“Cô Ngải, hôm nay Cảnh Dương không được khoẻ, mặt cứ phờ phạc, môi tái
nhợt, không ăn uống gì, cũng không nói chuyện. Hay là cô cứ lên chăm sóc cậu ấy đi, ông già này để tôi lo là được.”
“Không được, lúc này cô không được phép đến gần cậu.” – Trịnh Uyển vênh váo cản cô Ngải lại.
“Nếu không yên tâm thì cô cũng lên cùng đi! Cậu ấy đâu có thích cô, mặt cô
dày thì cứ lên!” – Hoàng Khải cũng chẳng ưa gì Trịnh Uyển.
Cô Ngải nhìn khuôn mặt Cảnh Dương không có một tí huyết sắc nào mà lo bồn
chồn ruột gan. Còn Trịnh Uyển, ả quanh quẩn bên cậu cả trăm năm nay,
nhưng cũng chưa bao giờ thấy cậu rơi vào tình trạng này. Không khí bên
trong xe ngựa rất ngột ngạt, căng thẳng.
“Ông có nhớ đám sơn tặc đó đi về hướng nào không? Có thể tả lại đặc điểm nhận dạng của chúng không?”
Ông già trả lời đâu ra đấy, rất tường tận chi tiết. Hoàng Khải gật đầu, cho một tốp lính đi về hướng ông ta chỉ điều tra.
“Các ngài vất vả rồi, làm phiền các ngài như vậy lão già này áy náy quá.
Trời cũng tối rồi, đường xa vất vả, mời các ngài vào nhà lão nghỉ ngơi
sáng mai đi tiếp.”
Cảnh Dương vẫn nằm gục trên vai cô Ngải, trán nóng hôi hổi, người vã mồ hôi như tắm, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
“Không ổn rồi! Xem ra chúng ta chỉ có thể tá túc ngủ nhờ nhà ông ấy đêm nay thôi.”
Ông lão dẫn đường đưa mọi người về nhà mình, vốn còn lo nhiều người thế này thì nhà ông ấy làm sao đủ, không ngờ căn nhà của ông ta rất rất lớn,
chiếm một góc lớn trên quả núi.
“Lão làm nghề thầy thuốc, cũng gọi là có chút cơ ngơi. Chỉ tiếc là đường con cái hiếm muộn, từng này tuổi có mỗi một mụn con gái thì lại bị bọn
chúng bắt đi mất…”
Ông già sụt sùi kể lể, lúc này Cảnh Dương đã chuyển từ người nóng hôi hổi sang lạnh ngắt như băng.
“Nguy quá! Cảnh Dương chưa bao giờ ốm bệnh vặt, nên không bao giờ chuẩn bị
thầy lang đi theo bên mình cả!” – Hoàng Khải lo sốt vó đi qua đi lại.
“Có thể để lão xem cho không? Lão cũng là thầy thuốc.”
Ông lão bắt mạch khám cho Cảnh Dương rồi kê đơn thuốc:
“Cậu ấy lao lực quá độ, trên đường đi có thể không cẩn thận bị muỗi rừng
đốt, hiện đang lên cơn sốt rét. Đáng tiếc thang thuốc này đang bị thiếu
mất mấy vị, ngài có thể cho người lên núi hái về giúp ta.”
Ông lão đưa cho Hoàng Khải quyển sách thuốc, trong đó có hình mấy vị thuốc
đang cần. Hoàng Khải lập tức sai người đi hái thuốc, nhớ lời Cảnh Dương
dặn, sống chết gì cũng phải bảo vệ cô Ngải an toàn, bèn ở lại cùng cô.
“Cô đi sắc chỗ thuốc này cho cậu ấy, nó làm hạ sốt tạm thời.”
Cô Ngải lập tức đi làm theo lời ông ta nói. Thuốc sắc xong, cô cho Cảnh
Dương uống, thấy thân nhiệt cậu đã ổn định, không còn lúc nóng lúc lạnh
nữa.
“Cảm ơn ông lão.” – Ai nấy đều mừng rỡ cảm ơn ông già rối rít.
Cô Ngải thấy Cảnh Dương đã ngủ yên thở đều, mới yên tâm phần nào, nằm gục
xuống bên giường cậu, chẳng mấy chốc cũng ngủ thiếp đi. Cả ngày đi đường dài đúng là rất mệt nhọc.
Thời gian trôi qua, cô Ngải chợt bừng tỉnh giấc bởi những tiếng sấm chớp
liên hồi. Cô sợ lắm vì nó gợi cho cô nhớ đến cái chết của mẹ cô, ngày bà mất mạng cũng là vào một đêm mưa to gió lớn kinh khủng như thế này!
Cô vùng dậy, việc đầu tiên là quơ tay sờ cậu chủ, cậu vẫn nằm đây, ngủ say thở đều đều. Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi đi ra ngoài tìm những
người khác.
“Hoàng Khải à…” – Câu nói còn chưa thoát ra hết khỏi miệng, cô Ngải đã giật mình bụm miệng mình lại, đứng nép vào góc.
Giữa đêm mưa to gió lớn sấm chớp ào ào, có hai bóng người đứng nói chuyện với nhau, nội dung những gì họ nói rất kỳ quái:
“Tôn Túc Tử, rốt cuộc ông cho cậu tôi uống cái gì vậy? Sao cậu ấy cứ ngủ li bì mãi không dậy thế?”
Là giọng nói của Trịnh Uyển. Còn người cô ta gọi là Tôn Túc Tử không ai khác chính là ông già chủ nhân căn nhà này.
“Cô còn giả vờ giả vịt cái gì? Trả tiền đây! Bùa yêu ngải tình của ta hiệu nghiệm không phải bàn!”
Cô Ngải như nghe tiếng sét đánh ngang tai, ông già này dám cho cậu uống bùa ngải!
“Tiền đây! Đúng là đồ tham lam!”
Trịnh Uyển ném một cái túi nặng trịch vào tay Tôn Túc Tử, lão mở ra, bên trong toàn là vàng sáng chói.
“Ý tôi không phải nghi ngờ năng lực của ông, chỉ là cậu ấy ngủ lâu quá, tôi thấy lo…”
Tôn Túc Tử đảo cặp mắt trắng dã, nhét tiền vào túi, lơ đễnh nhìn về phía góc khuất cô Ngải đang nấp:
“Lời cô hứa cũng nên thực hiện đi, giao Thị Ngải ra đây! Vào ngồi cạnh
giường hắn đi, khi tỉnh dậy hắn không để ý con đàn bà nào khác ngoài cô
đâu!”
Trịnh Uyển nghe vậy thì
đôi mắt loé lên vẻ tham lam thèm khát. Cô Ngải ngồi bụm miệng cố gắng
không để phát ra âm thanh nào, nước mắt không nhịn được chảy xuống. Cậu
của cô, phải làm sao bây giờ, cậu trúng bùa yêu của ả độc ác kia rồi,
phải làm sao bây giờ!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.