01
Tổng quản thái giám phái người đến báo tin, nói rằng Trịnh quý phi đang quấn quýt Hoàng thượng trong ngự thư phòng, muốn Hoàng thượng mang nàng ta đi theo trong chuyến nam tuần lần này.
Ta đặt quyển sổ xuống, ngước mắt lên: “Nàng ta coi chuyến nam tuần này như đi chơi sao?”
Tiểu thái giám tiếp lời theo ý ta: “Người xuất thân từ gia đình nghèo khó làm sao có thể giống Hoàng hậu nương nương, trong lòng luôn nghĩ đến thiên tai, lo lắng cho bách tính.”
Ta bảo Gia Ý xoa bóp sau đầu cho mình, gần đây thật sự bị Trịnh Hân Du làm cho đau đầu.
Nàng ta rất giỏi, hai năm trước, vào hiện tượng bảy sao liên hoàn, nàng ta xuất hiện tại lễ cầu mưa, mang đến mưa rào suốt mấy chục ngày, ngay lập tức được dân chúng tôn làm Thánh nữ, Hoàng đế phong làm phi tử.
Chỉ trong hai năm ngắn ngủi, sinh được một trai một gái, không quyền không thế, mà leo lên được vị trí Quý phi.
Hiện giờ nàng ta vừa mới sinh nhi tử, còn chưa biết nói, đã tính toán đến ngôi vị Thái tử của trưởng tử, con ta, Thích Cử.
Hoàng thượng cũng nhất thời hồ đồ, thực sự ám chỉ hỏi ta có ý định để Cử nhi sau này làm vương gia nhàn tản hay không.
Ta vừa giận vừa tủi thân, vì giữ thể diện của Hoàng thượng, nên chỉ tâm sự riêng với Gia Ý:
“Bản cung sinh ra đã là đích nữ của phủ phụ quốc công nhất phẩm, khi mới vào cung đã làm Thái tử phi. Hoàng thượng đăng cơ, bản cung cũng cùng làm chủ hậu cung, cớ gì phải để nhi tử của bản cung cúi đầu trước người khác?”
Nếu nói Cử nhi tài năng đức hạnh không bằng các hoàng tử khác thì thôi, nhưng Hoàng thượng chỉ vì sủng ái một phi tử, lại muốn Cử nhi nhường ngôi cho một đứa bé còn trong tã lót, ta vạn lần không cam lòng.
“Hoàng thượng cũng thấu hiểu điều này, nên chỉ hỏi vu vơ, chưa làm gì vội. Nương nương đừng vì thế mà buồn lòng.”
Gia Ý an ủi ta, nàng ấy là người theo hầu ta từ phủ quốc công, bao nhiêu năm qua luôn chăm sóc ta chu đáo.
Và một việc khác khiến ta bị Trịnh Hân Du làm cho tức giận là năm nay sáu tỉnh Giang Nam gặp lũ lụt, mùa thu chắc chắn không thu hoạch được nhiều.
Ta đã ra lệnh cho hậu cung tiết kiệm ăn uống trước vài tháng, là để dành chút tiền, đợi sau mùa thu sẽ cứu trợ dân chúng.
Kết quả vừa kiểm tra sổ sách, phát hiện chỉ có cung của Quý phi là xa hoa phung phí, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời ta nói.
Hậu cung có ba nghìn giai nhân, đủ loại sắc đẹp đua nhau khoe sắc, Hoàng thượng sao lại sủng ái một nữ nhân điên khùng như vậy?
Ta suy nghĩ mãi không ra, trước Trịnh Hân Du, dù là tỷ muội thân thiết của ta, Từ phi—văn thao võ lược, có nhan sắc khuynh quốc, cũng không được sủng ái đến vậy.
Ta từng trêu chọc Từ phi, tiểu thư đích nữ của phủ đại tướng quân trấn quốc, năm nào cũng đoạt giải nhất trong cuộc thi cưỡi ngựa săn bắn nữ quyến, sao lại bị một đứa con gái hoang dã không thông thạo tứ thư ngũ kinh vượt mặt.
