ta an toàn rời khỏi Hồ tộc, đổi lại cô ta phải moi ra được câu chú từ miệng Nhất Hồ.
“Đứng lại, muốn chạy đi đâu?”
Cúc Tiên chưa đi được mấy bước đã bị mấy con Hồ yếu tóm lại đưa đến trước
mặt Hồ ông. Bởi tội của Nhất Hồ quá nặng, không chỉ mình cậu ta phải
chết mà còn kéo theo cả mẹ, vợ con, thiếp thất chết cùng. Cô ta nhìn
Nhất Hồ bị cổ trùng đục một cái lỗ sâu hoắm giữa trán rồi chui vào bên
trong đào khoét, nghĩ đến kết cục của mình chẳng lẽ cũng giống như vậy,
sợ đến chân quắp lại không đứng vững nổi.
Sức ăn của cổ trùng rất lớn, nó rỉa cho cái đầu của Nhất Hồ thoáng chốc đã
chỉ còn lại mỗi cái hộp sọ trống hoác. Máu me be bét một bãi lớn, Cúc
Tiên chỉ kịp để lại một ánh mắt xin cứu mạng với Nhị Hồ rồi ngất xỉu
luôn tại trận.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.