3.
Ta bị phạt quỳ, chuyện này đã lan ra ngoài cung, nghe đồn có nhiều người trách móc ta vì đã xúc phạm Thánh nữ.
Ngày cuối cùng cứu trợ thiên tai, kế hoạch ban đầu là đế hậu cùng có mặt tại hiện trường.
Nhưng Thích Kha, một là vì Trịnh Quý phi, hai là để xoa dịu dân chúng, lại quyết định thay ta đi.
Tiêu Hoài Tín dẫn đầu đề xuất ý kiến phản đối, có vài vị lão thần đi cùng cũng nói không thỏa đáng.
Nhưng Thích Kha nhìn ta, chỉ hỏi ngược lại: “Hoàng hậu, đây chẳng phải là ý của ngươi sao?”
Hậu cung can thiệp chính sự, xưa nay luôn là điều cấm kỵ.
Ta bị thiệt thòi, chỉ có thể ngược lại thay Hoàng đế nói, ủng hộ hắn dẫn Trịnh quý phi đi.
Vì vậy cuối cùng, một cuộc cứu trợ thiên tai ta bận rộn trước sau, chỉ có Trịnh Hân Du được dân chúng yêu mến.
Vì chuyện này mà Tố Tố đã cười nhạo ta suốt nhiều năm nay, nói rằng ta mắt cao gan lớn cả đời, cuối cùng lại sống một cách nhút nhát như vậy.
Nhút nhát, chỉ vì trong lòng không nỡ mà thôi.
Sau khi về cung ta vẫn tức giận, mời ca ca đến tẩm cung, nói chuyện một lúc thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ca ca lớn hơn ta năm tuổi, trong số các huynh đệ, người thương ta nhất là huynh ấy.
Ca ca biết ta vì chuyện gì mà buồn bực, nên muốn trút giận thay ta, dù ta đã khuyên ca ca đừng vì mình mà hành động bốc đồng, không ngờ cuối cùng huynh ấy vẫn mời vài vị thần tử cùng dâng sớ lên Thích Kha, cáo trạng lỗi của Trịnh Hân Du.
Vì vậy, chẳng mấy ngày sau, Thích Kha mang theo vài tấu chương, nổi giận xông vào cung của ta.
Mấy ngày không gặp, hôm nay hắn đến gặp ta, lại chỉ để xả giận cho người khác.
“Lúc đầu ở hành cung ngươi ức hiếp Hân Du chưa đủ hay gì mà giờ còn xúi giục gia tộc ngươi cùng đàn áp nàng ấy? Ngươi không thể rộng lượng muột chút sao, Hoàng hậu?”
Ta đang mệt mỏi, không muốn ăn uống, thấy vậy chỉ đành vội vàng hành lễ.
Nhưng không đợi ta giải thích, Thích Kha đã vung tay áo qua, đụng mạnh vào vai ta, làm ta ngã xuống đất.
Tấu chương ném tới tấp, thậm chí làm rơi một chiếc trâm phượng trên đầu ta.
Đó là món quà Thái hậu tặng ta khi còn sống, Thích Kha tự tay cài vào tóc ta.
Khi đó hắn nói: “Phượng hoàng phi bay, kêu vang rền. Có Thanh Yến làm hậu, trẫm không còn lo lắng gì nữa.”
Ta đoán hắn chắc không nhớ chuyện này nữa, không ngờ khi thấy chiếc trâm phượng, hắn cũng sững lại một chút.
Hắn hỏi ngược lại ta: “Hoàng hậu có nhớ lời trẫm đã nói ngày đó không? “Không còn lo lắng gì nữa”, Hoàng hậu đã đồng ý, hôm nay lại sao lại thất hứa với trẫm, gây rắc rối mãi không thôi?”
Nhìn vào khuôn mặt bỗng trở nên xa lạ đó, ta đột nhiên như rơi vào hố băng.
Thất hứa với hắn.
Ta đã bao giờ, ta làm sao có thể.