Từ phi tự tay rót trà cho ta, tính cách nàng mạnh mẽ chưa bao giờ chịu ủy khuất: “Hoàng hậu nương nương còn cao quý hơn tần thiếp, cuối cùng cũng chỉ có thể đến chỗ thần thiếp giet thời gian thôi.”
“Từ Tố Tố!”
Ở chỗ riêng tư, ta thường gọi tên thân mật của nàng ấy.
“Vâng, vâng, vâng, thần thiếp biết lỗi rồi, Hoàng hậu nương nương.”
Ta từ nhỏ hay ốm yếu, Từ Tố Tố lại khỏe mạnh, văn võ song toàn.
Khi con cháu quý tộc và các tiểu thư tụ họp chơi đùa, nàng ấy luôn chăm sóc ta nhiều hơn, nhờ đó mà chúng ta đã thân thiết với nhau gần hai mươi năm.
Nhưng Từ Tố Tố sẵn lòng nhường nhịn ta, Hoàng thượng thì không.
Dường như hắn không thấy được sự ủy khuất của ta, ngược lại luôn nói rằng Trịnh quý phi xa lạ với nơi này, không có thân thích, phải chăm sóc và an ủi nàng ta nhiều hơn.
Đôi khi ta không nhịn được mà cãi lại: “Đã là Thánh nữ, sao cần thần thiếp, kẻ phàm phu tục tử này chăm sóc?”
Rồi Trịnh Hân Du sẽ rơi nước mắt tủi thân, miệng nói rằng Hoàng hậu nương nương đã chăm sóc rất tốt rồi, nhưng thực ra làm đủ dáng vẻ như bị ta bắt nạt.
Ta không hiểu, tại sao nàng ta lại như vậy.
Ta hoàn toàn không hề bắt nạt nàng ta, thậm chí còn không nghĩ đến.
Ở trong phủ, mẫu thân ta là chủ mẫu quản lý cả phủ, cũng chưa bao giờ ức hiếp các di nương khác.
Khi đó người đã dạy ta rằng, nhà chúng ta không như người thường, một cuộc hôn nhân liên quan đến nhiều người, vì một chút ghen tuông mà làm trò cười cho thiên hạ, thật không nên.
Vì vậy từ khi ta làm Thái tử phi ở Đông cung, ta đã đối xử rất rộng lượng với mọi người, sau khi được sắc phong làm Hoàng hậu cũng không phân biệt, chưa từng nghĩ đến việc giẫm đạp ai.
Ta đã là Hoàng hậu của một nước, cần gì phải tranh giành với những nữ nhân khác để thỏa mãn nhất thời?
Nên ban đầu, ta không để ý đến những hành động kỳ quặc của Trịnh Hân Du.
Thanh giả tự thanh, ta thậm chí lười biếng giải thích, ai ngờ lại để cho điều này trở thành tai họa lớn về sau.
02
Vào mùa thu hoạch, khi nam tuần, Hoàng thượng cuối cùng vẫn mang Trịnh Hân Du theo.
Long kiệu phượng kiệu đi trên đường dài, tiếng hô của dân chúng dành cho Trịnh Hân Du còn cao hơn cả đế hậu.
Nghe tiếng gọi “Thánh nữ” ấy, ta không khỏi cảm thấy ngổn ngang trong lòng.
Số tiền cứu trợ hàng vạn lượng, ta đã tiết kiệm từ hậu cung một phần nhỏ, nhờ phụ thân và ca ca đóng góp phần lớn.
Ca ca của ta vào đầu năm được phong làm Tể tướng nhất phẩm, huynh ấy còn trách ta đã gom hết tiền bổng lộc năm đầu của mình.
Vậy nên chỉ lấy một chút từ quốc khố, nhưng lại làm vẻ vang mười vạn phần cho thiên gia.
Còn Trịnh Hân Du thì sao, chẳng làm gì cả, chỉ gây rối cho ta, lại được dân chúng yêu mến.
