18
Ta đưa Tiểu Phù đến bán tò he trên phố nhà họ Kỷ ba ngày thì có người gọi ta và Tiểu Phù vào phủ.
Người trông giống quản gia, đưa cho ta năm lượng bạc, hỏi cặn kẽ về thân thế của Tiểu Phù.
Ta trả lời rất cẩn thận.
Không lâu sau, ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của Tiểu Phù mà ta nhìn thấy trong giếng nước kia đi ra.
Nhìn Tiểu Phù hỏi nó còn nhớ mẹ mình trông như thế nào không.
Trước khi đến ta không nói cho nó biết lý do đến đây, con bé vẫn có chút nhút nhát nắm chặt lấy vạt áo ta.
“Mẹ Tiểu Phù gả cho ta năm mười sáu tuổi, trông giống Tiểu Phù, điểm khác biệt duy nhất là trên mũi mẹ nàng có một nốt ruồi đỏ, mỗi lần nàng cười, nốt ruồi đỏ đó như sống lại, rất đẹp.”
Ấn tượng về người vợ đã mất sớm của ta đã rất mơ hồ.
Dù sao ta giờ cũng đã sáu mươi tuổi rồi.
Hận thù thì nhớ rất rõ.
Nhưng chuyện cũ đã quên quá nhiều.
Vị phu nhân đó đưa tay che miệng khóc nức nở.
Có lẽ là tình máu mủ, Tiểu Phù lập tức chạy ra đỡ lấy vị phu nhân đó.
“Ngoan lắm, ngoan lắm.”
Kỷ đại nhân nói với ta, mẹ Tiểu Phù chính là con gái thất lạc của họ.
Giờ muốn đón Tiểu Phù về, hỏi ta có đồng ý không.
“Tất nhiên ta không có vấn đề gì nhưng ta muốn đưa con bé đến thăm mẹ nó trước, nói cho nàng ấy biết một tiếng, vừa hay Tiểu Phù còn có một đệ đệ, đến lúc đó cùng nhau đến nhận họ hàng.
Quan lớn họ Kỷ không bắt ta đổi cách xưng hô gọi ông là nhạc phụ.
Nhưng khi nghe nói còn có một đứa trẻ nữa, ông cũng rất xúc động.
Ngay lập tức sai người thu dọn hành lý, muốn cùng chúng ta đến thăm mộ con gái.
19
Xuân Sinh vẫn đang theo thầy Cố mù học chữ.
Tỷ tỷ trên đường đã kể lại cho thằng bé nghe những chuyện đã xảy ra.
Thằng bé kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Khi xe ngựa nhà họ Kỷ đến, cả làng đều xôn xao.
Ta cũng vội bảo Cố Thủy Sinh mời thầy Cố mù đến nói chuyện với vị quan lớn họ Kỷ.
Kỷ phu nhân hỏi thăm nhiều chuyện về nương tử của ta, cũng biết được mối quan hệ giữa nàng và cha mẹ nuôi không hòa thuận nên không nói nhiều.
Chỉ nói muốn đưa hai đứa trẻ về phủ thành với họ.
“Không vấn đề gì, trẻ con theo ngài mới có tiền đồ, theo ta cũng chỉ là một người nhà quê. Chỉ cần đến tết cho Xuân Sinh về cúng tổ tiên là được.”
Tiễn những đứa trẻ và mọi người Kỷ gia đi rồi.
Ta lại cùng thầy Cố mù và Thủy Sinh ở lại.
Bây giờ họ đối với ta đều là vừa kính trọng vừa sợ hãi, thậm chí còn có chút nịnh nọt.
Bây giờ ta đột nhiên có một người họ hàng là quan lớn ở phủ thành.
Ta không giải thích, chỉ vẫn như trước cùng mọi người uống rượu.
Đợi đến khi mọi người đã tản đi hết.
Ta đến hầm ngầm.
Niếp Niếp vẫn chưa chết nhưng cũng sắp rồi.
“Trò chơi của ta thất bại rồi, dù có chết cũng không thoát ra được, e rằng sẽ bị nhốt chết trong trò chơi này.” Giọng nó nhỏ nhẹ, liếc nhìn ta.
