Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

12:21 chiều – 21/11/2024

Tôi nhìn bộ dáng khác lạ của cô ấy, thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Em gặp phải con chồn à?”

Tiểu Trần mím môi, do dự hết lần này đến lần khác, giọng nói dường như không chắc chắn cho lắm.

“Nửa tháng trước, khi cùng bà ngoại lên núi lấy củi, em đã ngồi dưới gốc cây cổ thụ và ngủ thiếp đi.”

“Em nằm mơ. Trong giấc mơ, có một con chồn lớn chui ra từ rễ cây. Nó đứng thẳng và mỉm cười với em, vừa cúi chào vừa nói tiếng người. Nó hỏi em rằng trông nó có giống người không…”

“Lúc đó em rất sợ, hơn nữa vừa nhìn đã thấy không giống con người nên em cũng nói thật. Nhưng em vừa nói xong thì nó hét lên, cơ thể nhỏ lại bằng một nửa rồi dùng bốn chân bỏ chạy.”

Càng nói, giọng cô ấy càng trầm xuống.

Tôi bất lực nói: “Chính em cũng tự nhận ra rồi, đây hoàn toàn không phải là mơ mà là hiện thực.”

“Em đã gặp được chồn ‘thảo phong*’ rồi.”

(*Thảo phong: hiểu nôm na là xin được ban cho danh hiệu.)

Nếu một con vật muốn trở thành tinh, thành người thì chỉ có hai cách, một là chăm chỉ luyện tập, hai là xin danh hiệu.

Tu luyện mấy trăm năm, đợi đến khi có linh lực có thể xin người khác ban thưởng cho một danh hiệu.

Bởi vì bản thân con người đã thuộc cấp bậc thành tiên.

Nếu xin danh hiệu thành công thì có thể bớt được mấy trăm năm tu luyện và trở thành yêu quái. Nếu không xin được danh hiệu thì tu vi sẽ bị tổn hại và phải quay lại từ đầu.

Hiển nhiên, con chồn xin danh hiệu từ Tiểu Trần không được may mắn, xin không thành công.

Hơn nữa, nó có lòng báo thù rất mạnh, rất nhanh đã trả thù Tiểu Trần.

Tiểu Trần bối rối: “Nó muốn báo thù thì cũng phải báo thù em. Bà nội em đâu làm gì có lỗi với nó…”

Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay có tốt không?”

Tiểu Trần sửng sốt một chút, nhẹ nhàng nói: “Rất tốt, môn văn đứng nhất trong thành phố…”

“Vậy thì thông suốt rồi.”

Tôi gõ gõ bàn: “Em được Văn Khúc Tinh Quân bảo vệ, chồn không thể đến gần em được.”

Vì vậy nó đã chọn cách trả thù những người xung quanh cô ấy.

Tiểu Trần bị lời nói của tôi làm cho sợ hãi, ngơ ngác ngồi trên mặt đất.

Dần dần, đôi mắt cô ấy chuyển sang màu đỏ.

“Là em hại bà nội…”

“Đừng lo lắng quá. Chồn cũng sợ nhân quả báo ứng, sẽ không làm hại ai đâu.”

Tiểu Trần lấy lại hy vọng, trong mắt tràn đầy ánh sáng.

“Đại sư Tân Di, xin hãy giúp em. Ngài có thể đuổi con chồn ra khỏi bà nội của em không? Bà em đã già nên không thể chịu đựng được khổ sở như vậy đâu!”

Tôi trấn an cô ấy: “Không khó đâu.”

“Chỉ là chồn không thể đuổi đi mà phải thỉnh đi, cũng không thể quá khách khí mà thỉnh đi, làm vậy chúng ẽ không coi trọng em.”

“Ba giờ nữa trời sẽ sáng, đợi bà nội em về nh thì nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó đi tìm một con ngỗng trắng lớn và một con chó đen, buộc chúng vào hai bên cửa.”

“Ngỗng và chó là thứ mà chồn sợ nhất. Cứ như vậy, chồn không dám dùng vũ lực để ra ngoài.”

