1.
Bố mẹ ruột xuất thân trong một gia đình hào môn, tổng tài sản ròng hàng trăm triệu NDT, bạn có dám nghĩ tới?
Biết là bạn không dám.
Tôi cũng không dám.
Tuy nhiên, đọc tiểu thuyết thì tôi vẫn dám :v
Đúng lúc tôi đang nằm trên bàn ăn que cay đọc tiểu thuyết mary sue, mặt của chủ nhiệm lớp đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ.
“Vạn Vi, ra đây.”
Tôi giật mình, bình tĩnh đóng cuốn tiểu thuyết lại. Lúc ra ngoài tôi nhìn thấy bạn cùng bàn vẻ mặt ngay thẳng đang nghiêm túc làm đề.
Xí! Đồ quỷ sứ!
Đừng tưởng tôi không nhìn thấy, khóe miệng dính dầu cay vẫn còn kìa!
Ra khỏi lớp học, vậy mà không chỉ có một mình thầy Chu.
Bố mẹ tôi đứng một bên, vẻ mặt phức tạp nhìn tôi.
Còn có thêm một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc gọn gàng, cùng một cô gái chạc tuổi tôi, đang rưng rưng nước mắt.
“Thầy Chu, bây giờ ăn que cay, đều phải gọi phụ huynh ạ?”
Tôi thận trọng hỏi.
Thầy Chu lông mày giật giật, chưa kịp nổi giận thì bị đôi vợ chồng không quen biết bên cạnh liền tiến tới ôm chặt tôi.
“Con của tôi!”.
Suýt chút nữa thì đem cổ tôi nghẹt chết.
Hành động này, quả thực khiến tôi ngơ luôn.
Tôi kinh ngạc nhìn bố mẹ mình, nhưng họ chỉ chán nản cúi đầu xuống.
Cô gái phía sau cắn môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Thầy Chu giọng điệu có chút khó khăn nói:
“Cái kia, Vạn Vi, vừa mới điều tra ra, lúc em sinh ra bị bệnh viện bế nhầm, bọn họ mới là bố mẹ ruột của em. Thế nên tới trường học để tìm em.”
Miệng tôi mở to, có thể nhét vừa hẳn một quả trứng vào đó.
Bạn học trong lớp tai còn thính hơn cả chó, lúc này không một ai để ý đến việc tự học, đều xúm lại bên cửa sổ để xem náo nhiệt.
Tôi chưa kịp phản ứng, giọng nói vang dội của bạn cùng bàn bên cạnh cửa sổ đã kéo tôi trở về.
“A! Đây không phải là chủ tịch tập đoàn Tô thị cùng vợ của mình à! Khách quen của báo địa phương nha! Chết tiệt, Vạn Vi, cậu vậy mà lại là thiên kim tiểu thư! Tôi không phục! Bố! Mẹ! Có hay không khả năng hai người có đứa con nào sống ở bên ngoài không?”.
Tôi chợt tỉnh dậy sau cơn mộng du.
Cái gì!?
Cái tình tiết máu chó này, phú quý tận trời này, cuối cùng cũng đến lượt tôi ư!?
Vừa định nhìn bố mẹ mình, cô gái bên cạnh im lặng nãy giờ lại bắt đầu khóc.
“Bố! Mẹ! Có được chị gái rồi, mọi người liền không cần con nữa ư?”.
Mẹ ruột của tôi-người vừa ôm vừa gọi tôi là tâm can bảo bối cũng vô thức buông tay ra, ngay cả bố ruột của tôi cũng vội chạy tới ôm chặt cô gái kia.
“Sao vậy được? Tri Tri vĩnh viễn đều là bảo bối của bố mẹ.”
Ánh mắt của bố mẹ bên kia càng ảm đạm hơn.
Phi!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, tôi liền giơ một chân đạp qua.
“Con nhóc chết tiệt, ngôi nhà trong mơ của Barbie cũng nên để tôi tới diễn tập hai rồi.”
2.
Khi bước lên chiếc xe sang trị giá hàng chục triệu, tôi dường như vẫn như ở trong mơ vậy.
Tô Tri Tri vẻ mặt ủy khuất nằm trong vòng tay của người mà tôi đáng lẽ nên gọi là “mẹ”, nước mắt lưng tròng, thường thường phát ra tiếc nức nở.
