11
“Ký chủ, hệ thống kết nối thành công một lần nữa.”
“Hệ thống kiểm tra đo lường và phát hiện trong khoảng thời gian mất kết nối, bạn đã vi phạm mục đích ban đầu của nhiệm vụ. Giờ hệ thống sẽ tiến hành trừng phạt bạn bằng điện giật.”
“Xin ký chủ hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
Ký ức không trọn vẹn như tuyết tan, tôi nhớ ra rồi.
Vào đêm ba năm trước, Thương Bắc Ngạn cầu hôn tôi. Cũng chính đêm đó, tôi bị ràng buộc với hệ thống.
Mục tiêu công lược chính là Từ Tế Xuyên.
Hệ thống nói với tôi rằng Từ Tế Xuyên là nam chính ở thế giới này, nhưng anh ta lại không biết cách yêu. Nhiệm vụ của tôi là sửa chữa những khuyết điểm của anh ta bằng cách khiến anh ta yêu tôi, từ đó duy trì và kéo dài câu chuyện.
Vì thế tôi đã trở thành con rối gỗ bị giật dây theo ý muốn của Chủ Thần, phục tùng mệnh lệnh từ hệ thống. Nhưng tôi cũng có cuộc sống của tôi, suýt nữa tôi đã được cưới người mình thích rồi.
Tại sao tôi phải hy sinh hạnh phúc của mình chỉ để nam chính được viên mãn?
Vì thế tôi đã liều mạng phản kháng, có những hành vi cực đoan đến độ thử cắt cổ tay, nhảy tầng, tự thiêu. Nhưng không có gì xảy ra cả, tôi được hệ thống cứu.
Ban đầu hệ thống cố gắng thương lượng với tôi bằng những điều kiện về vật chất đắt tiền.
“Chỉ cần bạn hoàn thành nhiệm vụ, Chủ Thần sẽ cho bạn tiền tài vô tận.”
“Tôi từ chối.”
“Bạn sẽ sở hữu ngoại hình nghiêng nước nghiêng thành, trở thành nhân vật hàng đầu trong làng giải trí.”
“Tôi không cần.”
“Nữ chính mạnh mẽ, tốt đẹp tựa như ánh mặt trời nhỏ cứu rỗi nam chính có nhân cách hư hỏng, không phải đó là nội dung thường thấy trong những cuốn tiểu thuyết sao? Chỉ cần cô đồng ý, cô có thể trở thành nữ chính. Mà vận may của nữ chính là thứ mà người khác cầu còn không được.”
“Tại sao tôi phải đi cứu rỗi người khác? Nếu có thể chọn, tại sao tôi lại không lựa chọn một đối tượng là người bình thường?”
…
Đến cuối cùng, cuộc đàm phán trở thành một mối uy hiếp.
“Bạn chỉ là mỗi NPC trong vô số thế giới nhỏ mà thôi, Chủ Thần lựa chọn bạn, đó là niềm vinh hạnh của bạn. Bạn phải biết là với Chủ Thần, việc mạt sát một NPC chỉ đơn giản giống như nghiền chết một con kiến mà thôi. Nếu bạn biến mất, bạn sẽ không còn cơ hội gặp lại Thương Bắc Ngạn nữa.”
“Được, tôi đồng ý.”
Vậy là những điều trong tin tức nói đều là sự thật.
Vì để có được sự ưu ái của Từ Tế Xuyên, tôi đã uống thay anh ta trên bàn tiệc đến nỗi dạ dày xuất huyết. Vì đưa kịch bản cho anh ta, tôi đã lái xe và gặp tai nạn trên đường, thậm chí tôi còn đổi thông tin của Từ Tế Xuyên sang thành “chồng” ngay trước mặt Thương Bắc Ngạn.
Vào ngày chia tay, một người kiêu ngạo như Thương Bắc Ngạn đã chấp nhận đập nát lòng tự tôn của chính mình. Anh nói: “Dù em thích người khác, miễn là không chia tay, anh sẽ chấp nhận hết.”
Trái tim tôi nhói đau, như thể có ai đó ấn mạnh tàn thuốc nỏng bóng vào nó vậy.
Tôi mở mắt, cánh tay vẫn run rẩy không ngừng vì bị điện giật.
Thương Bắc Ngạn cứ lặng lẽ nhìn tôi như vậy, đôi mắt dần đỏ hoe mà không hề có sự báo trước.
Anh nhếch môi, một nụ cười với độ cong tiêu chuẩn.
Nhưng tôi lại có thể thấy rất rõ nỗi tuyệt vọng mà anh đang che giấu.