Đêm khuya, trong tẩm cung, ta vẫn còn đang xem sổ sách, tự mình tính toán việc phân phát tiền cứu trợ.
Qua bức tường cung, tiếng cười nói của Hoàng thượng và Trịnh Hân Du vang lên từng đợt, khiến ta bật cười chua chát.
Khi xem xong sổ sách, ta trằn trọc mãi không ngủ được, đành khoác áo đi ra ngoài đại điện.
Tình cờ gặp chỉ huy đại thống lĩnh – Tiêu Hoài Tín.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNgài ấy vẫn cao lớn như thuở nhỏ, đứng canh giữ trước chính điện như một bức tượng đá.
Ta gọi ngài ấy từ xa qua mấy bậc đá bạch ngọc: “Không biết Tiêu đại thống lĩnh canh gác đến mấy giờ?”
Bức tượng đá cuối cùng cũng động đậy, trong làn gió mát mùa thu, ngài ấy quay đầu lại.
Nhìn thấy ta, Tiêu Hoài Tín với vẻ mặt lạnh lùng như thép lạnh mới khẽ động: “Hạ thần bái kiến Hoàng hậu nương nương.”
Ngài ấy nói mình sẽ canh gác đến khi trời sáng, sau đó mới đổi ca với phó tướng.
Cung điện đơn sơ, không như hoàng thành với nhiều lớp canh giữ, ngài ấy phải tốn nhiều tâm sức hơn.
Khi Tiêu Hoài Tín nói điều này, tiếng cười của Trịnh Hân Du phá vỡ màn đêm.
Ta thấy chân mày của ngài ấy lập tức nhíu lại thành nút thắt: “Xem ra nương nương còn tốn nhiều tâm sức hơn hạ thần. Đèn đêm mờ mịt, cuối cùng cũng hại mắt, nương nương định thức trắng đêm vì người khác à?”
Ta lắc đầu, cười khổ: “Chỉ mong tiếng cười này đừng truyền ra ngoài cung.”
Ta ngước mắt nhìn về phía cổng thành: “Bao nhiêu dân chúng bữa no bữa đói, vẫn đang dựa vào đó tránh gió. Nếu họ nghe thấy những tiếng cười này, sẽ thất vọng biết bao…”
Cung phi không được tiếp xúc nhiều với quan lại, vì Tiêu Hoài Tín là bạn thuở nhỏ của ta, nên ta nói thêm vài câu rồi mới rời đi.
Trở về tẩm điện, chỉ còn vài chiếc đèn cung điện là ấm áp.
Gia Ý cũng thương thay cho ta: “Năm xưa Tiêu lão thái phó đến cầu thân, nương nương lòng cao khí ngạo, nói rằng nếu không phải người đứng đầu thiên hạ thì không lấy, nên từ chối người bạn thanh mai trúc mã là Tiêu đại thống lĩnh.”
“Ngày nay xem lại, không biết có phải năm đó đã từ chối một mối nhân duyên tốt hay không…”
“To gan, không được nói càn!”
Ta ngăn Gia Ý lại, dù chịu ủy khuất, nhưng những năm qua ta không hề hối hận.
Ta sẽ không bao giờ quên đêm đại hôn ở Đông Cung, khi rèm châu được vén lên là khuôn mặt tươi cười của Thích Kha.
Hắn lớn hơn ta bảy tuổi, khi đó đang tuổi tuấn tú, ánh sáng của cây nến chiếu rõ nét ánh mắt rạng rỡ của hắn: “Nghe nói tiểu thư Tiết gia muốn lấy người đứng đầu thiên hạ, thậm chí tên quan cũng tự mình đặt?”
“Tiết Thanh Yến, là lấy từ câu “Hà Thanh Hải Yến” phải không?”
Đã là chuyện mười một năm trước, nhưng trong ký ức của ta, hắn vẫn luôn in dấu rõ ràng.
Mỗi một nụ cười, mỗi một lời nói.
Ta đều nhớ rõ.
