10.
Lúc chuẩn bị đi ngủ, Tần Tự nói đêm nay có quá nhiều bọ, muốn đi ngủ cùng tôi.
Không phải chứ, ngủ chung với tôi là hết côn trùng đấy à?
“Anh không biết, lần trước em cào anh thành như thế, bây giờ phải đền bù cho anh.”
Tôi còn chưa kịp trả lời anh đã lưu loát cởi áo, tôi bị dọa chạy ra ngoài trốn, anh vươn tay kéo tôi vào lòng, ánh mắt tôi nhìn thẳng vào cơ ngực anh.
Tôi có thể nhìn thấy rõ, dấu hôn và vết cào tôi lưu lại trên người anh đã biến mất.
“Vậy em… bôi thuốc cho anh trước nhé?”
“Dùng miệng bôi cho anh, được không? Xán Xán?”
Giọng anh trầm thấp không chút kiềm chế, tôi hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn anh.
Mắt Tần Tự ướt sũng, anh cúi người xuống đối mặt với tôi, nụ hôn vừa vội vừa mạnh mẽ, tay đặt sau gáy tôi không ngừng vuốt ve, giữa lúc hơi thở hòa vào nhau, anh ôm tôi lên, giọng khàn khàn hưng phấn: “Lần trước là em chủ động, lần này để anh.”
…
Một lần Tần Tự chủ động là ba ngày đau thắt lưng của tôi.
Anh cảm thấy rất có lỗi nên ngày nào cũng gọi tôi lên văn phòng, rảnh còn bóp vai xoa eo cho tôi, mua một đống đồ ăn để tôi tận hưởng.
Chuyện này đối với tôi rất có lợi, vừa có lương lại vừa được phục vụ.
Tôi vắt chéo chân nhìn anh bận rộn, cho đến khi thư ký Ôn vào đưa tài liệu tôi mới nhớ chuyện Tiễn Hoài nhờ mình giúp đỡ lần trước.
Tôi nghiêng đầu, cầm máy gọi điện hẹn Tiễn Hoài ra ngoài: “Lần chúng ta đi xem mắt. Tần Tự nói tốt nhất anh đừng thích tôi, sau đó anh ấy còn nói gì nữa?”
Tiễn Hoài: “?”
“Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu.”
Tôi rất tò mò anh còn nói xấu gì tôi nữa, mỗi lần trước khi đi ngủ tôi đều hỏi anh, anh sẽ mơ màng xoa mắt rồi dùng câu “anh thích em” để lấp liếm cho qua.
Rốt cuộc là nói xấu gì tôi nữa! Tôi tò mò không chịu được!
“Anh ấy nói anh ấy thích chị, nói em đừng có suy nghĩ xấu nào nữa, phiền muốn chết! Em là trò chơi của vợ chồng hai người đấy à!”
Tiễn Hoài hết cách đảo mắt, nâng cốc rượu bên cạnh lên uống cạn, sau đó lại nghịch chiếc cốc: “Đến khi nào em mới có thể theo đuổi được Ôn Ninh đây…”
“Người trong nhà không giục cậu kết hôn sao? Còn rảnh rỗi đi theo đuổi người ta nữa.”
“Giục thì sao, có thể giúp thư ký Ôn lăn vào lòng em sao?”
Ha, sến súa!
11.
Sáng thứ hai thường họp định kỳ, tôi đứng trước phòng họp chờ thư ký Ôn.
Lúc cô ấy thấy tôi thì như thấy cứu tinh vậy, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
“Chị Xán Xán, cũng may chị đến rồi, nếu không mọi người kiểu gì cũng bị mắng đến hai tiếng mất…”
“Anh ấy lại tức giận sao?”
Tôi thề tôi không chọc giận anh.
“Thật kì lạ, lúc trước chị làm ở bộ phận kỹ thuật cũng chưa thấy anh ấy họp xong lại nổi giận như vậy, sao bây giờ lại giống như ăn phải thuốc nổ thế.”
Tôi nhỏ giọng thầm thì, thư ký Ôn nghe xong chớp mắt nhìn tôi, không khỏi bất lực: “Cũng là vì lúc đó có chị thôi, từ trước đến nay sếp không nổi giận trước mặt chịu, lần nào cũng về văn phòng đóng cửa tự phụng phịu.”
