01
Thái y quỳ đầy bên ngoài bức bình phong, phò mã chỉ vào bọn họ mắng.
“Đêm qua công chúa lại động thai xuất huyết, thái y viện kê nhiều dược liệu như vậy, nhưng không có một liều nào hiệu quả!”
Các thái y cúi đầu, ai cũng không dám nói chuyện.
Công chúa Vĩnh Ngô đầu năm mang thai, sau khi mang thai thì vô cùng khó chịu, thỉnh thoảng lại bị đau bụng xuất huyết.
Trong cung sau khi biết, phái mấy thái y tốt nhất đến, kê liền mấy chục chén thuốc đắng uống vào, nhưng đều không thấy hiệu quả.
Hứa thái y nói với công chúa nằm trong bức bình phong: “Theo ý kiến của vi thần, nếu muốn bảo vệ công chúa bình an, chỉ sợ vẫn nên hạ thai trước, thân thể công chúa dưỡng thêm vài năm, mang thai cũng không muộn.”
“Ngươi dám bảo bổn cung ph//á thai?”
Giọng nói Vĩnh Ngô công chúa từ trong bình phong truyền ra: “Người đâu, kéo tên lang băm này xuống đ//ánh hai mươi trượng!”
“Chờ một chút đã!”
Ta một mực quỳ gối phía sau Hứa thái y đứng thẳng dậy, lớn tiếng nói: “Công chúa xin bớt giận, nô tỳ có cách có thể bảo vệ tiểu Thế tử!”
Tầm mắt mọi người trong phòng đều nhìn về phía ta, phò mã nhìn chằm chằm ta hỏi: “Ngươi là ai? Sao trước đây chưa từng thấy qua?”
“Nô tỳ là y nữ Ninh Ly mới vào Thái y viện, chuyên về châm cứu bắt mạch, hai ngày gần đây mới đi theo Hứa thái y thỉnh mạch cho các vị quý nhân chủ tử.”
Hứa thái y là thái y giúp an thai cho công chúa, bên cạnh mang theo nữ y cũng không quá kỳ lạ.
Phò mã liền hỏi: “Ngươi có kế sách gì?”
“Nô tỳ có một bộ châm pháp giữ thai gia truyền, chỉ cần chín châm vào bụng, có thể giữ thai nhi trong bụng mười tháng an ổn, lúc sinh mẫu tử đều bình an.”
Hứa thái y là người đứng đầu Thái y viện, y thuật tinh xảo, bản thân hắn cũng vô lực bảo trụ đứa nhỏ này, trong lòng công chúa và phò mã kỳ thật cũng biết rõ, hôm nay nghe ta nói như vậy thì như ngựa chet sống lại.
“Ngươi mau tiến lên đây.”
Ta đi vào phía sau bức bình phong, chỉ thấy Vĩnh Ngô công chúa đang nằm ngửa ở trên giường, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, bụng nàng ta nhô lên, hai nha hoàn đang cúi đầu thay nội y bị nhuốm máu cho nàng ta.
Thời gian mang thai nàng ta thường xuyên xuất huyết đến mức phải cần có nô tỳ luôn bên cạnh để thay nội y.
“Thỉnh cầu công chúa hãy bảo tất cả mọi người lui ra, nô tỳ sẽ châm cứu cho người.”
Sau khi ta bắt mạch cho công chúa, lấy ra chín cây ngân châm lúc nào cũng mang theo bên mình.
Chín cây ngân châm này dài nhỏ bén nhọn, không nhìn kỹ, sẽ không ai phát hiện chiêu hồn phù triện khắc trên ngân châm.
Trước khi hạ châm, Vĩnh Ngô công chúa cảnh cáo ta: “Nếu không lập tức thấy hiệu quả, cẩn thận bổn cung tru di cửu tộc nhà ngươi.”
Ta khúm núm: “Nô tỳ nhất định tận tâm chữa trị cho công chúa và tiểu thế tử.”
Nàng ta không biết, cửu tộc của ta…từ ba năm trước đã vì nàng ta mà chet.
2.
Tên thật của ta là Diệp Quy. Ta còn có một muội muội sáu tuổi.
Nhà ta sinh sống ở Nguyệt Thành. Cha mẹ ta khi còn sống là thần y mà tất cả những người ở Nguyệt Thành đều kính trọng.
Muội muội khi còn sống, nghịch ngợm đáng yêu, thích nhất nằm ở trong lòng ta làm nũng, để ta đọc sách y thuật cho nàng nghe.
Nhưng tất cả đã bị hủy hoại vào ba năm trước.
Ba năm trước, Vĩnh Ngô công chúa đến Nguyệt Thành du ngoạn ham chơi té ngựa.
Nàng ta bị móng sắt của ngựa đạp vào ngực, hôn mê tại chỗ, dưới thân chảy một vũng m//áu lớn nhìn đến dọa người.
Vĩnh Ngô công chúa mau chóng được đưa vào Nguyệt phủ nha, thái y đi theo xem qua, nơm nớp lo sợ nói chỉ có dùng m//áu người làm thuốc dẫn, mới có thể cứu công chúa một m//ạng.
Phò mã lập tức hạ lệnh, muốn toàn bộ dân chúng Nguyệt Thành truyền m//áu cho công chúa.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Nguyệt Thành bất luận là thanh niên cường tráng, hay là phụ nữ trẻ em người già, thậm chí trẻ con chưa đầy tháng đều bị lấy đi một chén m//áu.
Thái y xem qua m//áu của người bình thường rồi lại lắc đầu, nói phải là dược huyết, mới có thể chất tương hợp với công chúa.
Tri phủ Nguyệt Thành, Lục Bân ôm lấy mũ ô sa của mình — nếu công chúa chet ở chỗ hắn cai quản, hắn có mười cái đầu cũng không đủ ch//ém!
Vì thế Lục tri phủ tìm đến chỗ gia đình ta ở ngoài ngoại ô.
Người nhà ta, đều mang trong mình là huyết dược.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMột giọt m//áu, trị bách bệnh.
Cha mẹ từng nói với ta và muội muội, tuyệt đối không được tiết lộ bí mật huyết dược trên người, nếu không sẽ bị kẻ xấu hại chet.
Nhưng năm đó Nguyệt Thành gặp ôn dịch, một ngày chet hơn trăm người.
Hai người thật sự không đành lòng, liền c//ắt m//áu làm thuốc, cứu hơn vạn tính m//ạng của Nguyệt Thành, được người dân Nguyệt Thành tôn xưng là thần y.
Đương nhiên, việc m//áu của Diệp gia có thể cứu m//ạng cũng không giấu được.
Ngay sau đó, cha mẹ nhanh chóng được triệu đến phủ nha, bọn họ xem mạch cho công chúa, cũng nói không còn cách nào xoay chuyển tình thế, không cứu được.
Năm đó ôn dịch được cha mẹ ta dùng m//áu cứu m//ạng. Lục tri phủ lớn tiếng vạch trần trước mặt phò mã: “M//áu của các ngươi không phải có thể cứu người sao? Ngay cả bệnh dịch năm đó cũng có thể trị! Sao lại không cứu được công chúa?”
Phò mã nghe xong, lập tức bảo cha mẹ c//ắt hai bát m//áu lớn cho công chúa uống, quả nhiên không có hiệu quả.
Phụ thân bất đắc dĩ giải thích: “M//áu của chúng ta làm thuốc cũng chỉ có thể cứu vãn nhất thời, công chúa trọng thương nguy kịch, lại mất m//áu quá nhiều, đã là tử chứng, dù có thần tiên đến cũng không thể cứu được!”
Phò mã cùng tri phủ hai mặt nhìn nhau, nếu công chúa chet thật, bọn họ, một kẻ không chăm sóc chu toàn, một kẻ bảo vệ không thỏa đáng, tất cả đều phải chet!
Bỗng nhiên, phò mã nhìn chằm chằm vào vết thương chưa cầm m//áu trên cổ tay cha mẹ, hoảng hốt nói: “Hai chén m//áu không đủ, vậy thì rút toàn bộ m//áu của hai người này truyền cho công chúa!”