Khi đó hắn đưa tay ra, ta tự nhiên đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, nghe hắn nói một cách kiên quyết: “Từ đây phải làm phiền Thái tử phi của ta rồi, cùng ta cai quản thiên hạ Hà Thanh Hải Yến này.”
Câu nói ấy, mười một năm qua ta vẫn nhớ, cũng đã làm tròn trách nhiệm suốt mười một năm.
Trong mười một năm này, Thích Kha cũng luôn đối xử rất tốt với ta.
Khi ta mang thai Cử nhi, sức khỏe yếu, hắn thậm chí tự mình sắc thuốc an thai cho ta.
Hắn nói trong cung chưa có hoàng tử đích xuất, đứa con trước của ta cũng là công chúa.
Vì vậy hắn hy vọng ta có thể sinh một hoàng tử, như vậy hắn sẽ có Thái tử.
Khi đó ta rất khó chịu, nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười với hắn: “Đứa bé còn trong bụng, Hoàng thượng đừng hứa ngôi Thái tử, lập Thái tử phải lập người hiền đức và có tài.”
“Mẫu hậu hiền tài, con sao có thể kém?”
Thích Kha ôm ta vào lòng, hắn hứa cho ta mọi thứ quý giá nhất trên đời.
Ta rất cảm kích vì trong lòng hắn luôn có ta, trong mắt, khi Cử nhi mới chưa đầy một tháng, ta đã bắt đầu lo liệu mọi việc trong hậu cung.
Những năm qua, có thể coi như trước mặt hắn làm trâu làm ngựa.
Dù Thích Kha thỉnh thoảng có sủng hạnh các phi tử khác, như Tố Tố, những người có thâm niên, cùng lớn lên với ta.
Còn có những người trẻ hơn sau này, nhưng họ đều có mối quan hệ họ hàng với ta, nói chung là hứng thú nhất thời, cũng vì duy trì dòng dõi hoàng gia.
Nhưng sự sủng ái như thế này đối với Trịnh Hân Du, thật là lần đầu tiên.
Sủng đến mức Trịnh Hân Du trong đêm thứ hai đến hành cung, đã dám đối mặt với ta mà thách thức:
“Hoàng hậu nương nương, nói ra chắc người không tin, vì chuyện này thực sự khó giải thích, người không hiểu cũng là bình thường.”
“Ta thực ra không phải người ở đây, ta là vô tình xuyên không đến. Hơn nữa các người không phải là người trong lịch sử thực sự, chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết.”
“Dù ta chỉ mới đọc phần đầu, nhưng ta biết ngươi là nữ phụ ác độc, còn ta là nữ chính, Hoàng thượng là nam chính, ta phải chinh phục ngài ấy. Vậy nên, ngươi có thể đừng luôn nghĩ đến việc chia rẽ chúng ta được không? Cứ phải cung đấu với ta mới vừa lòng sao?”
Lời nàng ta nói, ta thực sự không hiểu một chữ nào, nàng ta cứ nói năng lộn xộn.
Chỉ là những lời lẽ ngang ngược của nàng ta, Gia Ý nghe mà không nhịn được:
“Quý phi nương nương dù được sủng ái cũng nên tuân theo quy củ, “ngươi ngươi ta ta”, thật là không đúng phép tắc.”
Theo lệnh của ta, Trịnh Hân Du bị phạt quỳ trước cửa cung, cho đến khi Thích Kha đến.
Ta biết sớm muộn gì Thích Kha cũng đến đón nàng ta, chỉ là không ngờ hắn từ đầu đến cuối cũng không nhìn ta một cái.
“Đừng sợ, trẫm đến cứu nàng đây.”
Cứu?
Cung phi nhiều lần phạm thượng Hoàng hậu, chỉ bị phạt nhẹ, chưa chịu khổ sở về thể xác, nói gì mà cứu?
Nhìn bóng dáng hắn ôm nàng ta rời đi, ta nghĩ mình cứ như kẻ ác.
Hoàng hậu tài năng hiền đức Tiết Thanh Yến, lúc này trong mắt Thích Kha, chắc là một kẻ vô cùng độc ác.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.