“…”
Dựa vào hiệu suất làm việc trước kia của tôi, có lẽ anh muốn mắng cho tôi xuống thẳng địa ngục cũng nên.
Tôi sợ hãi nhìn Tần Tự mới ra khỏi phòng họp, anh nhìn thấy tôi, tay nới lỏng cà vạt, lông mày vốn nhíu chặt giãn ra, miệng vẫn nói chuyện với người bên cạnh.
Tôi nhanh chóng kéo tay thư ký Ôn đến chỗ vắng nói chuyện.
Tôi nói chuyện Tiễn Hoài muốn theo đuổi Ôn Ninh cho cô ấy biết, vẻ mặt cô ấy khó xử, tôi lập tức nói:
“Cậu ấy chỉ tới tìm chị để hỗ trợ giật dây, để chị chuyển lời, nhưng quyền lựa chọn là ở em, em không cần vì bất kì ai mà ép buộc bản thân.”
Ôn Ninh như suy nghĩ gì đó, cô ấy trả lời:
“Bây giờ em không muốn yêu đương, em chỉ muốn kiếm tiền.”
“Lần trước em chăm sóc anh ta là vì sếp tính tăng ca cho em đó! Hơn nữa cũng không cần làm gì, chỉ trông một người đi ngủ mà thôi, lại còn nhận được gấp đôi lương! Đương nhiên em sẽ vui vẻ làm rồi!”
Thư ký Ôn gãi đầu, mắt hạnh to tròn chớp chớp, cười hì hì nói: “Chị Xán Xán, chị thấy em có tâm với công việc thế này, chị có thể nói tổng giám đốc Tần tăng lương cho em không?”
“…”
Private Marseille (1), Tiễn Hoài ngâm nước nóng rồi.
(1) ngôn ngữ mạng, đồng âm tiếng Trung của từ “すみません” (phát âm là su mi ma sen) trong tiếng Nhật có nghĩa là “Xin lỗi, xin lỗi đã làm phiền bạn”, tương đương với “xin lỗi” trong tiếng Anh
Tôi kể lại chi tiết cho Tiễn Hoài, không ngờ hai mắt Tiễn Hoài lại sáng lên.
Anh ấy vỗ bàn một cái, đứng dậy nói to: “Muốn kiếm tiền đúng không!”
Tôi nghĩ anh ấy điên rồi, sự thật chứng minh, điên thật.
Anh ấy đi thăm dò Tần Tự tiền lương của thư ký Ôn, sau đó lập tức dùng số tiền cao gấp ba lần mời cô ấy về công ty.
Thư ký Ôn nhìn hợp đồng lao động kia, lại nhìn cấp trên mình đã theo nhiều năm, cuối cùng cúi đầu xin lỗi Tần Tự.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetRồi đắc ý ôm hợp đồng đi ăn máng khác.
Tôi: “…”
Sau khi Tần Tự biết đầu đuôi câu chuyện thì ôm lấy tôi không buông, tay lại bắt đầu di chuyển một cách không thành thật, vẻ mặt “em tốt thật đấy”: “Khiến thư kí của anh nghỉ việc, em biết điều này nghĩa là gì không?”
Tôi lắc đầu, cũng không muốn biết.
“Có nghĩa là anh tức giận, đêm nay em phải dỗ anh.”
Tôi thở một hơi nhẹ nhõm, vẫn ổn vẫn ổn, không phải để tôi làm thư ký thay Ôn Ninh là được.
Nhưng buổi tối không được ngủ cũng khiến tôi hối hận.
Còn không bằng đi làm thư ký nữa!
12.
Sau đầu thu, Tần Doãn Phỉ mang thai.
Tôi đến thăm cô ấy, thằng nhãi Triệu Tiêu Văn lại ôm cô ấy không chịu buông, giống như đang biểu thị chủ quyền với tôi vậy.
“Chị cẩn thận chút, đừng làm vợ em đau!”
Tôi nhổ vào!
Buổi tối cậu làm chuyện đó sao không nói sợ cô ấy đau đi!
