“Tôi tên Triệu Nam Thành, tự Cảnh Dương. Ngải hãy gọi tôi là Cảnh Dương. Nhà tôi không còn ai hết, không có mẹ chồng, cũng không có bà cô, càng
không có con riêng bên ngoài, không có thiếp thất gì hết!”
Cô Ngải đỏ mặt vì vấn đề này Cảnh Dương cứ trình bày nhắc đi nhắc lại với
cô suốt. Cô cũng chỉ là thị nữ, là con hầu thôi, có phải bà chủ cái nhà
này đâu trời… Mà chắc cô cũng nên đổi cách xưng hô, đã là thị nữ của
người ta, thì cô gọi một tiếng cậu chủ mới phải.
“Dạ em biết rồi thưa cậu chủ.”
Cảnh Dương nhíu mày, rất không vui vì cách gọi của cô Ngải. Còn người bạn
của mình thì cậu chỉ nhạt nhẽo giới thiệu mấy chữ, như thể sợ cô Ngải
chú ý hắn hơn mình:
“Hoàng Khải, đỗ tiến sĩ.”
Cô Ngải ngập ngừng nhìn qua con Bé và thằng Tèo: “Nếu… cậu đã nhận em, vậy có thể nhận thêm cả hai đứa nó được không?”
Nhất định phải giữ hai đứa nó lại đây! Nếu hai đứa nó về để mình cô ở lại,
chẳng phải là cái nhà to lớn này chỉ có mỗi cô và cậu chủ ở thôi sao? Mà cậu chủ này lạ lắm, mỗi lần nói chuyện với cậu ấy cô đều đỏ mặt tía
tai.
“Em thích thì tôi nhận.” – Cảnh Dương nói, ánh mắt nhìn cô Ngải dịu dàng như nước.
“Thôi tôi đi về đây.” – Hoàng Khải đứng một bên không ai thèm tiếp chuyện,
bất mãn đứng dậy bỏ đi về. Nhưng mà sáng hôm sau anh ta lại là người đầu tiên chạy đến hóng hớt buổi tuyển thị nữ của Cảnh Dương.
Cô Ngải được Cảnh Dương đưa cho rất nhiều váy áo đẹp và son phấn trang
điểm, nhưng cô nào dám nhận chứ. Cô vẫn nên mặc bộ quần áo hầu gái giống như con Bé thì hơn. Cho dù cậu chủ có ý gì với cô đi nữa cô cũng không
thể đón nhận, vì trong lòng cô trước sau chỉ có một người. Là người
tướng quân đã cưỡi ngựa cứu cô.
Cảnh Dương cho cô Ngải và con Bé ở trong căn phòng ngay cạnh thư phòng của
cậu. Căn phòng trông ra khu vườn rộng lớn, có cái hồ sen thơm ngát rất
dễ chịu. Cô Ngải ngửi mùi hương hoa sen này, trong lòng lại càng nhớ
người kia hơn.
Màn đêm buông
xuống, cô Ngải chưa đi ngủ mà ngồi trước hồ sen ngẫm nghĩ. Mới sang
tháng Hai mà hoa sen ở đây đã nở rộ thơm vô cùng, làm cô nghĩ đến lời
đồn mảnh đất phủ trạng nguyên là nơi có địa thế, phong thuỷ tốt, trăm
hoa đua nở.
“Mong là mai tìm lại được cái Hồng Ngọc, nếu không chẳng biết ăn nói sao với thầy và dì ở nhà cả!”
Con Bé đã đi ngủ từ lâu, cậu chủ có ra đây nói chuyện với cô một lúc rồi
lại bị triệu vào cung có việc chính sự. Một mình cô với cái hồ sen rộng
lớn, bất thình lình có tiếng cười khúc khích vang lên. Cô Ngải giật mình nhìn trước ngó sau, chẳng thấy ai.
“Tôi ở đây! Ở đây cơ mà!” – Giọng nói phát ra từ phía dưới, cô Ngải nhìn
theo, chỉ thấy cái bóng của mình phản chiếu trên mặt nước.
“AAAA!”
Cô thất kinh rụng rời tay chân khi thấy cái bóng của cô mà lại không phải khuôn mặt của cô. Là mặt của người con gái khác, của con ma nữ ban sáng cô đã gặp!
“Cô vui chứ? Thay thế vị trí của tôi, cô vui chứ?”
Cái bóng dưới mặt nước lúng liếng đôi mắt nhìn cô, khuôn mặt thanh tú nhưng trắng nhợt rất đáng sợ.
“Cô muốn gì? Tôi đâu có thù oán gì với cô chứ?” – Cô Ngải toan bỏ chạy, con ma nữ này thật vô lý, nói cái gì mà cô thay thế vị trí của cô ta?
“Thị nữ thân cận của Cảnh Dương, người sớm tối ở bên hầu hạ, mài mực cho
chàng đọc sách, pha trà, chuẩn bị y phục, đồ ăn thức uống cho chàng, vốn là vị trí của ta, không phải của cô! Cô cướp chỗ của ta!”
Ma nữ càng nói càng hằn học, khoé mắt cô ta rỉ ra máu.
“Tôi không có… tôi mới gặp cô sáng nay thôi mà! Bé ơi, cứu cô với!” – Cô
Ngải co chân bỏ chạy, chỉ trong chớp mắt ả ma nữ đã từ đâu xuất hiện
chắn trước mặt cô.
“Cô muốn gọi ai? Mọi ngóc ngách trong phủ trạng nguyên này ta đều nắm rõ trong đầu, cô chạy đi đâu để trốn được ta?”
Ả đứng lù lù ở đó, tuy ả nói chuyện đanh đá nhưng cô Ngải lại nhìn ra ánh mắt của ả buồn rười rượi. Cô nén nỗi sợ trong lòng, nếu cậu chủ đã coi
trọng cô, vậy thì con ma nữ này hẳn không dám ra tay với cô trong phủ
trạng nguyên này đâu.
“Nếu cô đã nói tôi chiếm vị trí của cô, vậy thì cô là ai? Cô cũng là thị nữ thân cận của cậu chủ sao?”
Ma nữ thôi không hù doạ cô nữa, dáng người ả yểu điệu lướt đến ngồi lên
thành hồ sen: “Đã từng là người thân cận nhất, cho đến khi ta chết ở
đây, ngay trong cái hồ sen này!”
“Cái gì?” – Cô Ngải thất kinh, nói vậy dưới hồ sen này có người chết sao?
“Ta biết mình chết đi rồi, nhất định sẽ có người thay thế vị trí của ta. Ta không cho phép!”
Ma nữ ngồi đó há miệng ra hát, khoé miệng ngoác đến tận mang tai. Giữa đêm khuya thanh vắng, một con ma nữ trắng toát ngồi hát nỉ non đúng là
khiến người ta rợn gáy.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.