“Ngươi có biết một câu nói không? Gọi là ác nhân tự có ác nhân trị. Giống như kiếp trước, ta bị các ngươi giết chết, các ngươi lại bị Tiểu Phù báo thù, đây rõ ràng là một trò chơi không có hồi kết.”
Nó trợn mắt nhìn ta.
“Trong này ta đương nhiên đáng chết, không nuôi con mình, lại nuôi con nhà người khác, đối với ả nữ nhân Bạch thị độc ác thì đầy tình cảm, quên mất nương tử đã vì ta mà quán xuyến gia đình. Đối với tộc nhân thì thờ ơ, để cho Cố thị bị Diệp thị bắt nạt, quả thực đáng chết.”
“Đáng chết nhất là Bạch thị, ngươi và đệ đệ bạch nhãn lang kia cũng không phải người tốt, cho nên ngươi xem, trên thế gian này không có ai không đáng chết, nếu có thể đạt được cái gọi là trò chơi thỏa mãn của ngươi thì quá khó.”
“Ngươi chết thử một lần trước xem, xem có thể quay về được không.” Nói xong ta giết chết nó.
20
Kiếp này.
Ta sống đến bảy mươi tuổi.
Tiểu Phù gả cho một người môn đăng hộ đối, Xuân Sinh nhờ sự giúp đỡ của vị quan lớn họ Kỷ cũng đỗ cử nhân.
Cố Gia thôn chúng ta ngày càng phát triển, sau đó trực tiếp sáp nhập cả Diệp thôn.
Ả nữ nhân Bạch thị kia, kết cục rất thảm, có một tên tình nhân đến tìm ả thì vừa hay có một tên khác cũng đang ở trong nhà ả.
Hai tên đụng đầu, tên trước tức giận giết chết Bạch thị, để diệt cỏ tận gốc còn giết chết cả tên nam nhân kia, còn có Thanh Thư.
Không có ta bảo vệ, Bạch thị chưa đến bốn mươi tuổi đã chết.
Đến khi ta mở mắt ra lần nữa.
Ta nhìn thấy Tiểu Phù bốn tuổi, còn có Xuân Sinh bé xíu.
Nương tử của ta vừa mới sinh bệnh.
Ta có chút nghi ngờ mình đang nằm mơ liền vội chạy đến Tây Sơn.
Thì thấy dưới chân núi Tây Sơn có một đứa nhỏ bé xíu đang cố sức trèo lên.
Ta bế nó lên: ” Niếp Niếp, có phải ngươi lại trở về rồi không.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNó cười khổ: “Ta nghi ngờ đây là một trò chơi trừng phạt, trừng phạt ta không thể rời đi.”
Ta đưa nó lên đỉnh núi.
Tiền kiếp ta đậy lại cái suối nước kia vẫn còn.
Trong đó lại hiện ra những chuyện tiền kiếp, Niếp Niếp nhìn những chuyện sau khi nó chết, nhíu mày suy nghĩ.
Ta mời đại phu nhưng vẫn không giữ được mạng nương tử.
Ta bắt đầu nghi ngờ rằng đây thực ra là trò chơi trừng phạt ta.
Vì vậy ta đợi đến khi Xuân Sinh bốn tuổi thì tìm cách đưa Xuân Sinh và Tiểu Phù đến Kỷ gia.
Đợi đến khi chồng Bạch thị chết, ta cưới Bạch thị.
Cùng cháu gái bàn bạc xem rốt cuộc đây là trò chơi gì.
Cho đến khi Bạch thị truyền bệnh tật cho ta, ta không chịu nổi nỗi đau của căn bệnh này, để Niếp Niếp giết ta.
Đến khi ta mở mắt ra lần nữa.
Lại phát hiện ra ta đang vùng vẫy trong dòng nước sông lạnh lẽo.
Thật không ngờ ta lại trở về kiếp đầu tiên!
21
Kiếp thứ hai ta học được cách bơi, vì vậy cũng trèo lên được.
Nhìn đôi bàn tay đầy đồi mồi này.
Ta chỉ biết cười khổ.
Xem ra ta bị ngược đãi vẫn chưa làm người khác hài lòng.
