Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 3

8:00 chiều – 17/11/2024

6

Khi tôi mở mắt ra vào ngày hôm sau, tôi biết rằng Internet sắp thay đổi.

Tài khoản tôi dùng để phát trực tiếp liên tục đăng tin, tôi vừa xử lý xong thông báo đỏ, khi quay lại vẫn có tin mới.

Tôi là người đầu tiên click vào bài viết ngày hôm qua và tác giả đã cập nhật:

[Tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Tôi đang định thay giày đi làm thì thấy thêm một đôi dép lê trên tủ giày trước cửa. Bạn có thể tưởng tượng được da đầu tôi tê dại ngay lập tức không? Có người lặng lẽ vào nhà tôi mà tôi không biết. Trước cửa nhà tôi có lắp camera, cảnh sát xem cùng tôi. Một đôi dép lê xuyên tường nhà tôi, sau đó tìm chính xác vị trí tủ giày và đáp xuống.]

[Tôi biết điều này thật quá đáng, nhưng nó thực sự đã xuyên qua một bức tường. Tôi nhìn kỹ, chính là đôi dép xấu xí mà tôi mua từ kênh bán hàng ngày hôm qua.]

[Thế giới quan của tôi sắp sụp đổ. ]

Tôi sắp xếp theo thời gian, những bình luận mới nhất như sau:

[Tôi không có thù oán gì với bạn, nhưng bạn lại coi tôi như một kẻ ngốc?]

[Nói chung, những trò lừa đảo được thiết kế để lọc những người thông minh và hiểu biết mọi thứ.]

[Nhưng những gì người đăng nói rất đúng. Tôi cũng đã thấy những bài đăng tương tự. Khi chương trình được phát sóng, tôi sẽ mua một đôi cho bà tôi sống ở vùng núi, nếu được giao thì thật tuyệt.]

[Để bán được một đôi dép trị giá 3.9 tệ mà tạo ra một trận chiến lớn như vậy. Chẳng lẽ đôi dép này là do người chết giao hàng sao?]

[Tôi sẽ nghĩ chủ phòng giống một kẻ liều mạng đào mộ và nhặt đôi dép từ chân người chết, giặt sạch và bán cho bạn với giá 3.9 tệ kèm miễn phí vận chuyển. Nhưng tôi muốn hỏi, người tốt nhà ai lại chôn dép lê?]

Mạch não của cư dân mạng luôn kỳ lạ.

Tuy nhiên, đây rõ ràng là một tin tốt. Đã có hơn 5.000 bình luận trong bài viết, và các tài khoản tiếp thị theo dõi các điểm nóng đã đến ngay sau khi ngửi thấy.

Sự chú ý của tôi tiếp tục tăng lên.

Cư dân mạng lần lượt đăng tải ảnh chụp màn hình đơn đặt hàng và hình ảnh hàng hóa nhận được, nói rằng thật không thể tin được.

Hầu hết họ vẫn khẳng định rằng tôi đang cường điệu hóa và với tâm lý, “Muốn xem bạn đang làm trò gì”, nên rất nhiều cư dân mạng đã theo dõi tôi.

Tôi đã đạt được 400.000 người theo dõi chỉ sau một đêm.

Vân Ly mang vẻ mặt phức tạp và do dự muốn nói gì đó.

Ánh mắt tôi ra hiệu cho cô ấy cứ yên tâm nói.

“Cô đã mượn tất cả may mắn của hậu thế.”

Tôi: “Đừng đùa, tôi lấy đâu ra con cháu đời sau?”

Vân Ly gõ ngón tay lên mặt bàn: “Không chỉ của cô, mà cả những người có liên quan đến cô.”

Tôi hơi giật mình và chợt nhớ ra điều gì đó: “Đại sư, hãy tính toán xem, có phải tổ tiên của tôi đã mượn hết tài vận của nhà tôi không? Tại sao họ hàng của chúng tôi đều nghèo? Việc kinh doanh của bố tôi vừa bắt đầu khởi sắc đã gặp khó khăn.”

Vân Ly nói làm sao có thể, đồng thời lấy đạo cụ ra và bắt đầu tính.

Một lúc sau, cô gật đầu buồn bã: “Thật sự là vậy.”

“Người Vưu gia thật đúng là huyết mạch tương thừa. Mấy vị tổ tiên của cô đã dùng biện pháp mượn tài vận, dẫn đến chi các cô vẫn không giàu nổi.”