“Khi trời sáng, em có thể tìm một vài chàng trai trẻ chưa lập gia đình để lên núi cùng mình. Sau khi đến gốc cây lớn nơi em đã ngủ, thì bày đồ cúng ra, em chỉ cần lạy mấy cái thì con chồn này sẽ không làm phiền em nữa.”

“Đây gọi là trước binh sau lễ.”

Tiểu Trần sửng sốt một chút: “Như vậy được không?”

“Được.” Tôi gật đầu.

“Nhưng nhất định bà nội của em sẽ rất yếu, cần được bồi dưỡng.”

“Nếu thuận tiện, em có thể mang bà đến Huyền Thanh Tự ở lại mấy ngày.”

Tiểu Trần nghe xong cuối cùng cũng mỉm cười.

“Cảm ơn ngài, đại sư Tân Di!”

Những bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên bay vèo vèo, lúc này tôi mới chăm chú đọc lại.

[Bây giờ hai người có thể ngừng nói chuyện được không? Hai vật màu xanh lá cây trên đầu cô gái này là gì vậy?]

[Cô gái, vừa rồi cô không đóng chặt cửa sổ sao?]

[A a a a, đáng sợ quá, nhìn không nổi nữa rồi!]

Tiểu Trần cũng nhìn thấy những bình luận này.

Nụ cười trên mặt cô ấy cứng ngắc, ánh sáng từ màn hình điện thoại khiến khuôn mặt cô trông vô cùng nhợt nhạt.

Tiểu Trần chậm rãi ngẩng đầu lên…

Tôi thấy cửa sổ vốn dĩ đang đóng đã mở ra một vết nứt từ lúc nào.

Khuôn mặt già nua áp vào cửa sổ, đôi mắt xanh biếc, miệng đầy lông gà và máu.

Nhìn thấy Tiểu Trần quay sang, bà ấy cười toe toét, doạ người khác khiếp vía.

“Cháu gái thân yêu của bà, cháu đang nói chuyện với ai vậy?”

“A a a a!”

Tiểu Trần hét lên, đột ngột nhảy ra xa khỏi cửa sổ.

Con chồn thò tay qua cửa sổ để bắt cô ấy.

Nhưng trước khi tay chạm vào quần áo của Tiểu Trần thì một luồng sáng vàng chói loá lan tỏa trên người cô ấy.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Con chồn hét lên và ngã xuống đất, kinh hoàng nhìn qua.

Vẻ mặt của nó dần trở nên hung ác.

Hai giây sau, nó đứng dậy bằng bốn chân, quay người lao vào chuồng gà, lại bắt đầu một trận gà bay chó chạy.

Sự việc xảy ra quá nhanh đến nỗi tôi thậm chí không có thời gian để nói.

Tiểu Trần kinh hãi ngồi trên giường, sợ hãi kêu lên.

“Cái kia… Con chồn này thù hận quá sâu. Trước tiên em làm theo lời chị dặn, sau đó gửi tin nhắn riêng kèm địa chỉ cho chị, chị sẽ gửi cho em hai tấm bùa. Sau này, em dán tấm bùa lên cửa lớn thì con chồn sẽ không bước vào nhà em được đâu.”

Một lúc lâu Tiểu Trần mới có phản ứng: “Được, được, cảm ơn ngài.”

Tôi lại nghĩ đến ánh sáng vàng tỏa ra từ cơ thể cô ấy vừa nãy, lập tức cảm thấy thích thú.

Văn Khúc Tinh Quân trong cô gái này mạnh đến vậy sao?

“Không tiện thì nói ngày sinh cho chị, chị sẽ bói vận mệnh cho em.”

Tiểu Trần vẫn còn bối rối nhưng vì tin tưởng tôi nên cô ấy đã nhanh chóng đồng ý.

Nhìn lá số tử vi ngày sinh nhật cô ấy gửi riêng cho tôi ở tin nhắn, tôi đếm bằng đầu ngón tay và không khỏi ngạc nhiên.

Chòm sao Tinh Quân rất thuần khiết, đây đã định sẽ làm quan viên cao quý.

“Đại sư, thế nào rồi?”

Tiểu Trần cũng trở nên tò mò.