Ai zo, trông cũng tội nghiệp thật đó!
Quả nhiên, rất nhanh người bố tiện nghi của tôi liền nói:
“Vi Vi, xin lỗi Tri Tri đi, con sao lại có thể ra tay đánh con bé được?”.
Tôi liếc nhìn ánh mắt có chút đắc ý của Tô Tri Tri, trong lòng cười lạnh.
Nếu không phải vừa bị tôi bắt gặp cô ta lén trợn mắt nhìn tôi, thì đạp cô ta tôi còn ngại bẩn chân ấy chứ.
Nhưng bề ngoài, tôi lại thở dài.
“Bác tài, cho cháu xuống ở ngã tư phía trước đi.”
Bác tài lúng túng, cặp bố mẹ tiện nghi quả nhiên gấp gáp hỏi:
“Làm sao vậy? Đã thống nhất là chuyển nhà rồi, sao lại muốn xuống xe rồi?”.
Tôi lặng lẽ véo mình bắt đầu rưng rưng nước mắt.
“Còn chưa đến nhà mấy người đâu, con liền phải xin lỗi người ngoài, con còn đến làm gì, chuyển đến cũng phải chịu ủy khuất.”
Một câu “người ngoài” khiến sắc mặt Tô Tri Tri trở nên méo mó.
Sau đó tôi lấy điện thoại di động ra, giả vờ gọi cho bố mẹ.
“Bố mẹ con trước giờ chưa bao giờ để con phải chịu ủy khuất, không phải chỉ là cùng bạn cùng tuổi đùa giỡn một chút thôi, lại còn phải xin lỗi? Quy củ của các người nhiều quá, con không có phúc để đến.”
Thấy tôi đang định gọi điện thoại cáo trạng, vẻ mặt của bố mẹ Tô cũng không giữ nổi.
Dù sao vừa rồi trước khi đi, bố mẹ tôi còn nắm lấy tay bọn họ, không ngừng hy vọng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho cả tôi và Tô Tri Tri.
Người mẹ tiện nghi của tôi trừng mắt nhìn ông bố tiện nghi, dùng vẻ mặt lấy lòng dỗ dành tôi.
“Vi Vi, con đừng để ở trong lòng, bố con chính là không biết nói chuyện. Mẹ biết, con với Tri Tri chỉ là đùa giỡn một chút, Tri Tri sẽ không tính toán đâu, phải không?”.
Bà ấy khẩn thiết nhìn Tô Tri Tri, dưới ánh mắt của bố mẹ Tô Tri Tri chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.
Chỉ là ánh mắt nhìn tôi phản phất được tẩm chất độc.
Tôi khoái khoái, quyết định càng làm cô ta ghê tởm thêm.
“Tốt, con cũng biết em gái Tri Tri độ lượng như vậy khẳng định sẽ không cùng con tính toán, chúng ta vẫn là một cặp chị em tốt, phải không?”.
Tô Tri Tri nghiến răng nghiến lợi, lộ ra nụ cười cứng ngắc, gật gật đầu.
Bố Tô và mẹ Tô lúc này mới yên tâm.
Chỉ là mẹ Tô có lẽ cho rằng bản thân xử lý rất công bằng.
Nhưng trên thực tế, bà ấy vẫn luôn nắm tay Tô Tri Tri, thỉnh thoảng còn an ủi cô ta.
Ai thân ai sơ nhìn phát biết ngay.
Tôi cụp mắt xuống, không nói gì.
Mẹ Tô hình như cũng muốn thân cận với tôi, bắt đầu tìm lời.
“Vi Vi, mẹ xem qua rồi, trường học hiện tại của con không tốt lắm, con yên tâm, bố con đều đã sắp xếp xong xuôi cho con rồi, đến lúc đó con liền chuyển đến trường của Tri Tri đang theo học, hai đứa hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau.”
Nụ cười trên môi tôi biến mất, thậm chí giọng điệu của tôi cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Mẹ chuyển trường cho con?”
Mẹ Tô dường như nhận ra tôi không vui lắm, ngập ngừng gật đầu.
Giọng điệu của tôi không tốt nói:
“Bây giờ con đang học năm cuối, việc lớn như chuyển trường, vì sao không trước tiên thương lượng với con?”.