Tôi biết ngay mà!

Gia đình chúng tôi không có nhiều điều tốt đẹp và tôi cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Dù sao, tôi muốn giàu. Vậy đành mượn tài vận của con cháu đời sau thôi.

Mỗi thế hệ đều có những phương pháp vay mượn riêng.

Vân Ly thấy không thể thuyết phục được tôi nên đành phải đi theo tôi.

Tận dụng làn sóng nổi tiếng này, tôi bắt đầu phát sóng trở lại và số lượng người trực tuyến đã vượt quá sáu con số.

[Đó là một mô hình tiếp thị lệch lạc, nhưng bạn đã thành công.]

[Tôi nhận được rồi, thật không dám tin. Nó được chuyển thẳng đến cửa ký túc xá của tôi. Trâu bò thật! Ha ha ha ha.]

[Up link đi, mình sẽ chụp thử, các bạn nhanh tay nhé.]

[Thực sự được ma giao đến sao? Tôi có rất nhiều tiền, bạn có thể để mẹ tôi giao cho tôi được không? Tôi đã không gặp cô ấy gần mười năm và tôi nhớ cô ấy rất nhiều.]

Mình sẽ đăng link như thường lệ: “Giới hạn ở 45.000 đơn hàng, nhiều hơn không có.”

“Đó là ma giao hàng, là ma giao đến thật, không đùa đâu.”

“Ma nhà tôi đều là ma tốt. Đừng sợ. Nếu thực sự sợ ma thì đừng chụp. Họ là ma thật đấy.”

Lần này rất nhanh đã hết hàng.

Tôi đã đánh giá thấp sự tò mò của cư dân mạng, thậm chí có người còn chụp cả nghìn đôi.

Rết cũng không mang nhiều như thế này.

Tôi đã chứng kiến nhiều trường hợp bom hàng, tôi nói ngay: “Trước khi chụp hãy suy nghĩ kỹ. Trước khi trời tối là thời gian cân nhắc. Trong khoảng thời gian này có thể hủy đơn.”

“Trời tối rồi thì không thể hủy nữa, nếu không sẽ bị bóng ma của nhân viên giao hàng ám, sẽ nghèo khó và xui xẻo.”

[Tôi bắt đầu tin rằng chủ phòng đã nuôi dưỡng những con ma. Ba vạn con ma, là ma nhà ai?]

[Chủ phòng còn tệ hơn cả một con ma.]

Sau khi bán hết hàng, tôi nhanh chóng đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

Thời gian là tiền bạc và tôi sẽ không trò chuyện với bạn nếu bạn không cho tôi tiền để trò chuyện với bạn.

Ma nữ áo đỏ nhàn nhã nhìn tôi.

Nửa mặt thối rữa của cô ấy dường như đã khá hơn.

“Sao mặt cô lại lành nhanh thế?”

“Người xấu, hương của tôi đâu? Hương đâu?”

Khi cô ấy nói, giọng điệu của cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc và đôi mắt cô ta hiện lên vẻ dữ tợn.

Tôi vô thức lùi lại, nhưng may mắn thay Vân Ly vẫn ở đó.

Vân Ly chặn cô ta lại và nhìn kỹ ma nữ: “Tôi nghe sư phụ nói, công đức đối với ma mà nói là dược vật cực tốt. Nhưng nói chung con người không thể nhìn thấy ma, nên ma có làm đến mấy cũng không lập được công đức.”

Vẻ mặt ma nữ thả lỏng.

“Cô hẳn là cũng cảm nhận được tu vi của mình đang sâu thêm, mặt của cô cũng đang dần dần chuyển biến tốt.”

Vân Ly nhìn tôi thở dài: “Tôi là thiên sư bắt ma, tôi đến đây là để cung cấp cho cô kiến thức khoa học phổ thông về ma quỷ.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Ánh mắt cô ấy dần trở nên kiên định hơn: “Trả thêm tiền.”

Tệ quá, đại sư học theo tính xấu của tôi, trở nên tệ hơn rồi.

7

Lô hàng đầu tiên đã được giao đúng hẹn, bên nước ngoài cũng đã nhận được dép trong thời gian quy định.

Vô số người đã đến để lại tin nhắn.

Cư dân mạng số 1: [Thật sự đã nhận được… Tối hôm đó xem chủ phòng rất vui nên đã mua một đôi dép lê. Hẳn là người đầu tiên gửi bát tự qua tin nhắn riêng. Tối qua, tôi đang đi chơi với bạn và thức đến gần sáng thì một đôi dép từ trên trời rơi xuống suýt đập vào đầu tôi. Chẳng lẽ con ma đợi suốt đêm, biết tôi sắp thành đồng nghiệp với nó nên tức giận? Khi nào chủ phòng bắt đầu phát sóng? Tôi sẽ thưởng cho chủ phòng để hồn ma không tức giận.]

Cư dân mạng số 2: [Tại sao dép của tôi lại được chuyển đến tận giường? Bạn có biết tôi sợ hãi thế nào khi đưa tay ra và chạm vào thứ gì đó không? Có phải ma đang bò dưới gầm giường của tôi không?]

[Nói về chủ phòng, bạn đã làm điều đó như thế nào? ]

Có rất nhiều cuộc thảo luận trên Internet. Học sinh trung học cơ sở khẳng định đó là tiếp thị, học sinh trung học nghĩ rằng tôi đã sử dụng một loại công nghệ cao nào đó, còn sinh viên đại học hỏi liệu có thể gửi họ ra nước ngoài sau khi họ chết không, xem như là du lịch.

Sau khi lô hàng thứ hai được giao, tôi đứng đầu danh sách tìm kiếm nóng.

Cư dân mạng số 3: [Tôi được bà ngoại chăm sóc. Bà sống rất bình đạm và bắt tôi phải học đại học. Bà sống trên núi và tôi vẫn chưa thể đưa bà đi chơi. Đường núi rất khó đi, không có người giao hàng đến tận nhà. Nhưng đôi dép giá bốn tệ này đã làm được việc. Bà tôi còn đặc biệt gọi điện mắng tôi lãng phí tiền vì nhờ người giao hàng chắc hẳn rất đắt. Tôi nói ba tệ, bà nội nói tôi đã gặp được người tốt. Cảm ơn chủ phòng, hy vọng sau này sẽ có nhiều chủng loại hơn, tôi cũng sẽ mua thêm cho bà ngoại.]

Cư dân mạng số 4: [Tôi mua để quyên góp cho vùng núi. Tôi mua cả nghìn đôi và giao hàng trong ngày. Rẻ quá và tôi tiết kiệm được rất nhiều tiền. Số tiền còn lại cũng có thể dùng để mua thức ăn cho họ. Chủ trì có lương tâm hay không, tôi có thể không biết sao?]

Sự phát triển của sự việc ngày càng trở nên quá mức, thậm chí có người còn dành cho những con ma này những lời lẽ siêu phàm.

Với sự trợ giúp của nhiều giọng nói khác nhau, tôi bùng nổ không còn nghi ngờ gì nữa.

Nó đã đạt được 20 triệu người theo dõi chỉ trong một ngày.

Năm vạn ba nghìn đơn dép lê, trừ chi phí nguyên liệu, lợi nhuận ròng kiếm được mười ba vạn hai.

Tôi có ba vạn ác ma, chỉ để làm dép cũng lãng phí thật.

Ma từ ngành công nghiệp cao cấp không thể đến được. Trong số ba vạn con ma, ma nữ áo đỏ là thông minh nhất, nhưng chỉ số IQ của cô ta thấp hơn tôi.

Ngoài việc mở rộng quy mô sản xuất, chúng tôi phải tiếp tục tìm kiếm những ngành nghề mới.

Đặt chuyện này sang một bên – trong số những bình luận mà tôi từng thấy chợt lóe lên trong đầu, tại sao tôi không thể để hồn ma có hậu thế đi báo mộng, sau đó để con cháu gửi tiền cho tôi?

Vân Ly là người đầu tiên phản đối ý tưởng của tôi: “Cô sẽ bị bắt thẩm vấn, một kẻ sùng bái kiếm tiền.”

“Còn hỗ trợ tình cảm thì thế nào? Giống như một con ma vẫn đang lang thang ở nhân gian. Nếu có người nhớ đến hắn, có thể đưa tiền cho tôi và tôi để ma báo mộng, thế nào?”

Vân Ly miễn cưỡng gật đầu.