Tôi mỉm cười nói: “Từ nay hãy chăm chỉ học tập, tiến bộ mỗi ngày và hết lòng phục vụ nhân dân.”

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp tỏ ra bối rối.

[Tại sao cái phòng phát sóng trực tiếp này càng ngày càng nổi vậy.]

[Đừng nhắc nữa, tôi chuẩn bị thi công chức, cảm thấy hơi kích động rồi nè.]

Dưới sự trêu chọc của họ, bầu không khí dần trở nên bớt căng thẳng hơn.

Tiểu Trần lau mắt: “Cảm ơn đại sư, em sẽ dẫn bà nội đi Huyền Thanh Tự, cũng muốn đích thân cảm ơn ngài.”

“Không cần phải đích thân gặp mặt để nói lời cảm ơn đâu.”

Tôi cười khà khà nói: “Em về Huyền Thanh Tự thắp hương, có thể cảm ơn trong lòng, góp chút tiền công đức cho chị là được rồi.”

“Vâng đại sư, em nhớ rõ rồi!”

Thấy trời đã khuya nên tôi không nói gì thêm với cô ấy nữa.

Sau vài chỉ dẫn ngắn gọn, tôi ngắt kết nối phát sóng trực tiếp với Tiểu Trần.

9

Tôi nhìn đồng hồ trên máy tính, bây giờ đã là ba giờ sáng.

Tôi ngáp một cái.

“Đã muộn rồi mọi người, tôi không thể nhịn được nữa.”

[Thành thật mà nói, vừa rồi bà già làm tôi tỉnh giấc, giờ tôi tỉnh queo luôn.]

[Không ngủ được, không ngủ được chút nào.]

[Đây có phải là cái giá tôi phải trả cho việc thức khuya không?]

[Không sao đâu, không sao đâu, không sao đâu! Chỉ cần đại sư Tân Di còn ở đây, chúng ta sẽ ổn thôi!]

[Không có chuyện gì nhưng tại sao mắt bà già lại chuyển sang màu xanh?]

[Đại sư Tân Di tính thêm một quẻ nữa đi, mấy đứa nhỏ chờ đến hoa rụng luôn rồi…]

Tôi xua tay thật nhanh: “Hôm nay tôi đến đây thôi. Tương lai còn dài, lần sau gặp lại nhé.”

“Nhân tiện, Quỷ Tiết sắp đến rồi, xin hãy cẩn thận trong thời gian này.”

“Buổi tối không có chuyện gì thì không nên ra ngoài, kẻo thu hút những thứ không sạch sẽ. Cho dù có ra ngoài, tốt nhất cũng đừng gọi tên đầy đủ của đối phương, tránh bị ma quỷ nhớ tới.”

“Khi cảm thấy có ai đó đang gọi mình, đừng quay lại nhìn. Có thể đó là một con ma đang gọi bạn. Đừng treo chuông cạnh giường vào ban đêm. Tiếng chuông gió có thể dễ dàng thu hút ma quỷ.”

“Quan trọng nhất là, đừng tuỳ tiện nhặt tiền, số tiền này dùng để mua đầu trâu mặt ngựa. Nếu nhặt được số tiền này, bạn sẽ gặp rắc rối lớn.”

“Được rồi, mọi người đi ngủ đi!”

Tôi duỗi người và chuẩn bị đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng một loạt tin tức bất ngờ xuất hiện.

[Đại sư Tân Di, những gì cô vừa nói có phải là sự thật không?]

[Tôi vừa nhặt được tiền ở ven đường, nó được bọc trong tấm vải đỏ.]

[Bây giờ có quá muộn để tôi quay lại không?]

[Đại sư Tân Di tôi sợ quá! Xin hãy giúp tôi đi!]

[Bây giờ, hình như tôi nghe thấy ai đó đang gọi mình từ phía sau…]

Bàn tay đang cầm chuột hơi khựng lại.

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Cư dân mạng này, hiện tại anh đang ở đâu?”

Đúng như dự đoán, hôm nay tôi lại buộc phải làm thêm giờ…

-HẾT-

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận