1
Mẹ tôi đột nhiên gọi điện thoại bảo tôi quay về nhà một chuyến, tôi quả quyết từ chối.
Bởi vì tôi chẳng có chút tình cảm nào với bà ta cả, thậm chí còn có thể nói là ghét, đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng gần như tôi rất ít về nhà.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói tha thiết của bà ta: “Tiểu Tiểu, con trở về một chuyến nhé, phần mộ của bố con cần phải dời đi rồi, bằng không sẽ không tốt cho ông ấy.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Tôi nghi ngờ nặng nề.
Không phải hết tiền nên tìm tôi về đấy chứ?
“Bằng không thì còn chuyện gì nữa? Gần đây mẹ may mắn lắm, trong tay có chút tiền, con đừng lo mẹ sẽ tìm con đòi tiền. Hơn nữa, nếu tìm con đòi tiền còn cần con trở về làm gì, trực tiếp bảo con chuyển cho mẹ là được rồi.” Mẹ tôi cố gắng giải thích.
Tôi nghĩ, quả thật trước đây bà ta đều đòi tiền tôi qua điện thoại.
Tôi đành phải đơn giản thu dọn hành lý rồi vội vàng chạy về nhà.
Bầu không khí trên đường về nhà của người khác đều ngọt ngào, còn tôi thì chỉ cảm thấy đau khổ.
Tôi hận mẹ của mình.
Tuy từ khi bố tôi mất, bà ta đã nuôi nấng tôi lớn lên.
Nhưng tôi có thể trưởng thành đến hôm nay hoàn toàn là do mạng lớn, bằng không tôi đã chết từ lúc bà ta chỉ lo đánh mạt chược, bỏ mặc sự sống chết của tôi rồi.
Trước giờ bà ta đều không quan tâm tôi có no bụng hay không, tôi phải dùng số phế phẩm nhặt được để đổi lấy tiền, cộng thêm sự giúp đỡ của vài người thân mới có thể miễn cưỡng sống đến hôm nay.
Còn bà ta thì nợ như chúa chổm, không quảng ngày đêm, cứ mãi mê đánh cược ở quán mạt chược đến trời đất tối mù.
Tôi vất vả lắm mới lớn lên được, bèn rời khỏi nhà từ sớm để tìm công việc, rời khỏi bà ta rồi, sao tôi có thể tùy tiện trở về hả.
Dù tôi không muốn để ý đến bà ta, nhưng bà ta lại dùng bố tôi làm cái cớ, tôi lại không nỡ nhẫn tâm từ chối.
2
Đợi tôi về đến nhà, mẹ tôi mặt mũi tràn đầy ân cần đón tôi vào cửa, thậm chí còn nấu một bàn đồ ăn thật thịnh soạn.
Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Đây là đãi ngộ chưa từng có của tôi.
Chẳng lẽ bà ta đổi tính rồi ư?
“Tiểu Tiểu, đến đây, đi đường vất vả rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Mẹ tôi kéo tôi vào bàn ăn, nói xong còn rót cho tôi một ly nước trái cây.
Quả thật tôi cũng đang khát nước, bèn uống một ngụm trước, nhưng không hề động bát đũa.
“Bao giờ chuyển mộ thế?” Tôi nhàn nhạt hỏi một câu.
Sau khi bà ta ngồi xuống đối diện tôi, nói: “Trước tiên khoan hẵn vội chuyện này, ngày mai tìm người đến xem thời gian một chút.”
Đang nói, đột nhiên có mấy người đến nhà tôi.
Một cặp vợ chồng già dẫn theo một người đàn ông trung niên đến, trong tay còn cầm một hộp quà, cười ha hả bước vào cửa.
Tôi biết người đàn ông này!
Anh ta là Lý Dương, là kẻ ác bá của thôn chúng tôi, cũng là chồng cũ của Tiểu Lâm Linh của tôi.
Cặp vợ chồng đằng sau chính là bố mẹ của anh ta.
Bởi vì sau khi cưới, Lý Dương đã bạo lực gia đình Lâm Linh, cô ấy đã chịu không được nên đã liều chết ly hôn.
Tuy đã ly hôn rồi, nhưng vẫn phải tốn thất toàn bộ tài sản và cái giá không thể mang thai sinh đẻ được nữa.
Vào lúc sắp ly hôn, cô ấy đã bị Lý Dương đánh đến mức không thể sinh con được nữa.
Tôi không khỏi nghi hoặc, bọn họ đến nhà tôi làm gì nhỉ?
Mẹ tôi vội vàng đón tiếp, nhận lấy quà tặng trong tay họ, khuông mặt tươi cười, nói: “Đến rồi! Mau lại đây nào, mau ngồi xuống đi!”
Một nhà ba người bọn họ cùng ngồi xuống vị trí đối diện tôi, từ lúc vào nhà, Lý Dương vẫn nhìn tôi chằm chằm.