Ta quỳ lâu trên đất, vừa nói nửa câu “Chỉ là huynh trưởng thương muội muội”, liền bị Thích Kha tức giận quát mắng: “Vậy ngươi có biết, Hân Du không có người thân nào thương nàng ấy không?”
Lời nói của ta bị chặn lại.
Ta thực sự không biết nói gì nữa, cố nén cái lạnh khắp người, lặng lẽ quỳ trên đất.
Cho đến khi Gia Ý đi mời thái y về, nói ta đã không khỏe nhiều ngày, Thích Kha mới ra lệnh cho người đỡ ta dậy.
Vẫn là qua tấm rèm châu, vẫn là ngọn nến lắc lư.
Nhưng lần này Thích Kha ngồi bên bàn, để lại cho ta một bên mặt nhăn nhó, cho đến khi thái y khám xong nói ta có thai, hắn mới chịu quay đầu nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy không có gì vui mừng, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, không cần hắn nói thêm gì, ta đã ấm ức đến muốn khóc.
Khi ta mang thai đại công chúa Túc Hoa, lúc được chẩn đoán có thai, ngài ấy đã bế ta xoay mấy vòng tại chỗ, vui mừng đến mức đại xá thiên hạ, nói dù là công chúa, sau này cũng phong thưởng như hoàng tử.
Lúc Túc Hoa đầy tháng, hắn đã lập tức ban thưởng phủ công chúa tại phố Thiên Tử, ngay sát phủ Phụ Quốc Công nhà ta, chưa từng có ai được như vậy.
Sau đó ta mang thai Cử nhi, hắn càng không rời nửa bước.
Khi đó hậu cung đã có ba vị hoàng tử, với tư cách là đế vương, hắn khiến cả hậu cung đều biết, chỉ có hoàng tử do ta sinh ra mới ngồi được vị trí Thái tử.
Ta không biết tại sao thời gian trôi qua lại nhanh như vậy, ta không làm gì sai, từ đầu đến cuối vẫn là Tiết Thanh Yến như lúc mới gặp, tại sao hắn lại đột nhiên lạnh lùng như vậy.
Người ta sẽ luôn thiên vị những thứ mới mẻ, nhưng chim sẻ trong tổ phượng hoàng, có gì đáng để lưu luyến chứ?
Ta không hiểu, chỉ ôm chăn gấm, kìm nén tiếng khóc hỏi Thích Kha:
“Hoàng thượng, có thể đặt tên cho đứa trẻ trong bụng không?”
Hắn bước đến phía sau tấm rèm châu, chỉ vén một chút.
Ta bỗng cảm thấy, đôi mắt đó không còn đẹp nữa.
Sự ấm áp của hắn không còn ở chỗ ta, đôi mắt đó chỉ còn lại sự xa cách.
Hắn sắp nói gì đó với ta, thì có một tiểu thái giám vội vã chạy đến báo: “Thất hoàng tử khóc không ngừng, Trịnh quý phi mời người nhanh chóng đến xem.”
“Là công chúa hay hoàng tử còn chưa biết, đợi sinh rồi hãy tính tiếp.”
Hắn buông tay quay đầu đi, rèm châu buông xuống, phát ra tiếng lách tách.
“Gia Ý, ngươi nói xem, những gì đã qua, chẳng lẽ đều là hắn tôn trọng ta, không có chút tình ý nào sao?”
Tuyết mùa đông rơi xuống, lất phất đập vào khung cửa sổ.
Gia Ý rất ít khi thở dài như vậy.
Ta nằm nghiêng vào trong, không muốn ai nhìn thấy mình rơi nước mắt.
Trận tuyết mùa đông đó, nhiều năm sau ta nhớ lại, vẫn cảm thấy đặc biệt lạnh.
Tố Tố nói với ta, đó là vì lòng ta lạnh, nên mới cảm thấy thân lạnh.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa nghĩ chắc là như vậy, bởi vì khi thánh chỉ lạnh lùng truyền đến “Hoàng hậu có thai, tạm thời để Trịnh quý phi quản lý lục cung”, ta cũng không cảm thấy khó chịu như tưởng tượng.
Khi đó thực ra ta đã mong ngóng mấy ngày, mong Thích Kha sẽ đến thăm mình.
Nhưng lúc đó ta có lẽ đã hiểu rõ, lòng đế vương không còn ở chỗ ta nữa, ta nên thu lại trái tim nóng bỏng của mình.
4.
Ta đóng cửa tĩnh dưỡng thai suốt một tháng, không màng đến mọi việc.
Chỉ tự mình hàng ngày đọc sách, chơi đàn, thật hiếm có được khoảng thời gian tự tại như vậy.
Gia Ý nhận được thư nhà, nói rằng phụ mẫu ta thực sự lo lắng, nên đã nhờ Đại thống lĩnh đến bảo vệ cung của Hoàng hậu.
Ta chưa từng ra ngoài, hiếm có ngày mùa đông nắng đẹp, ta bảo Gia Ý dìu ta ra xem hoa mai trong sân.
Gần đến cửa cung, ta mới nhìn thấy bóng người mặc giáp bạc áo đỏ.
Ban đầu ta không muốn bắt chuyện, nhưng nhìn thấy tay ngài ấy cầm kiếm đã bị lạnh đến tím tái.
Vì vậy cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “Gió mưa tuyết rét thế này, Tiêu Đại thống lĩnh phải chăng đã canh gác suốt cả mùa đông?”
Tiêu Hoài Tín bước đến, rũ bỏ ánh sáng mặt trời trên người.
Ngài ấy chỉ dừng ở cửa cung, không bao giờ thất lễ: “Hoàng hậu nương nương thân thể yếu ớt, nay mang thai trong mùa đông, càng cần chúng nô tài dốc lòng chăm sóc.”
“Thuộc hạ chỉ là canh gác một cánh cửa thôi, so với việc bảo vệ biên cương của các binh sĩ, thì là tránh được việc vất vả, nên không đáng gọi là khổ cực.”
Ta và ngài ấy quen biết từ nhỏ, làm sao không biết ngài ấy có chí lớn cầm kiếm ra chiến trường được chứ. Ta chỉ là không dám nghĩ nhiều mà thôi.
Hiểu rõ rằng ngài ấy vì bảo vệ ta, mới sẵn lòng bước vào hoàng cung như cái lồng này, thực sự không có một chút hứng thú.
Vì đều là quý tộc, dù ta có hứa hẹn bao nhiêu công danh cho ngài ấy, ngài cũng không để ý.
Ngoài cảm giác nợ nần, ta không thể cho ngài ấy bất cứ điều gì khác.
Không thể cho, cũng không được phép cho.
Vì vậy ta không muốn nói chuyện nữa.
Ta quay người định đi, nhưng nghe thấy Tiêu Hoài Tín nhắc nhở: “Hoàng hậu nương nương, gần đây chỉ nên ăn thức ăn do nhà bếp của mình làm. Bất kỳ ai đưa đồ ăn tới, thuộc hạ đều sẽ chặn ở cửa cung.”
Ta sững sờ một lúc, khi hiểu ra, lập tức bốc lên cơn giận.
Ta quay người, bước tới hai bước dừng trước mặt Tiêu Hoài Tín.
“Ai đã làm việc này?”
Thấy Tiêu Hoài Tín ấp úng, ta từng chữ gọi tên ngài ấy: “Tiêu Hoài Tín, bổn cung hỏi chuyện, phải trả lời thật!”
Ngài ấy nói rằng thức ăn có vấn đề là do thái giám bên cạnh Hoàng đế đưa tới, nhưng có điều gì đó bất thường ở đây.
“Nương nương, thuộc hạ đã báo chuyện này lên triều đình, Hoàng thượng cũng đã xử tử tên thái giám đó. Nhưng vì người đông tay nhiều, cuối cùng không điều tra ra kết quả.”
Thấy ta lặng lẽ quay vào cung điện, Tiêu Hoài Tín vội an ủi: “Hoàng thượng nghe tin này, cũng rất kinh hoàng và đau lòng.”
“Hắn nghĩ gì, liên quan gì đến bổn cung?”
Ta hiếm khi nói những lời lạnh lùng như vậy, thật mất đi danh tiếng nhân hậu của mình.
Nhưng ta thực sự đã hoàn toàn thất vọng.
Nếu Thích Kha thực sự quan tâm đến ta, hắn đã đến thăm ta từ lâu.
Việc xử lý không lời này, e rằng là để bảo vệ người khác.
Ta liếc nhìn Tiêu Hoài Tín một cái: “Làm phiền Đại thống lĩnh, tất cả thức ăn đều phải chặn lại, ngoài phủ Phụ Quốc Công và tứ phi, những người khác bổn cung đều không tiếp.”
Khi Tố Tố đến, nàng giúp ta thay đổi đám thị vệ ngoài hai lớp tường cung, đều là những người thân tín do phụ thân nàng, Đại tướng quân Trấn Quốc bồi dưỡng.
Ta không nhịn được cười, nói xa như vậy, chẳng lẽ ngay cả một con chim cũng phải chặn lại kiểm tra.
Tố Tố nhíu mày mắng: “Dám có ý đồ xấu làm hại thai nhi của Hoàng hậu, chuyện chưa từng nghe thấy này lại để thần thiếp gặp phải, chặn một con chim kiểm tra thì có gì đâu?”
Nàng còn oán giận Hoàng thượng thiên vị, làm tổn thương lòng của người cũ, ta không quan tâm lắm mà lắc đầu.
Đã khóc suốt nhiều đêm vì chuyện này rồi, ta không muốn sa sút nữa.
Mười một năm đã qua, ta hà cớ gì lại dính vào mười một năm nữa?
Vì vậy ta chuyển sang chủ đề khác: “Ngươi còn nhớ khi Trịnh quý phi mới đến, luôn nhắc đến những từ như ‘xuyên không’, ‘nhân vật tiểu thuyết’, ‘cung đấu’ không?”
Tố Tố gật đầu, nói rằng nàng chưa từng hiểu được.
Ta nghĩ ra một kế hoạch, bảo nàng giả vờ đầu hàng, kết thân với Trịnh quý phi, tìm hiểu kỹ xem những từ đó nghĩa là gì, nghe hết rồi về kể lại cho ta.
Tố Tố vội lắc đầu, nàng nói rằng nàng không làm được mấy việc tốn tâm trí này, chỉ có Lâm phi, người luôn kín đáo, mới làm được.
Lâm Cảnh Dao là con gái út của thúc ruột ta, là một người rất hiểu chuyện.
Vừa bước vào cung điện của ta, nàng đã cười tươi nói về một chuyện liên quan đến việc này.
Nàng nói mấy ngày trước Trịnh Hân Du tìm nàng, đưa mấy hòm lớn chứa vàng bạc châu báu tặng nàng, lòng tham lộ rõ.
“Chớ nói thần thiếp và Hoàng hậu là tỷ muội thân thiết, chỉ nói đến ân huệ nhỏ này, thực sự là coi thường thần thiếp quá rồi.”
Ta hỏi Cảnh Dao, ân huệ như thế nào mới đủ để nàng động lòng.
Cô nương này từ nhỏ đã thích nằm trong lòng ta làm nũng, giờ thấy ta mang thai, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay ta: “Phải là Hoàng hậu như cây đại thụ che chở mới được.”
Gia tộc nhà ngoại ta liên kết chặt chẽ, lại có quan hệ huyết thống với ta đây, cần gì tự tìm đường chet, vì một nữ nhân không nhà không cửa mà chọc vào ta. Đi đến hôm nay, ai cũng rất thông minh.
Chỉ riêng Trịnh Hân Du, không biết nghĩ gì, lại cho rằng giữa chúng ta, những phi tần xuất thân từ các gia tộc gốc rễ đan xen, hòa hợp, chỉ với chút tiền tài và hai ba lời nói là có thể chia rẽ lòng người.
Có thể thấy là như ếch ngồi trong giếng, ngu dốt không thể nào hiểu nổi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.