Người bố tiện nghi vốn bị tôi làm mất mặt mũi liền cau mày tỏ vẻ không vui:
“Giọng điệu của con như vậy là sao? Bố mẹ nuôi chính là dạy con cùng bố mẹ nói như vậy à? Chúng ta thay con chuyển trường là vì muốn tốt cho con, ngôi trường con chuyển tới chính là trường trọng điểm số một của thành phố, bao nhiêu người muốn chen vào cũng đều không chen được!”.
Tô Tri Tri nhận ra có cơ hội chen chân, thêm dầu vào lửa, vẻ mặt lại là nhẹ nhàng thuyết phục tôi:
“Đúng vậy chị, trường học của chúng em rất tốt, chị đừng không vui, bố mẹ cũng là vì muốn tốt cho chị. Dù sao chất lượng dạy học của trường ban đầu có chút…”
Chính là kém chút nữa khắc dòng chữ “trường của chị quá rác rưởi” lên mặt.
Bố Tô hừ lạnh một tiếng, mẹ Tô lay lay tay ông ấy, ra hiệu ông ấy đừng nói nữa.
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Bố mẹ con dạy con như thế nào không cần các người bận tâm, nếu nhìn không quen cũng không có biện pháp nào. Dù sao mấy người trước giờ cũng chưa từng một ngày nuôi con, không phải sao?”.
Vẻ mặt của cặp bố mẹ tiện nghi liền trở nên khó coi, cũng không nói ra lời
Tôi liếc nhìn Tô Tri Tri hiện đang cười trên nỗi đau của người khác, giọng điệu cười cợt nói:
“Em gái Tri Tri, em đang học ở trường trọng điểm số một thành phố. Nhưng sao chị lại nghe nói em vẫn luôn đếm ngược nhỉ? Có điều không gian tiến bộ của em rất lớn. Không giống như chị, vẫn luôn nằm trong top 10 của thành phố, không gian tiến bộ quá nhỏ!”.
Mặt Tô Tri Tri liền đỏ bừng, quay đầu lại không dám nhìn tôi nữa.
Bố Tô mẹ Tô cũng biết mình đuối lý, ngượng ngùng không nói gì:
Tôi bình tĩnh tiếp tục nói:
“Con sẽ không chuyển đến trường mọi người chọn. Đội ngũ giáo viên chất lượng là rất quan trọng, nhưng người quý ở bản thân mình. Còn có, ngôi trường mà mọi người không xem trọng, cũng nằm top 4 trường trọng điểm, nhân tài triển vọng cũng không có thiếu.”
Biệt thự của nhà họ Tô thực sự rất lớn, chỉ có thể nói trong phim truyền hình không hề khoa trương.
Nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt tôi, trên mặt Tô Tri Tri liền viết mấy chữ “Đồ nhà quê”.
Mẹ Tô nắm tay tôi bước vào cửa.
Sau khi giới thiệu đơn giản với mọi người trong nhà, dì giúp việc liền chuẩn bị bữa tối.
Thực sự rất phong phú, tôi thưởng thức trước con mắt trợn trắng của Tô Tri Tri.
Bố Tô và mẹ Tô lúc này tâm trạng cũng dịu lại, họ nói họ tôn trọng ý kiến của tôi, không chuển trường nữa.
Buổi tối, nằm trên chiếc giường nệm, tôi không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Đối với nơi này tôi một chút cũng không cảm nhận được sự thân thuộc.
Tôi rất tưởng niệm đến căn phòng nhỏ ấm cúng mà bố mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi.
Không biết bây giờ bố mẹ tôi đã ngủ chưa.
Chắc là chưa.
Trăng ngoài cửa sổ rất tròn.
Họ đang nhớ đến là ai?
Ngày hôm sau, bố Tô sáng sớm đã đi làm.
Mẹ Tô nhiệt tình gọi chúng tôi xuống ăn sáng.
Chỉ là bữa sáng về cơ bản đều là đồ Tây, sữa, bánh mì, salad rau, v.v.
Tôi không có cảm giác thèm ăn nào cả.
Nhìn nụ cười lóe lên trong mắt Tô Tri Tri, tôi trong lòng cười lạnh.
Tối qua sau khi ăn tối, tôi đã nói rằng tôi không thích đồ ăn phương Tây.
Dì làm bếp cũng ở đó.
Hôm nay vậy mà vẫn làm bữa sáng kiểu Tây mà tôi không thích.