3.
Lục tri phủ nghe xong lời này, lập tức làm theo.
Cha ta thấy tình thế không ổn, lập tức che chở mẹ ta: “Đại nhân, m//ạng của công chúa là m//ạng, m//ạng của chúng ta cũng là m//ạng!”
Phò mã cười nhạo: “M//ạng của các ngươi cũng xứng so với công chúa? Người đâu! Động thủ!”
Cha mẹ mới vừa bị lấy hai chén m//áu đã suy yếu không chịu nổi, bị thị vệ ấn tay mạnh mẽ lấy m//áu, căn bản không có sức lực phản kháng.
Bọn họ bị lấy m//áu cả đêm, cho đến sáng hôm sau, công chúa uống mấy chục bát thuốc đột nhiên có khởi sắc.
Phò mã hưng phấn: “Thấy chưa, chỉ cần m//áu được truyền đủ nhiều, công chúa có thể sống!”
Thị vệ bắt đầu khó xử, phò mã lúc này mới sang gian phòng bên cạnh xem, chỉ thấy phu thê thần y bị lấy m//áu suốt đêm, cả người mất m//áu sắc mặt trắng bệch, bọn họ mở to mắt, đã chet từ lâu.
Không còn m//áu cho phò mã. Thị vệ cầm bát, hình như không đành lòng.
“Phò mã! Cả nhà bọn họ còn có một đứa bé sáu tuổi!”
Lục tri phủ nhanh miệng nói: “M//áu của đứa con gái đó cũng có thể làm thuốc!”
Phò mã lập tức phái người đến nhà áp bức tiểu muội.
Muội muội sáu tuổi trong tay còn cầm một bó đương quy, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cha mẹ, còn muốn hỏi họ đương quy này phải làm thuốc như thế nào.
Cho đến khi nàng nhìn thấy th//i th//ể hai người, mới ý thức được mình sắp gặp phải chuyện gì.
4.
Buổi chiều hôm đó, hiếm khi có một trận mưa to.
Ta đang hái thuốc trên núi bỗng nhiên bị d//ao c//ắt tay, trong lòng ta bất an, vội vã đội mưa chạy xuống núi, chờ ta sắp về đến nhà, mưa đã ngừng.
Xa xa, ta nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy của muội muội Diệp Lê lảo đảo đi vài bước, ngã nhào vào vũng bùn do nước mưa tạo thành.
“Muội muội!“
Ta tiến lên ôm nàng vào trong ngực, mới phát hiện sắc mặt nàng trắng xám như tro, môi lại càng không có một chút huyết sắc!
“Chuyện này là sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lời nói của ta nghẹn lại ở cổ họng, nhìn thấy cổ tay phải gần như bị c//ắt rời của Diệp Lê.
Vết thương kia còn đang không ngừng chảy m//áu ra bên ngoài, càng không cầm m//áu, rơi vào trong nước bùn hôn mê.
Ta liều m//ạng ấn mạnh cũng ngăn không được m//áu dừng lại, tay muội muội có lẻ đã g//ãy.
“Cha mẹ đã chet rồi, tỷ tỷ, bọn họ sẽ lấy hết me//áu của chúng ta, đi cứu công chúa…”
M//áu của cha mẹ đã cứu m//ạng công chúa. M//áu của muội muội, làm cho công chúa tỉnh lại.
Sau khi công chúa tỉnh lại, muội muội mới được thả ra.
Nàng kéo lê thân thể vì mất m//áu quá nhiều mạo hiểm mưa to về đến nhà, ý thức nàng mơ hồ, nắm lấy cây đương quy trên tay, giữ lấy cổ áo của ta: “Tỷ tỷ, tỷ hãy chạy mau, chạy mau…”
Cây đương quy kia bất lực rơi rải rác trong mưa.
Vào ngày mưa đó công chúa được cứu, còn Diệp Quy ta, mất cha mẹ, mất muội muội.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.