“Chuyện gì vậy? Chúng tôi có thể giúp được gì không?”
Nhị Hồ thấy hai cô cậu đồng thanh hỏi, rõ ràng người con gái hắn thích đã
làm vợ người khác nhưng hắn lại thấy họ thật đẹp đôi. Làm hắn nghĩ đến
câu “Thuận vợ thuận chồng tát Biển Đông cũng cạn”, trong lòng tự dưng
thấy an ủi hơn, hắn nói tiếp:
“Tôi bị Nhất Hồ vu oan dẫn người ngoài vào Hồ tộc làm phản, mà cha tôi cũng
tự nhiên đổ bệnh thập tử nhất sinh, không rõ nguyên do. Cả Hồ tộc đang
coi tôi là kẻ phản bội, tôi không thể trở về được nữa. Cứ tình hình này, ngày Nhất Hồ lên kế vị cha tôi chắc không còn xa đâu…”
“Các cô gái bị mất tích gần đây, nhiều khả năng là chuẩn bị cho lễ tế, mừng tộc trưởng mới lên kế vị…”
“Không thể được! Tại sao nhất định phải đem những người vô tội đi tế? Hồ tộc các người thật hoang đường!”
Nhị Hồ biểu cảm bất cần đời đáp lại: “Tôi với Hồ tộc chẳng liên quan gì đến nhau nữa, cô có mắng chửi cũng vô ích thôi.”
Lúc này Cảnh Dương bất ngờ hỏi một câu khiến Nhị Hồ cũng phải giật mình:
“Nếu có một ngày ngươi được lên làm tộc trưởng Hồ tộc, liệu ngươi có bãi bỏ tập tục tế người của Hồ tộc không?”
Nhị Hồ từ nhỏ đã bỏ nhà đi lưu lạc dân gian, nên những buổi lễ tế của Hồ
tộc hắn đều vắng mặt, cũng không bị nhiễm thói quen ăn thịt người của Hồ tộc. Hắn là con Hồ yêu duy nhất của Hồ tộc chưa từng động vào thịt
người bao giờ.
Hắn nhìn vào đôi mắt cô Ngải đang mong chờ câu trả lời của hắn, rồi lại ngẩng đầu nhìn
lên trời, tưởng tượng nhớ lại những kỉ niệm hồi nhỏ khi mẹ hắn còn sống, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Có, nhất định ta sẽ làm vậy.”
Cảnh Dương nói với cô Ngải mau về phòng nghỉ ngơi trước giữ sức khoẻ, bản
thân mình thì ở lại bàn bạc với Nhị Hồ kế hoạch đánh Hồ tộc. Hai người
họ lúc nào cũng trong trạng thái đối đầu nhau, không ngờ cũng có lúc hợp tác vui vẻ, cùng nhau làm chuyện lớn.
Bên phía Trương phủ báo lại, nửa tháng trước Trương Linh có ra ngoài đi
tiệm kim hoàn, sau khi trở về thì luôn đóng cửa ở trong phòng một mình.
Cách mấy ngày trước ngày mất tích, cô ấy có quay lại tiệm kim hoàn, theo lời khai của người thợ kim hoàn, Trương Linh quay lại để lấy cái hoa
tai đã đặt. Lúc đó miếng ngọc trắng vẫn chưa được cho máu vào trong.
Vậy có nghĩa là miếng ngọc được cho máu vào trong khoảng thời gian từ ngày
hôm đó cho đến ngày Trương Linh mất tích. Trong mấy ngày này cô ấy chắc
chắn phải gặp gỡ kẻ đứng sau, nhưng kỳ lạ là Trương phủ báo lại, trong
mấy ngày đó Trương Linh cũng chỉ đóng cửa ở một mình trong phòng, thỉnh
thoảng có ra khỏi phòng nhưng cũng chỉ sinh hoạt bình thường thôi.
Chẳng lẽ kẻ đó từ dưới đất mọc lên mà vào được phòng gặp Trương Linh? Trừ khi trong phòng có mật đạo,
nếu không thì chỉ có quỷ thần mới làm được chuyện đó.
Hôm đó, quân lính đang lục soát Trương phủ tìm xem có mật đạo nào không, thì bất ngờ người hầu hớt hải chạy vào hô lớn:
“Lão gia, Nhị tiểu thư về rồi!”
Sáng sớm người hầu ra mở cửa thì thấy một cô gái nằm sõng soài trước cửa,
nhìn kĩ thì chính là Nhị tiểu thư nhà họ. Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt và
phản ứng chậm chạp thì trên người không có tổn hại gì, một vết xước nhỏ
cũng không.
Trương Linh ở nhà
tĩnh dưỡng mấy ngày, ai hỏi gì cũng không nói, như thể đang giấu trong
lòng chuyện gì rất ấm ức vậy. Một cô tiểu thư khuê các, gia thế tốt,
đang có bao nhà ngấp nghé cầu thân, nay gặp phải chuyện bất hạnh này,
danh tiết tổn hại, bỗng chốc trở thành gái ế không ai thèm rước. Hoàng
hậu thương em gái, cho đón vào cung ở, đích thân chăm sóc.
Người mất tích đã tự trở về, tuy cô Ngải không bị tình nghi nữa, nhưng cô vẫn muốn ở lại trong cung để quan sát cô Trương Linh này, hi vọng có thể
truy ra manh mối của kẻ đứng sau.
Mà Trương Linh càng kỳ lạ hơn, từ lúc trở về luôn im lặng ai hỏi gì cũng
không chịu nói, thế mà vừa trông thấy cô Ngải, đã tỏ ra thân thiết như
chị em trong nhà, lúc nào cũng quấn lấy cô nói chuyện ríu rít.
“Ngải, cô đừng về, ở lại đây chơi cùng tôi được không? Chúng ta bằng tuổi nhau, tôi nói chuyện với cô thấy rất hợp rất vui!”
“Từ ngày trở về đến giờ, nó luôn lầm lì không nói chuyện với ai, chỉ có
mình ngươi mới khiến nó vui vẻ như vậy. Ngải, xin hãy rủ lòng thương cho kẻ làm chị gái như ta, ở lại chơi cùng con bé ít hôm được không?”
Hoàng hậu đã mở lời, cô đương nhiên không thể từ chối. Mấy ngày liền ở trong
cung, Cảnh Dương và Nhị Hồ bận bịu bàn kế hoạch, còn cô cùng hai chị em
hoàng hậu tán gẫu, thưởng trà, xem đàn hát giải khuây cùng nhau. Thực
tình, Trương Linh trông không khác gì các cô gái cùng trang lứa khác,
vui vẻ hoạt bát, không nhìn ra có điểm gì bất thường. Cô có hỏi về lý do tại sao lại đi tiệm kim hoàn đặt làm cái hoa tai rỗng ruột kia, thì
Trương Linh lại ôm đầu tỏ vẻ đau đớn, nói mình không nhớ gì cả.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.