Xem ra là cảm thấy đại tiểu thư tôi đây chỉ là vật bài trí, có sai xót cũng chẳng sao cả.
Mẹ Tô hỏi tôi có phải là không hợp khẩu vị hay không, mặt nhỏ của Tô Tri Tri liền lộ ra vẻ “áy náy”.
“Chị à thật xin lỗi, trước kia trong nhà bởi vì em thích ăn đồ Tây, nên dì nấu ăn đều quen với khẩu vị của em. Dì chắc là không phải cố ý đâu, hiện tại cũng làm không kịp, đợt chút nữa trên đường đến trường em sẽ nhờ bác tài xế mua bữa sáng mà chị muốn, có được không?”.
Một phen lời nói quả thật không có sai xót gì, thật là rất hay.
Không chỉ ngầm ám chỉ chủ quyền, còn cho tôi biết ai mới là chủ của cái nhà này, lại còn không hề để lại dấu vết khiến mẹ Tô và dì nấu cơm cảm thấy bản thân rất hiểu chuyện, rất yêu thương chị em.
Lúc này nếu tôi không đồng ý mà nổi giận vậy thì là do tôi “không hiểu chuyện”.
Tôi cười cười.
Muốn kéo tôi ra làm bên đối chiếu? Ha ha
Tôi gì cũng không nói, chỉ chậm rãi uống sữa.
Sau đó tôi gọi dì nấu ăn.
Dì nấu ăn vẻ mặt nhiệt tình hỏi:
“Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Mẹ Tô cũng một mặt khó hiểu, Tô Tri Tri không biết tôi định làm cái quỷ gì, còn cho rằng tôi muốn răn dạy dì nấu ăn, vẻ mặt như đang trông chờ một vở kịch hay.
Tôi mỉm cười nhẹ, chỉ vào chiếc túi của dì ấy đặt trong bếp.
“Dì ơi, đồ ăn tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu dì ăn trộm đồ ăn của chủ nhà, truyền ra ngoài cũng không dễ nghe đâu.”
Dì nấu ăn sắc mặt tái nhợt, ngập ngập ngừng ngừng phủ nhận.
Vẻ mặt mẹ Tô thay đổi, nụ cười trên miệng Tô Tri Tri dần dần biến mất.
Các dì giúp việc khác bối rối nhìn nhau. Một dì nhận được tín hiệu của mẹ Tô, cầm lấy chiếc túi.
Sau đó dưới khuôn mặt hóa tro tàn của dì nấu ăn.
Bên trong giăm bông, sườn, cùng các đồ khác lần lượt rơi xuống đất.
Mẹ Tô ngực phập phồng vì tức giận nói:
“Dì Lý, tôi bỏ ra giá cao để mời dì về nấu cơm, không phải để dì trộm đồ trong nhà của tôi! Bình thường chúng tôi cũng không có đối xử tệ với dì, ngược lại còn nhận được rất nhiều phúc lợi vào ngày lễ! Sao dì lại làm như vậy?!”.
Dì lý mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói chỉ là do tham lam.
Tô Tri Tri sắc mặt âm tình bất định, ánh mắt càng là khó có thể tin nhìn vào tôi.
Tôi đúng lúc mở miệng.
“Con có thói quen dậy sớm đi vệ sinh, căn phòng này con còn chưa quen thuộc, cho nên sáng sớm hôm nay liền chạy xuống lầu để đi vệ sinh, không nghĩ đến vừa lúc nhìn đến dì Lý lấy đồ ăn trong tủ lạnh bỏ vào túi. Mẹ, động tác thuần thục như vậy không phải ngày một ngày hai, trực tiếp khai trừ đi.”
Mẹ Tô nghe lời tôi, sa thải dì Lý trước mặt mọi người.
Dì Lý hổ thẹn cầu xin, mẹ Tô bị tức giận đến mức không thèm để ý dì ấy, trực tiếp đi lên lầu.
Tôi nhìn dì Lý hiện đã hồn bay phách lạc cùng với mấy dì giúp việc đang sợ hãi kia liền nói:
“Phải nhớ rõ thân phận của mình, ai mới là chủ của cái nhà này.”
Tôi chậm rãi nói một câu, dưới sắc mặt trắng bệch của Tô Tri Tri và ánh mắt nịnh nọt của mấy dì giúp việc khác liền cầm túi xách bước ra khỏi cửa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.