1.
Lúc chết trong lòng Tuyên Vương, ta không ngờ mình còn có thể sống thêm một kiếp.
Còn sống lại vào ngày tiệc xuân.
Nghĩ đến ngày này ta lại tức.
Cẩu Hoàng đế không biết nghĩ thế nào, muốn ban hôn thì ban hôn đi, lại còn bày trò.
Nói ta làm thơ hay kinh động như gặp thiên nhân, tài năng này chỉ xứng làm nàng dâu Thiên gia.
Vung tay một cái, ta liền trở thành Vương phi của Tuyên Vương.
Khiến người khác tưởng ta thật sự vì làm thơ hay mới được hoàng đế chọn.
Chỉ có ta là khổ không nói nên lời.
Đâu phải vì ta làm thơ hay.
Rõ ràng là cẩu Hoàng đế thèm thuồng gia thế của ta, muốn kiếm cho đứa con trai út của mình một kim bài miễn tử.
Xui xẻo thay, ta chính là kim bài miễn tử đó.
Thánh chỉ này của hắn, không hại ta quá thảm.
Đồn rằng Tuyên Vương từ nhỏ thể chất yếu ớt, để Tuyên Vương sống sót, lúc hắn vừa tròn một tuổi, đã bị đưa đến chùa Hoàng Giác tu hành, mãi đến khi đội mũ quan mới trở về kinh thành.
Sau khi trở về kinh thành, Tuyên Vương một lòng hướng Phật, không có tạp niệm.
Mang theo suy nghĩ vợ chồng tương kính như tân, ta vui vẻ nhận thánh chỉ gả cho hắn.
Đêm động phòng hoa chúc, Tuyên Vương đối ngoại không gần gũi nữ sắc, thanh tâm quả dục lại đổi nước cả đêm.
Ta bị hắn lật qua lật lại như bánh nướng, đến khi gà gáy mới được nhắm mắt.
Ngày hôm sau vào cung thỉnh an, ta ngáp ngắn ngáp dài.
Hoàng hậu nhíu mày, chuẩn bị cho ta một xe ngựa đồ bổ.
Lúc đầu ta còn tự an ủi mình, nam nhân mà, mới được nếm mùi vị, ham hố mấy ngày cũng không sao.
Ai có ngờ Tuyên Vương này giống như một con vật, không biết mệt mỏi.
Chưa đầy một tháng, ta đã bị hắn hành hạ đến xanh xao vàng vọt, tinh thần uể oải.
Vạn bất đắc dĩ, ta đề nghị chọn cho hắn một vài trắc phi, để mấy tỷ muội chia sẻ nỗi khổ của ta.
Tuyên Vương vốn đang cười, sắc mặt bỗng chốc tối sầm, mặt đen như đít nồi từ chối:
“Nào có ai vừa cưới Vương phi một tháng đã nạp thiếp đâu, không được.”
Ta nhịn.
Ba tháng sau, ta nhịn không được nữa, lại đề nghị một lần nữa.
Tuyên Vương mặt đen như mực:
“Vương phi gan thật lớn, dám đẩy bản vương cho người khác!”
Nói xong, hắn bóp cằm ta, giày xéo đôi môi ta, một đêm xuân sắc.
Một năm sau, bụng ta vẫn không có động tĩnh gì, Hoàng hậu nương nương bắt đầu thúc giục sinh con.
Tuyên Vương biết được, tức giận xông vào cung.
Trở về mang theo một xe ngựa đồ bổ tráng dương.
Vừa về phủ hắn đã lẻn vào bếp, vừa nấu canh vừa cười gian:
“Nhân sinh khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Đêm đó, ta lại một lần nữa mất ngủ.
Thật sự, ta ghét tất cả các loại canh bổ, tất cả!
Ba năm sau, bụng ta vẫn không có động tĩnh gì.
Lần này Hoàng hậu nương nương không thúc giục nữa.
Thừa dịp Tuyên Vương bị hoàng đế phái ra khỏi kinh thành làm việc, nàng trực tiếp sai ma ma dẫn theo hai cô nương như hoa như ngọc đến.
Lão nhân gia nàng biết tính tình con trai út của mình, dự định tiền trảm hậu tấu.