Lúc này, mẹ Lý mới mỉm cười đánh tiếng chào hỏi tôi: “Đây chính là Tiểu Tiểu đúng không? Mấy năm không gặp, đã trổ mã xinh đẹp như vậy rồi sao.”
Bố Lý không nói gì, tay đã cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
Mẹ tôi chạy đến rót cho ông ta một ly rượu, bày ra dáng vẻ lấy lòng.
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, thế mà mẹ tôi lại liếc mắt đưa tình với ông ta.
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi lạnh lùng đáp lại một câu: “Đâu có, dì cũng khách sáo quá rồi.”
“Mẹ tôi nói không sai, cô quả thật xinh đẹp hơn những người phụ nữ trong nhà nhiều, bọn họ vừa đen vừa xấu, không được trắng như cô đâu..” Lý Dương đưa hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi không rời.
Tôi ở trong thành phố lâu ngày, lại được bảo dưỡng đơn giản, thật sự tương đối trắng.
Nhưng ánh mắt của anh ta lúc này mang đến cho tôi một cảm giác dính dớp, khiến tôi nổi da gà toàn thân.
“Lý à, thật ngại quá, Tiểu Tiểu khá thẹn thùng, sau này trở thành người một nhà rồi thì sẽ không như thế này đâu, yên tâm đi.”
Tôi giật mình, đứng lên hỏi: “Mẹ, mẹ có ý gì thế? Người một nhà gì hả?”
3
Thấy tôi kích động như vậy, trong nháy mắt, sắc mặt của bố Lý mẹ Lý cũng xấu đi.
Mẹ tôi lại vội vã xin lỗi bọn họ: “Thật ngại quá, thật ngại quá, Tiểu Tiểu nhất thời có chút kích động, lát nữa sẽ hết thôi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNói xong cũng trừng mắt với tôi, ép giọng tức giận nói với tôi: “Ngồi xuống cho tao! Chẳng biết lớn biết nhỏ gì cả. Mày như thế này làm sao gả được ra ngoài? Nếu không phải tao tìm được nhà chồng này cho mày, có ai thèm mày nữa chứ?”
“Bà nói với tôi rằng cần dời mộ bố tôi đi cho nên tôi mới về, hóa ra là bà đang gạt tôi? Ai nói với bà rằng tôi phải lập gia đình? Dựa vào đâu mà bà có thể làm chủ, tìm nhà chồng cho tôi chứ?” Tôi thật sự tức giận rồi, hoa cả mắt váng cả đầu.
Lúc này, Lý Dương lại đứng lên nói: “Tiểu Tiểu, mẹ vợ đã nhận của nhà bọn tôi 50 vạn tệ sính lễ rồi, bọn tôi đã thống nhất tổ chức tiệc rượu vào ngày mai rồi.”
Toàn thân tôi chấn động một cái, lời nói của Lý Dương chính là một tia sét không thể nghi ngờ, khiến tôi tức sùi bọt mép.
Tôi lại nhìn về mẹ mình, bà ta không hề áy náy cúi đầu, ngược lại nhìn tôi chằm chằm, bày ra dáng vẻ tao đã nhận sính lễ rồi, mày phải gả đi.
“Mẹ, nể tình bà sinh tôi ra nên tôi mới gọi bà một tiếng mẹ, nhưng bà đối xử với tôi như thế nào trong lòng bà cũng rõ, bà có tư cách gì bắt tôi lấy chồng? Nếu đã nhận sính lễ rồi thì bà tự gả đi đi, dù sao bà cũng độc thân mà!”
Lúc này tôi đã chẳng còn lý trí, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, phải vịn vào bàn mới có thể đứng vững.
Tôi cho rằng vì mình giận.
“Tao đã xài hết sính lễ rồi, mày không gả thì cũng phải gả! Huống chi Tiểu Lý tốt như thế nào chứ, mày không muốn gả vẫn còn rất rất nhiều người muốn gả đấy! Tao cũng đã báo với bạn bè bà con thân thích rằng ngày mai đến uống rượu rồi, mày không có quyền lựa chọn!” Thế mà mẹ tôi lại ép buộc tuyên bố tin tức tôi kết hôn.
“Này, tuy bà là mẹ tôi, nhưng bà không có tư cách ép gả! Muốn gả thì tự bà gả đi, bây giờ tôi sẽ đi ngay!”
Tôi giận đến mức máu huyết gần như đông lại, nhìn cả nhà Lý Dương một chút, lại nhìn mẹ tôi, tôi cầm lấy túi quay đầu rời đi.
Tôi đi được hai bước, lại phát hiện bọn họ cũng chẳng hề đuổi theo.
Còn đang nghi hoặc, đột nhiên tôi lại mất thăng bằng, toàn thân như nhũn ra ngã thẳng xuống sàn nhà mất đi ý thức.
4
Đợi đến khi tỉnh lại, tôi phát hiện tôi đang nằm trên giường của mình.
Vội vàng nhìn xuống tay chân, cũng may là không bị trói.
Tôi nhớ đến ly nước trái cây kia, hóa ra vừa vào cửa tôi đã bị mẹ mình chơi xỏ rồi.
Nếu nói trước đó tôi vẫn còn thừa nhận bà ta là mẹ tôi, vậy giờ phút này tôi thề rằng bà ta chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.
Có người mẹ nào đánh thuốc mê con mình hay không? Còn tự mình làm chủ, nhận sính lễ ép con gái mình gả đi nữa?
Tôi vội vã đứng lên muốn chạy ra ngoài, kết quả phát hiện cửa đã bị khóa.
Ngay lúc tôi đang điên cuồng phá cửa, cửa lại mở ra.
Không ngờ người đi vào lại là Lý Dương.
“Anh vào đây làm gì? Đây là nhà tôi, phiền anh đi ra ngoài giúp.” Tôi giận mắng.
Tôi không tin rằng nhà họ Lý không biết gì về chủ ý đánh thuốc mê tôi.
Quả nhiên Lý Dương nở nụ cười, bước đến giường tôi ngồi xuống, nói: “Cái gì mà nhà tôi nhà anh, qua đêm nay chính là nhà chúng ta rồi.”
“Tôi sẽ không gả cho anh đâu! Bây giờ là xã hội pháp trị đấy, các người không thể ép cưới được đâu!” Tôi định dùng pháp luật để dọa anh ta bỏ đi.
Lý Dương lại cười, cười một cách ngặt nghẽo, hồi lâu sau mới ngừng lại, nhìn tôi nói: “Thật ra, mặc kệ cô có đồng ý hay không, cô cũng đã là vợ tôi rồi.”
Tôi ngây ngẩn cả người, hỏi: “Anh có ý gì?”
“Nhà họ Lý bọn tôi có chút quan hệ ở đây, huống chi mẹ cô còn đưa hộ khẩu nhà cô cho tôi đem đến cục dân chính ghi danh từ lâu rồi. Cô cũng biết đó, chỉ cần có quan hệ, có tiền, có chuyện gì không làm được đâu hả?”
Lý Dương nói xong, mặt mũi đầy vẻ đắc ý.
Còn tôi chỉ cảm thấy lạnh cả người, mẹ tôi lại bán đứng tôi hoàn toàn như thế!
Tôi nhân dịp anh ta đang đắc ý, vội vàng xoay người chạy ra ngoài cửa, sau đó đóng mạnh cửa lại.
Có lẽ không ngờ tôi lại đột nhiên bỏ chạy, Lý Dương lập tức bị tôi nhốt lại trong phòng.
Mẹ tôi ở phòng khách thấy tôi chạy từ trong phòng ra ngoài, muốn đến bắt tôi, bị tôi đẩy ngã xuống đất.
Tôi chẳng đoái hoài đến gì cả, chỉ vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Mẹ tôi đứng lên, đuổi theo ở đằng sau, đợi tôi chạy đến đường lớn, vì không mang giày cho nên nhanh chóng bị bà ta đuổi kịp.
Bà ta nắm lấy quần áo tôi, hung hăng uy hiếp tôi: “Mày còn chạy nữa tao sẽ đánh gãy chân mày!”
Tôi liều mạng muốn đẩy tay bà ta ra, lại không thể tách ra được.
Bà ta nắm chặt lấy tôi không buông, tôi cũng nắm chặt tóc bà ta, muốn khiến bà ta buông tay.
Đột nhiên có một ánh đèn rọi đến, đợi đến khi bọn tôi hoàn hồn nhìn sang mới phát hiện một chiếc xe nhỏ đang lao về phía chúng tôi.
Tốc độ của nó nhanh chóng khiến chúng tôi không tài nào tránh được, trực tiếp bị nó va vào.
Trong khoảnh khắc bị đụng đến văng lên, tôi cảm thấy linh hồn mình thoát ra khỏi cơ thể, rời khỏi thân xác.
Lúc đang ở giữa không trung, lại thấy được linh hồn của mẹ tôi cũng bị đụng văng ra, sau đó trực tiếp bay về phía thân thể của tôi, “phụt” một tiếng rồi biến mất.
Mà linh hồn của tôi cũng chui vào trong thân thể của bà ta.
Đợi đến khi Lý Dương chạy đến, bọn tôi đều nằm dưới mặt đất.
Không biết va phải vận cứt chó gì, đã bị đụng thành thế này rồi, nhưng chúng tôi chỉ bị vài vết thương nhẹ chứ không chết.
Nhưng lúc tôi nhìn thấy Lý Dương chạy đến bên cạnh mẹ tôi, kéo bà ta đứng dậy chạy vào nhà, tôi cũng bối rối luôn rồi.
Nói chính xác hơn, anh ta đang kéo thân xác tôi đi, nhưng linh hồn bên trong lại chính là mẹ tôi.
Còn tôi thì đang trong thân thể của bà ta, đang nhìn bà ta một mặt bối rối bị Lý Dương kéo đi.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.