Sau khi mang thai, khẩu vị của Tần Doãn Phỉ rất tốt, biến Triệu Tiêu Văn từ một người đến bếp ga cũng không biết bật thành một đầu bếp tại gia năm sao.
Cô ấy gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng, giọng nói mơ hồ: “Cậu và anh mình có thể tổ chức hôn lễ không, mình cũng muốn ăn tiệc.”
Tâm nguyện đơn giản này của em dâu, sao tôi lại không thể đồng ý chứ?
Vừa về đến nhà tôi đã nói chuyện này cho Tần Tự nghe, kết quả anh hình như không hài lòng, nhíu mày không nói lời nào.
Tôi đẩy anh một cái, anh vỗ nhẹ lên đầu tôi: “Đồ ngốc, hôn lễ tổ chức là vì mình, không phải tổ chức vì người khác.”
Tôi xoa đầu, bất mãn lẩm bẩm: “Nhưng Phỉ Phỉ cũng làm vì em mà.”
“Con nhóc đó vốn dĩ muốn kết hôn, nó trêu em thôi.”
Tôi im lặng, hình như cũng có lý.
“Vậy em còn muốn tổ chức không?”
Tần Tự lại hỏi tôi.
“Cùng anh, em rất muốn.”
Tôi vùi vào lòng anh, lời này đối với anh mà nói rất có ích, anh hơi nâng khóe môi lên, nở một nụ cười nhẹ.
13.
Hôn lễ dự định tổ chức vào mùa xuân năm sau, có người nhà Tần Tự ở bên cạnh tôi, bọn họ giúp tôi xử lý mọi thứ, tôi cũng cảm thấy đám cưới không phiền phức như thế.
Ngày đó tôi mặc áo cưới, từ từ bước về phía Tần Tự, giây phút tôi nắm lấy tay anh, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống.
Tôi lau cho anh, ôm lấy mặt anh, dùng giọng chỉ có mình chúng tôi nghe được nói: “Em yêu anh, cảm ơn anh đã nghe thấy được lời này.”
Trên tay anh vẫn đeo chiếc nhẫn ngày chúng tôi lĩnh chứng, là chiếc nhẫn tôi tiện tay mua ở một cửa hàng ven đường.
Lúc mời rượu, anh đổi rượu của tôi thành nước ngọt, giơ tay đầu hàng nói trước: “Anh không thể chịu nổi em say rượu rồi làm loạn nữa.”
Nghĩ đến đêm tôi ăn anh xong rồi lau sạch, mặt tôi đỏ bừng, ngoan ngoãn uống nước ngọt.
Lúc đến chúc rượu bàn bạn bè, tôi thấy Tiễn Hoài ngồi cạnh Ôn Ninh, Tần Tự có chút bất mãn nói: “Làm thư ký của cậu còn phải đi ăn tiệc với cậu cơ à?”
Tiễn Hoài đắc ý: “Đâu có, em mang người thân đi mà.”
Ôn Ninh cười với tôi, tôi lập tức hiểu rõ.
Xem ra tiền làm thêm giờ của Tiễn Hoài bỏ ra đúng chỗ rồi, Ôn Ninh đóng vai người nhà không chút sơ hở.
Quả nhiên Ôn Ninh lặng lẽ đi đến bên cạnh tôi nói nhỏ: “Cảm ơn chị Xán Xán, kiếm tiền của tên ngốc này dễ thật đấy, một tiếng một vạn, đêm nay em ăn một bữa cơm thôi mà đã nhận được hơn mười vạn rồi.”
Cô ấy giơ ngón tay cái lên với tôi, cảm thán nói: “Anh ta cho em nhiều lắm!”
Tôi nghe xong cũng giơ ngón tay cái lên với cô ấy.
14.
Buổi tối tôi không say, Tần Tự say.
Anh dựa vào người tôi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đóm, nhớ đến chuyện anh lén ghi âm lời tôi nói lung tung khi say, tôi cũng mở điện thoại ra ghi âm.
Kết quả anh chỉ nỉ non một câu:
“Bà xã, chúng ta cứ như vậy trải qua cả đời được không?”
“Được.”
Trả lời xong, tôi tắt ghi âm.
Xé toang somi của anh, tỉnh táo hôn lên, vừa gặm vừa cắn anh.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.