Ta ở Vương phủ buồn chán, không có việc gì làm liền tìm hai tỷ muội này tán gẫu.
Nói chuyện lâu rồi, ba chúng ta thật sự trở thành tỷ muội tốt.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, ta còn chia sẻ cho hai nàng một rổ tranh Hỏa Đồ mà Tuyên Vương sưu tầm được trong những năm qua.
Hai cô nương chưa từng trải sự đời, xem đến đỏ mặt tía tai, xấu hổ không thôi.
Tuyên Vương xử lý xong việc trở về phủ liền lớn tiếng kêu:
“Vương phi, ta lại sưu tầm được không ít tranh Hỏa Đồ, tối nay chúng ta cùng xem nào…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy ta đang đánh bài lá với hai cô nương dung mạo tuyệt trần.
Hai người thấy Vương gia trở về, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Tuyên Vương đứng ngoài cửa lùi lại ba bước, bịt mũi sai thị vệ sau lưng mình đuổi hai nữ tử này ra khỏi phủ.
Đợi người đi rồi, hắn đưa cho ta một vẻ mặt oán trách, lại ném toàn bộ tranh Hỏa Đồ đang ôm trong tay cho ta, tức giận bỏ đi.
Không biết hắn nói thế nào với Hoàng hậu nương nương.
Sau lần đó, Hoàng hậu nương nương không còn nhúng tay vào chuyện của Tuyên vương phủ nữa, chuyện con cái cũng không nhắc đến.
Có trời mới biết ta mong Hoàng hậu nương nương cứng rắn một chút.
Có thể có mấy tỷ muội thay ta chia sẻ sức trâu dùng không hết của Tuyên Vương.
Nhưng Hoàng hậu nương nương vô dụng quá.
2..
Ta đang hồi tưởng lại chuyện cũ thì bị tiếng đọc thơ quen thuộc cắt ngang.
Vừa rồi còn ngồi bên cạnh ta, biểu muội đã lên đài làm thơ.
Nói là quen thuộc vì bài thơ nàng làm, vừa khéo là bài ta làm trong tiệc xuân kiếp trước.
Đợi vừa đọc xong, biểu muội liền cười khiêu khích với ta.
Vừa đọc xong thơ, một đám phu nhân tiểu thư liền vỗ tay khen hay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Quả nhiên là nữ nhi Tạ gia, vừa ra tay chính là tuyệt cú.”
“Đúng vậy, nghe nói vị trên đài này chỉ là cháu gái của Tạ Thượng thư.”
“Tạ gia nhất tộc quả nhiên là thế gia trăm năm, con cháu đều xuất chúng.”
Các phu nhân, thiếu phụ khen ngợi không ngớt.
Biểu muội xấu hổ cười, cúi đầu nhận lời.
Thần thái kia, động tác kia, giống hệt ta kiếp trước.
Thấy nàng hành động như vậy, ta buồn nôn vô cùng.
Đông Thi bắt chước Tây Thi thì thôi đi, còn lấy bài thơ của ta ra đọc.
Muốn lên trời thì đừng lấy ta làm bàn đạp.
Ta tức giận không thôi, nhưng trong lòng lại đột nhiên nảy ra một ý nghĩ khác.
Nàng đã dám nhận thơ, vậy thì tại sao ta không thuận nước đẩy thuyền?
Hôm nay nàng chiếm hết hào quang, ta có thể nhân cơ hội này trốn đi.
Trốn khỏi kinh thành đến biên quan cứu đại ca sắp què chân, còn có thể thoát khỏi ma chưởng của tên súc sinh Tuyên Vương.
Không còn phải bị người ta ép uống canh đại bổ, cũng không cần cả ngày uể oải, làm gì cũng không có tinh thần.
Nói làm là làm, ta lấy cớ đi vệ sinh dẫn theo mấy nha hoàn chuồn mất.
Vừa ra khỏi viện đã nghe thấy câu nói giống hệt kiếp trước.
“Thơ hay, thưởng!”
Người nói là hoàng đế rảnh rỗi không có việc gì làm chạy đến dạo chơi.
Hắn ở đây, Tuyên Vương cũng ở đây, chạy!