Thương Bắc Ngạn luôn như vậy, anh sợ tôi khổ, vậy nên dù anh có khổ cũng không dám.
“Vợ à, em lại muốn đi tìm anh ta đúng không?”
Trong đầu tôi là âm thanh thúc giục liên hồi của hệ thống, bức bách tôi cứu vãn lại độ hảo cảm của Từ Tế Xuyên.
Tôi siết chặt tấm ga trắng như tuyết, nước mắt tuôn rơi trong âm thầm.
Nước mắt thật sự rất kỳ lạ, mấy năm nay dù có bị Từ Tế Xuyên tra tấn thế nào tôi cũng có thể kìm nén không khóc. Duy chỉ khi nhìn thấy Thương Bắc Ngạn là tôi lại không nhịn được.
Tấm dây thép bị đứt, cơ thể tôi rơi xuống, não tôi bị thương, tôi không chỉ mất đi ký ức mà còn mất kết nối với hệ thống.
Khoảng thời gian này giống như một giấc mộng, nhưng thứ đau đớn nhất không phải tỉnh mộng. Mà là tôi mơ thấy cuối cùng chúng tôi lại ở bên nhau. Cảm giác thất vọng mất mát khi giấc mơ trái ngược hoàn toàn với hiện thực gần như nhấn chìm tôi.
Thương Bắc Ngạn giơ tay lau giọt lệ vương trên khóe mắt tôi, giọng run rẩy: “Anh biết em không thể nói thật với anh, vậy nên em chỉ cần nghe là được, như vậy chắc hẳn sẽ không bị tính là vi phạm quy tắc. Bọn họ nói là công lược, đó là sự thật đúng không… Anh cứ mãi thắc mắc, tại sao em lại không cần anh được. Vừa rồi anh thấy em bị thương, anh nghĩ đây là hình phạt cho việc không nghe lời từ hệ thống. Tự nhiên anh cảm thấy, nếu có thể giúp em được bình an, dường như việc chia ly không còn đáng sợ nữa rồi.”
12
“Lê Lê, đi tìm anh ta đi.”
13 (Góc nhìn của Thương Bắc Ngạn)
Từ sau khi xác định Lê Lê bị hệ thống khống chế, tôi vẫn luôn cố gắng đầu tư vào các dự án sáng tạo khoa học kỹ thuật.
Tống Vi Vi bị bắt vào tù vì hành vi cố tình gây thương tích. Tôi đã đặc biệt mời luật sư giỏi nhất.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrước khi cô ta vào tù, tôi đã vạch trần mọi thông tin bẩn thỉu về cô ta ra ánh sáng, khiến cô ta thân bại danh liệt. Tôi cũng đã cố ý chuẩn bị những người bạn tù chất lượng cho cô ta.
Họ vô cùng nhiệt tình, tỏ vẻ sẽ chăm sóc cho những phạm nhân ác độc như Tống Vi Vi thật đặc biệt.
Hệ thống yêu cầu Lê Lê lấy lòng Từ Tế Xuyên nhưng lại không quy định tôi không được làm tổn thương anh ta.
Trước đây tôi sợ Lê Lê đau lòng nên cứ luôn nhẫn nhịn chịu đựng, không xuống tay với anh ta. Nhưng giờ tôi không còn gì để băn khoăn nữa cả.
Tôi rót vốn hết vòng này rồi lại qua vòng khác, chẳng mấy chốc Từ Tế Xuyên bị đẩy xuống thành diễn viên mờ nhạt tuyến mười tám. Sau đó tôi ký hợp đồng với anh ta bằng một cái giá cực kỳ thấp.
Công việc hiện tại của anh ta là đi uống đỡ rượu cho tôi mỗi ngày, uống đến mức hộc máu cũng không được dừng.
Gần đây tôi mê đua xe, thích nhất là được xem Từ Tế Xuyên lao như bay trên đường đua.
Anh ta không phải tay lái xe quá chuyên nghiệp, vậy nên thỉnh thoảng có gặp tai nạn cũng là điều bình thường.
Xây dựng đội nhóm công ty, trợ lý đề nghị để Từ Tế Xuyên lên núi cầu phúc cho mọi người.
Tôi vui vẻ đồng ý, cũng chu đáo nói anh ta phải quỳ trên ba nghìn bậc thềm đá mới được tính là công đức viên mãn.
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên chính là anh ta không hề oán hận gì tôi. Anh ta nói, chỉ cần anh ta bị thương, Lê Lê sẽ tới thăm anh ta.
Vì thế tôi đã ác độc nói với anh ta rằng đây là yêu cầu cưỡng chế từ hệ thống, không phải Lê Lê tự nguyện.