Nửa đêm ta trở về nhà.
Muốn xem Niếp Niếp có trở về như vậy không.
Nhìn nó vừa độc ác với ta, vừa sợ hãi, ta mới biết chỉ có mình ta tỉnh lại.
Bạch thị sợ đến phát điên, hét lớn.
Nghĩ rằng ta là ma.
Đến khi trời sáng, ta đi lên Tây Sơn trước.
Cơ thể già nua này khiến ta rất mệt mỏi.
Trên đỉnh núi không có gì cả.
Vì vậy ta đi tìm Tiểu Phù.
“Ông đến đây làm gì?” Bây giờ con bé là một phụ nữ trung niên mặt đầy mệt mỏi.
“Tiểu Phù, ta biết bây giờ ta nói gì con cũng không nghe lọt tai, ta thực sự có lỗi với hai tỷ đệ các con, ta nói cho con một bí mật có thể giúp các con sống tốt hơn một chút.” Ta thực sự là đầy lòng chua xót.
Ta nói cho Tiểu Phù biết thân phận thực sự của mẹ nó.
“Tin hay không thì con có thể tự mình đi chứng thực, ta đi bán tiệm ở huyện, tiền đưa cho con.”
Cố Thanh Thư biết tiệm bị bán.
Như phát điên chạy về nhà, nhìn thấy ta còn sống, cũng giống như Bạch thị, sợ đến hồn bay phách lạc, lăn lộn bò đi.
Ta nhìn đứa con nuôi phế vật này, tự tát mình một cái, sau đó sắp xếp cho Cố Thủy Sinh làm tộc trưởng.
Lại sắp xếp ổn thỏa cho thầy Cố mù rồi đưa Bạch thị đến Tây Sơn.
Cười với Niếp Niếp đang sợ hãi, rồi đẩy Bạch thị đang run rẩy xuống.
Còn bản thân ta.
Ta tự đâm mình một nhát.
22
Mở mắt ra lần nữa.
Tôi thấy trần nhà là nhà tù, đầu tôi đang đội mũ chơi game.
Đây thực sự là một trò chơi.
Bởi vì tôi ngoại tình, cưỡng ép người khác nên bị trừng phạt đăng nhập vào trò chơi 《Trò chơi ngược tra》 này. Cho đến khi tôi thực sự nhận ra lỗi lầm của mình, nhận được hình phạt, quản giáo nhà tù mới đồng ý cho tôi thoát khỏi trò chơi.
…
“Được rồi, đồng chí Cố, anh có thể ra tù rồi, nhớ hình phạt này, lần sau ngoại tình thì nghĩ đến việc sau này sẽ bị tiểu tam đối xử như thế nào, thận trọng hơn.”
Hình phạt này thật tàn nhẫn.
Không chỉ tiểu tam.
Sau này nhìn thấy phụ nữ tôi đều có bóng ma tâm lý.
Nhưng Niếp Niếp là tình huống gì?
“Nếu anh bỏ rơi vợ của mình thì đứa con của anh chắc chắn sẽ có cuộc sống rất thảm, vậy nên anh đã nhớ kỹ chưa?”
Người canh giữ một lần nữa xác nhận với tôi.
“Tôi đã nhớ rồi, sau này chắc chắn sẽ không, cũng không dám tái phạm nữa, trong lòng tôi chỉ có vợ của mình.” Tôi vừa nói, vừa nhìn người bạn tù bên cạnh.
“Cô gái này là sao vậy?”
“Cô ta không giống tình huống của anh, mẹ cô ta một mình nuôi lớn cô ta nhưng cô ta lại vì gia sản, mà nhốt mẹ mình vào bệnh viện tâm thần, sau này giám định mẹ cô ta không có vấn đề, cô ta mới bị nhốt vào đây.”
Ta nhìn cô ta vẫn còn đội mũ chơi game.
Cảm thấy tiếc nuối cho người chiến hữu này.
Vợ của tôi đang đợi tôi ở ngoài cửa, nhìn vẻ căm hận của cô ấy, tôi biết rằng, hình phạt này, đại khái vẫn còn tiếp tục.
Hết.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.