Tỳ nữ Lục La thở hổn hển:
“Tiểu thư, sao người lại chạy, cơ hội nở mày nở mặt người lại nhường cho cô nương tam phòng?”
Hồng Diệp điềm tĩnh quở trách nàng:
“Đừng nói bậy, tiểu thư làm gì, chúng ta làm nô tỳ chỉ cần nghe theo là được.”
Lục La giận nhưng lại không dám cãi lại Hồng Diệp, tức giận nói:
“Vậy tiểu thư, người định về phủ sao?”
Ta gật đầu, chạy thật nhanh:
“Về phủ, xuất kinh đi biên quan tìm đại ca.” Cứu đại ca!
Hồng Diệp nghe xong liền nhíu mày:
“Không được!”
Lục La trợn trắng mắt:
“Hồng Diệp ngươi làm sao vậy? Vừa rồi ngươi còn nói nghe theo tiểu thư.”
Hồng Diệp đỏ mặt:
“Nô tỳ, nô tỳ cho rằng chuyện này nên báo cho lão gia, phu nhân.”
Báo cái rắm, báo rồi ta sẽ không ra khỏi kinh được.
Không có một gia tộc nào cho phép cô nương chưa xuất giá trong phủ có ý nghĩ điên rồ như vậy.
Cho dù có, cũng phải bóp chết trong trứng nước.
Với sự hiểu biết của ta về lão hoàng đế kiếp trước, ông ta tuyệt đối không có khả năng sẽ ban hôn biểu muội cho Tuyên Vương.
Cha của biểu muội là một quan viên nhỏ, mẹ xuất thân từ gia đình thương gia, căn bản không bảo vệ được Tuyên Vương.
Chỉ cần ta còn ở kinh thành, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ ban hôn.
Việc hoàng đế muốn làm, không có lý do cũng sẽ tìm chora lý do.
Hiện tại thiên thời, địa lợi, nhân hòa, lúc này không chạy thì còn đợi đến bao giờ?
Đợi ta chạy ra khỏi kinh, lõa hoàng đế kia nhất định sẽ không ban hôn ta cho Tuyên Vương.
Ông ta sẽ không để đứa con trai út của mình cưới một chính phi phản nghịch.
Sau khi hồi phủ, Thanh Liễu giữ nhà nghe nói ta muốn đi biên quan tìm đại ca, vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
“Nô tỳ đã nhiều năm không gặp đại công tử và đại ca rồi.”
Đại ca của Thanh Liễu ba năm trước đã theo ca ca ta đến biên quan.
Xa cách nhiều năm, chưa từng trở về kinh.
Ta nhìn ba người các nàng.
Hồng Diệp giỏi quản gia, Lục La yêu thích nghiên cứu trù nghệ, Thanh Liễu biết võ biết y.
Ba người này, ta đều không thể thiếu.
Hồng Diệp đủ kiểu không muốn, nhưng không chịu nổi Lục La và Thanh Liễu khéo ăn nói.
Một khắc sau, bốn chúng ta lén lút ra khỏi cửa hông.
Thanh Liễu cải trang thành gã sai vặt, từ hậu viện đánh xe ngựa đến.
Đợi chúng ta đều lên xe ngựa, Thanh Liễu vung roi dài, cửa phủ càng ngày càng nhỏ.
3.
Chúng ta vội vã đến cửa thành thì bị lính thủ thành chặn lại.
Thanh Liễu lấy giấy thông hành ra, nhưng bị người đó bóp nát.
Thanh Liễu khó thở, tức giận lý luận với hắn.
Tiếng ồn ào bên ngoài xe ngựa khiến Hồng Diệp chú ý, nàng xuống xe ngựa khuyên can, vừa xuống xe ngựa nàng đã không còn động tĩnh.
Lục La liều chết bảo vệ ta, không ngờ một nam tử mặc đồ đen xông vào xe ngựa, một tay kéo Lục La ra khỏi xe ngựa.
Ban ngày ban mặt cướp bóc?
Ta đang định xuống xe ngựa xem tình hình thế nào thì rèm xe bị người ta vén lên.
Hồn ta suýt thì bay mất.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.