Nhìn anh ta quỳ trên đất khóc lóc thảm thiết, cuối cùng tâm trạng tôi cũng khá hơn nhiều.
Năm thứ năm sau khi chia tay Lê Lê.
Đội ngũ nghiên cứu khoa học do tôi đầu tư đã phát hiện được tín hiệu của hệ thống lần đầu tiên.
Thông qua cách giải mã sóng điện từ do hệ thống gửi đi, tôi đã hiểu sâu hơn về Chủ Thần. Nhưng đội ngũ nói với tôi, muốn nắm bắt được chính xác nhược điểm của Chủ Thần phải cần ít nhất hai mươi năm.
Tôi tính toán… Hai mươi năm sau, tôi và Lê Lê sẽ tổ chức đám cưới bạc.
Cũng được, cũng không tính là quá muộn, vẫn kịp ăn mừng kỷ niệm đám cưới bạc.
Còn hai mươi năm nữa là có thể hôn vợ mình một cách công khai, quang minh chính đại, chỉ cần nghĩ thôi tôi đã thấy kích động.
14 (Góc nhìn của Thương Bắc Ngạn)
Lê Lê nói cô ấy nhận được tin nhắn từ một thế giới khác. Một cô gái tên Hứa Sênh Sênh nói với cô ấy rằng sức mạnh của Chủ Thần đến từ tín ngưỡng của chính công lược giả.
Chủ Thần lợi dụng lòng tham và nỗi sợ để khống chế công lược giả, khiến bọn họ phải đầu hàng dưới chân mình và thực hiện các cuộc công lược trái với ý nguyện của mình.
Chỉ cần có một số lượng lớn công lượng giả thoát khỏi cốt truyện, Chủ Thần sẽ bị suy yếu. Vì thế Hứa Sênh Sênh liên lạc với các công lược giả ở những thế giới nhỏ khác nhau và lên kế hoạch giết Chủ Thần.
“Em muốn thử.”
“Đợi anh một chút, chắc chắn chúng ta còn biện pháp an toàn hơn.”
“Thương Bắc Ngạn, tận hai mươi năm nữa, lấy ấy em mặc váy cưới trông khó coi lắm.”
“Đẹp, sao lại khó coi được.”
“Nhưng mà em nhớ anh.”
Lê Lê nhìn tôi, đang cười lại khóc.
Tôi nhìn hàng nước mắt lăn dài hai bên má cô ấy, không thể không thỏa hiệp. Cô ấy luôn biết cách khiến tôi mềm lòng.
Những ngày tháng sau đó, Lê Lê dọn về biệt thự của chúng tôi.
Cô ấy không nghe theo sự sắp xếp của hệ thống, chúng tôi lại quay về khoảng thời gian thân mật lúc trước. Nhưng rất nhiều đêm, tôi có thể cảm nhận cô ấy đang run rẩy trong vòng tay mình.
Dưới những đòn tra tấn mỗi ngày từ hệ thống, Lê Lê gầy ốm đi nhiều, ban đầu cô ấy vốn đã nhỏ con, giờ lại gầy bé đến nỗi tưởng chừng chỉ một cơn gió là có thể thổi bay.
Tôi bỏ hết mấy cái gương trong nhà đi, ở bên cạnh cô ấy hai mươi tư giờ trên ngày, hôn cô ấy rất nhiều lần. Cô ấy chưa từng nói đến việc từ bỏ, vậy nên tôi cũng không.
Hai tháng sau, dấu hiệu sự sống của Lê Lê giảm nhanh chóng, cô ấy chìm trong hôn mê.
Bệnh viện không thể tìm ra được nguyên nhân, chỉ có thể chuyển cô ấy vào phòng ICU để theo dõi.
Đứng cách tấm kính, tôi nhìn cô ấy suốt đêm. Tới hừng đông, tôi đến nghĩa trang đã đặt trước ngồi một lúc, lúc quay về, tôi mua một lọ thuốc ngủ.
Khi gần tới bệnh viện, tôi phát hiện cơ thể mình run rẩy. Tôi đứng trước cửa, không dám đi vào vì sợ nghe được tin tức mình không muốn nghe.
Không biết bao lâu trôi qua, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tôi ấn nút nghe trong vô thức, đầu dây bên kia truyền đến tiếng hờn dỗi của Lê Lê: “Anh đi đâu mà chưa về nữa?”
Tôi chạy như điên lên tầng tám mà quên mất rằng trên thế giới này còn có thứ gọi là thang máy.
Tôi đẩy cửa ra, cô ấy tiếp đón tôi bằng một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, mỉm cười với tôi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.