Skip to main content

Chương 58: Tiếp Dẫn Sứ (1)

1:12 sáng – 26/03/2025
Mã QR
Quét mã để đọc trên điện thoại
Cấu hình

E·d·i·t·o·r·: Kingofbattle

Mọi chuyện đã kết thúc!

Đám người hoảng loạn bỏ chạy dần dần bình tĩnh lại, không còn hoảng sợ nữa.

“Đao Ý!”

Tống Kính Tùng thốt lên hai từ này, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, người bình thường không nhận ra Vệ Phàm đã dùng phương pháp gì để tiêu diệt tà vật, nhưng Tống Kính Tùng, một đô đầu già đời tại Vân Thành, không phải là kẻ thiếu kiến thức, ông ta từng thấy cao thủ ngộ ra Đao Ý.

Thậm chí ông ta cũng đã cố gắng đạt đến cảnh giới Đao Ý, nhưng nửa đời người trôi qua, Đao Ý đối với ông vẫn là một thứ quá xa vời.

“May mắn là lúc trước mình không đắc tội với hắn, luôn hành xử công bằng!”

Sau cơn kinh hãi, Tống Kính Tùng chỉ c·ò·n lại nỗi sợ.

Là cao thủ duy nhất có thể so sánh với Vệ Phàm trong tình cảnh này, ông ta dễ dàng nhận ra rằng cả Nguỵ Khánh Nguyên và Phan Vân đều bị Vệ Phàm cố tình chơi chết, hắn mượn tay tà ma để tiêu diệt những kẻ đối địch với mình.

“Thu dọn thi thể, phái người đi thông báo cho gia đình Nguỵ điển lại!” Tống Kính Tùng ra lệnh, mặc dù đã phát hiện ra hành động của Vệ Phàm, ông ta cũng không dám vạch trần.

Vệ Phàm có thiên phú cao, lại tàn nhẫn, một khi đã kết thù, hắn chắc chắn sẽ tìm cách tiêu diệt đối phương, Tống Kính Tùng không muốn trở thành Nguỵ Khánh Nguyên tiếp theo, tốt nhất là giữ kín chuyện này trong lòng.

Hơn nữa, đắc tội với Vệ Phàm chẳng mang lại lợi ích gì cho ông ta.

Chẳng mấy chốc, tiếng khóc lại vang lên khắp nơi, những người phụ nữ vừa khóc xong cho thành chủ giờ lại gào khóc thương tiếc Phan Vân, đau đớn đến tột cùng.

Vệ Phàm không muốn nhìn thấy cảnh tượng bi thương này nữa, liền bước tới chắp tay với Tống Kính Tùng: “Tống đô đầu, những chuyện còn lại xin giao cho ngài xử lý, chúng tôi sẽ trở về khu đông.”

“Haizz… không ngờ lại ra nông nỗi này, con yêu ma này thực sự đáng chết, không chỉ giết thành chủ mà còn hại chết Nguỵ điển lại và nhị công tử.”

Nhìn vẻ mặt đầy đau đớn và tự trách của Vệ Phàm, Tống Kính Tùng chỉ biết cười khan: “Vệ bộ đầu yên tâm, mọi việc còn lại để tôi lo liệu, đều tại con yêu ma đáng chết này, ngài đừng quá đau lòng, ngài đã trả thù cho họ, dưới suối vàng chắc chắn bọn họ sẽ biết ơn ngài.”

Vệ Phàm cùng Hồ Tình rời đi.

“Vệ bộ đầu đúng là người tốt!”

“Đúng vậy, nếu không nhờ hắn tiêu diệt tà ma kịp thời, không chừng mấy anh em chúng ta đã mất mạng vài người rồi!”

“Tìm cơ hội, chúng ta đi cảm tạ người ta.”

“Nghe nói hắn bị kẻ tiểu nhân chèn ép, bằng không số công lao kia đã dư làm đô đầu từ lâu rồi.”

Nhìn bóng lưng Vệ Phàm và Hồ Tình đi xa, đám sai nha trong nội thành không kìm được mà cảm thán.

Tống Kính Tùng nhíu mày: “Đừng nói nữa, mau loan tin yêu ma đã bị tiêu diệt để ổn định lòng dân.”

Chẳng bao lâu sau, tin yêu ma đã bị tiêu diệt lan khắp Vân Thành.

Nha môn khu Đông.

“Chẳng lẽ Nguỵ Khánh Nguyên không phải do ngươi cố tình giết sao?”

Nghe tin Vệ Khánh Nguyên cũng đã chết, La Văn gần như chắc chắn Vệ Phàm là kẻ đứng sau, mặc dù không có mặt tại hiện trường, nhưng hắn đã hình dung ra cảnh Vệ Phàm cố ý dẫn tà ma nhập vào người Nguỵ Khánh Nguyên.

“Đừng nói nhảm nữa, tài liệu về Hắc Phong Trại mà ta nhờ ngươi thu thập đã xong chưa!”

Nguỵ Khánh Nguyên đã chết, Vệ Phàm không muốn lãng phí thời gian nói chuyện về một người đã chết.

La Văn nói bằng giọng kinh ngạc: “Nguỵ Khánh Nguyên chết rồi mà ngươi vẫn muốn tiếp tục tấn công Hắc Phong Trại sao?”

Hắn tưởng rằng Vệ Phàm đã từ bỏ, bởi ngay từ đầu, Nguỵ Khánh Nguyên đã cố ý làm khó bọn họ, bây giờ Nguỵ Khánh Nguyên đã chết, Vệ Phàm hoàn toàn có thể bỏ qua chuyện Hắc Phong Trại.

Vệ Phàm gật đầu, La Văn nhanh chóng mang đến một chồng tài liệu và đưa cho hắn.

Trở lại chỗ ngồi, Vệ Phàm bắt đầu xem qua tài liệu về Hắc Phong Trại.

Khi hết giờ làm, Vệ Phàm phát hiện khu Đông lại trở nên náo nhiệt, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ.

Dân chúng ở khu Đông đang ăn mừng việc thành chủ và điển lại Nguỵ Khánh Nguyên chết.

“Hắc Phong Trại có địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công, ngay cả khi dẫn theo thiên quân vạn mã cũng khó mà đánh hạ!”

“Thêm vào đó, chúng đã cố thủ lâu n·ă·m·, dù có vây hãm mấy tháng cũng chưa chắc lấy được.”

“Điểm mấu chốt nhất là ba tên thủ lĩnh đều là cao thủ Ích Huyệt Cảnh, thủ hạ toàn binh hùng tướng mạnh…”

Vệ Phàm vừa đi vừa nhớ lại tư liệu về Hắc Phong Trại, chúng chiếm giữ địa thế hiểm trở, quân số đông đúc, rất khó đánh bằng cách dựa vào quân số, chỉ có cách nhờ cao thủ đánh thẳng vào bên trong trại mới có hy vọng công phá từ bên trong.

Nhưng trong tư liệu La Văn đưa, không có thông tin chính xác về tu vi của đại đương gia Hắc Phong Trại, chỉ nói rằng hai tên thủ lĩnh còn lại đều là cao thủ Ích Huyệt tầng hai.

Đại đương gia của Hắc Phong Trại rất thần bí, thậm chí vào mấy năm trước, Vân Thành phái hơn nghìn quân tấn công Hắc Phong Trại, đại đương gia này còn không ra mặt mà đã đánh lui được quân đội của Vân Thành.

Vệ Phàm tự tin rằng mình có thể dựa vào Kim Chung Tráo và tu vi khổ luyện để chống đỡ các đòn tấn công và tiến vào Hắc Phong Trại, nhưng không có thông tin cụ thể về tu vi của đại đương gia khiến việc này trở nên rất mạo hiểm.

Ích Huyệt Cảnh giống như Chân Khí Cảnh, được chia làm chín tầng, với tu vi của mình hiện tại, hắn không sợ các cao thủ Ích Huyệt tầng một, tầng hai, nhưng nếu cao hơn nữa thì hắn không dám chắc.

Bình luận

Để lại một bình luận