Một giọng nam thô ráp vang lên từ phía sau, giọng của bố tôi: “Vưu Tiền! Bố không tin họ khi họ nói rằng con đang nói dối mọi người trên mạng, nhưng hóa ra con thực sự đang nói dối mọi người.”

Tôi tỏ ra bình tĩnh: “Thực sự có ba vạn con ma làm việc cho con.”

Bố tôi biểu cảm như nhìn thấy ma: “Mới nghe đã biết nói dối rồi. Giả tạo.”

Tôi: “Ồ, tùy bố. Khi bố chết, bố có thể làm việc với họ.”

“Bố không biết con đã có thể kiếm được bao nhiêu.”

Bố tôi rất mê làm giàu, nếu không ông đã không đặt cho tôi một cái tên nghe đồng âm với “có tiền”.

Tôi vừa báo con số, bố tôi liền hét lên: “Bao nhiêu? Bao nhiêu? Ba ngày kiếm được mười ba vạn!”

Ông đi vòng quanh tôi, nhắm mắt rồi lại mở ra: “Cuối cùng vẫn làm trái với quyết định của tổ tông.”

“Tổ tông nhà chúng ta đều thích làm việc, không chịu ngồi yên, kêu bọn họ cùng lên làm đi.”

Mẹ tôi cuối cùng không nhịn được mà nói: “Đừng bắt tôi tát anh.”

Bố tôi im lặng nhưng có vẻ không phục.

Mẹ tôi phớt lờ ông, đưa tay xoa đầu tôi: “Đừng nghe lời bố, nhưng đợi khi bố và mẹ rời đi, chúng ta sẽ giúp con nếu con cần chúng ta làm việc.”

Tôi lao vào vòng tay mẹ và nghe mẹ nói: “Đừng đi sai đường.”

“Con phải tuân theo pháp luật.”

Vân Ly không khỏi xen vào: “Dì đừng lo lắng.”

“Đều hợp pháp hợp quy. Là một thiên sư, con làm chứng.”

Vân Ly tính hai quẻ cho bố mẹ tôi, họ hoàn toàn yên tâm và đối xử với Vân Ly như một bậc thầy, một cách kính trọng.

Vân Ly coi đó là chuyện thường ngày và chỉ nói vài câu đã giải quyết xong.

Bố mẹ tôi vui vẻ ra về với nụ cười trên môi.

Sau khi Vân Ly nhìn họ rời đi, nụ cười trên mặt nhạt đi một chút: “Chuẩn bị đi, có người muốn gặp cô.”

Tôi bối rối: “Ồ?”

“Cơ quan đặc biệt của quốc gia, người có nhân quyền, ma có luật riêng.”

“Nhưng đừng lo lắng, họ sẽ không làm cô khó xử.”

Có lẽ tôi quá lo lắng nhưng sau khi xem một lúc, ma nữ áo đỏ bắt chước hành động của mẹ tôi và xoa đầu tôi.

Có một cơn ớn lạnh trong đầu tôi.

“Người xấu, ma tốt.”

“Đừng sợ.”

Tôi cảm thấy vô lý gấp bội. Mấy ngày trước cô ta đã đẩy tôi xuống nước, nhưng hôm nay cô ta lại an ủi tôi.

Đi cùng với một người và một hồn ma, tôi đã gặp những người được cơ quan đặc biệt của đất nước cử đến.

Một trong số họ là thiên sư có cùng nghề nghiệp với Vân Ly, và cũng có thể nhìn thấy ma: “Nuôi ma để kiếm lời là việc mà tà giáo làm và không được khuyến khích.”

Ma nữ ngơ ngác: “Tôi tự nguyện.”

“Người xấu, tôi tốt.”

Người đàn ông bên kia bị nghẹn, chỉ nói: “Trong trường hợp này, chúng ta cũng không muốn can thiệp quá nhiều, chỉ có mấy điểm. Thứ nhất, không thể lợi dụng ma để làm những việc gây nguy hiểm cho sự an toàn tính mạng và tài sản của con người. Thứ hai…”

Những yêu cầu đó là hợp lý và tôi sẽ tuân thủ.

Sau khi họ rời đi, ma nữ có vẻ hơi tức giận và bay quanh tôi: “Tôi đã bảo rồi, ma tốt!”

“Không làm hại người.”

Tôi nhanh chóng an ủi cô ấy: “Người xấu, toàn nói bậy.”

Cuối cùng cô ta cũng bình tĩnh lại.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận