Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

12:05 chiều – 21/11/2024

11.
Ta muốn ôm ngài, khóc một trận lớn và nói với ngài.

Ta thà ra chiến trường còn hơn mất ngài.

Nhưng ta cũng biết dụng ý của ngài, ngài không muốn ta gặp nguy hiểm.

Vì vậy, ta chỉ có thể lau nước mắt và đối mặt với tình hình hiện tại.

Cũng may, Vệ Lăng Phong nói đúng.

Ban đầu, sau khi mối quan hệ của bọn ta hoà hoãn, ngài đã dốc sức đề cao địa vị của ta.

Ngay cả việc triều chính, ta cũng có thể can thiệp thường xuyên.

Trước khi hôn mê, ngài cũng đã sắp xếp xong xuôi.

Cộng thêm ảnh hưởng của chính gia tộc ta, chuyện Hoàng thượng lâm bệnh, ta buông rèm nhiếp chính diễn ra suôn sẻ.

Cùng lúc đó, ta nhận được một lá thư không rõ lai lịch.

Bên trong là bản đồ bố trí binh lực và tất cả các kế hoạch tác chiến của quân Tây Lương.

Có vẻ như đây là cái mà hệ thống gọi là trợ giúp.

Qua tìm hiểu, sau khi xác nhận tính xác thực của bức thư, việc thực hiện kế hoạch dễ dàng hơn nhiều.

Bận rộn ròng rã mấy ngày, quân ta như có thần phù trợ, tin thắng trận báo về liên tiếp.

Uy danh của ta cả trong lẫn ngoài triều tăng thêm một bậc.

Đương nhiên, Đinh Mạn La không còn hữu ích nữa, dẫu vậy vẫn bị ta giam giữ.

Không thể chế tạo đồ vật lớn, nhưng tạo ra một số vật hữu dụng cũng khá tốt.

Đợi đến ngày Tây Lương rút binh, ta cũng nghe được tin Hoàng thượng đã tỉnh lại.

Tuy nhiên, sau khi tỉnh dậy, ngài không đến gặp ta mà đi thẳng đến cung Phượng Nghi.

Khi ta chạy về, bắt gặp người kia đang nghiền ngẫm, vân vê ngọc bội trên tay.

Nhìn thấy ta tới, hắn mỉm cười vươn tay, trong mắt hiện lên vẻ khát vọng phải có được.

“Nhan Nhan, nàng đã quay về rồi.”

Chẳng hiểu sao, đối mặt với bàn tay đang vươn ra của hắn, ta không khỏi lùi lại một bước.

“Ngươi là Lăng Phong?”

Hắn ngửa mặt cười phá lên, như thể vừa nghe được một chuyện cười lớn.

“Sao trẫm có thể là tên phế vật đó được?”

Tiếp đến, vẻ mặt hắn dịu dàng như nước.

“Đều do tiện nhân Đinh Ỷ La kia mà trẫm hiểu lầm nàng lâu như vậy, khiến giữa hai chúng ta có nhiều vết nứt đến thế.”

Ta không phản bác nổi, nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Hồi lâu mới hỏi hắn.

“Chẳng phải ngươi yêu nàng ta sao?”

Hắn phất tay, rất dịu dàng.

“Đừng nhắc tới nữa, trẫm vẫn luôn yêu nàng, chẳng qua bị tiện nhân kia che mắt mà thôi. Nàng cũng thật là, chẳng chịu đính chính gì cả, sao nàng không nói ra?”

“Có điều trẫm tha thứ cho nàng. Tên phế vật kia sẽ không bao giờ quay về nữa đâu. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Nhìn lời lẽ hùng hồn của hắn, ta có phần không nói nên lời.

“Sao ta phải sống thật tốt với ngươi?”

“Nàng thân là Hoàng hậu của trẫm, không yêu trẫm thì nàng còn muốn yêu ai?”

Hắn dường như nghĩ đến điều gì, khuôn mặt lập tức tối sầm.

“Hạ Khinh Nhan, đừng không biết tốt xấu, trong khoảng thời gian đó tuy rằng trẫm không thể nói chuyện, nhưng trẫm đều có thể nghe được những lời nàng nói với tên phế vật kia. Trẫm không so đo nàng vụng trộm đã quá khoan dung rộng lượng rồi.”

Sắc mặt ta cũng dần ảm đạm.

Nếu không phải thân thể này từng được Vệ Lăng Phong sử dụng, ta thật sự muốn băm hắn thành trăm mảnh.

Ta hít một hơi thật sâu và ra hiệu cho mình bình tĩnh lại.

Sau nhiều ngày nhiếp chính, ta không còn là Hoàng hậu nữa, mà còn hơn cả Hoàng hậu.

Ta lười nghe hắn nói nhảm, trực tiếp sai người nhốt hắn lại, chỉ nói với người ngoài rằng sức khỏe của Hoàng thượng vẫn còn kém.

Mấy ngày kế tiếp, sự không an phận của Hoàng thượng vượt quá sức tưởng tượng của ta.

Hắn tưởng rằng mình vẫn là vị Hoàng đế hô mưa gọi gió trước kia, la lối om sòm trong cung, vô cùng phách lối.

Ta đành sắp xếp một số người, bảo họ giả vờ bất mãn với cách nắm quyền của ta, bí mật quy phục hắn.

Hắn cũng không chịu thua kém, không phụ sự phán đoán của ta dành cho hắn.

Thậm chí không thèm thăm dò, mà tin người do ta phái đến.

Sau đó, lén nhờ người truyền tin cho Tây Lương, biểu thị rằng mình bằng lòng nhường một phần lãnh thổ, miễn đối phương chịu khởi binh lần nữa, để ta không thể dành thời gian cho việc khác.

Khoảnh khắc lá thư được chuyển đến tay ta, ta gần như bị sự tức giận của hắn chọc cười.

Thân là Hoàng đế, vì muốn đoạt quyền mà lại bán lãnh thổ của mình?

May thay thư đã bị ta chặn lại, bằng không, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Ngay lúc ta đang suy nghĩ đến việc tìm thứ gì đó cho hắn làm, thì hắn lại nghĩ đến việc lẻn vào lãnh cung.

Sau một hồi do dự, ta vẫn cho thị vệ bỏ qua.

Ta cũng muốn xem hắn sẽ làm gì.

12.
Tại lãnh cung.

Đinh Ỷ La đang luyên thuyên với ma ma mới được điều đến lãnh cung.

“Ta tốn nhiều quan hệ và tâm sức như vậy, mới đưa được muội muội lẻn ra ngoài. Muội ấy nói mình xuyên không gì đó, nhất định sẽ có thể quyến rũ Hoàng thượng thành công, sao đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng thế?”

Câu trả lời của ma ma cũng rất thẳng thắn.

“Ngươi làm Quý phi lâu như vậy, còn không giữ được lòng Hoàng thượng, trông cậy vào muội muội đã gả cho người khác quyến rũ Hoàng thượng? Đầu óc hai ngươi có vấn đề sao?”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Hai người đang tranh cãi, bỗng Hoàng thượng bước vào với sắc mặt u ám.

Đinh Ỷ La vốn không hay biết về tin tức bên ngoài, tất nhiên không biết Hoàng đế lúc này đã mất quyền lực.

Còn cho rằng hắn mềm lòng đến xem mình, lập tức dùng khăn tay lau khóe mắt, bày ra dáng vẻ vô cùng uất ức.

Tuy nhiên, ả làm việc trong lãnh cung hồi lâu, bên cạnh không còn ai hầu hạ, sớm đã mất đi vẻ hào nhoáng khi xưa.

Còn làm ra cử chỉ như vậy, khiến người khác hơi buồn nôn.

Quả nhiên, ả chưa kịp khóc ra thành tiếng, Hoàng thượng đã bóp cổ ả.

Sắc mặt Hoàng thượng ảm đạm, lời nói với ả cũng rất thô lỗ.

“Tiện nhân, tất cả đều tại ngươi, hại trẫm hiểu lầm Hoàng hậu nhiều năm như vậy, hiện tại Hoàng hậu khăng khăng không chịu tha thứ cho trẫm, còn muốn kiểm soát quyền lực của trẫm, đây đều là lỗi của ngươi.”

Khuôn mặt của Đinh Ỷ La bị hắn bóp đến đỏ bừng, ả liên tục ho khan.

Ả cố gắng thốt ra vài lời mỉa mai qua kẽ răng.

“Chẳng lẽ…bản thân ngài…không có vấn đề sao?”

Hoàng thượng khẽ giật mình, nới lỏng tay ra, hỏi ả.

“Ngươi có ý gì?”

Ả cười ha hả, nụ cười tràn ngập vẻ châm biếm.

“Bệ hạ đang khởi binh hỏi tội thần thiếp sao? Nhưng thần thiếp nói năm đó mình đã cứu người, người lập tức tin ngay, ngay cả ân nhân cứu mạng là ai cũng không rõ, không kiểm tra đối chiếu sự thật, chẳng lẽ phải trách thần thiếp hết sao?”

Hoàng thượng bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Con tiện nhân này, trẫm thấy ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi.”

Đinh Ỷ La lại cười khanh khách, trông như kẻ điên, thậm chí còn đổi xưng hô.

“Dù sao người nhà của ta đều đã bị xử tử theo lệnh của ngươi, ta sống có ích gì? Ta còn sợ gì nữa?”

“Phải rồi, Bệ hạ, từ ngữ ngươi mắng chửi người khác thực sự ít đến thảm thương. Chẳng lẽ ngươi chỉ biết mỗi từ tiện nhân này thôi sao?”

“Ắt hẳn Bệ hạ không biết? Biểu hiện trên giường của ngươi cũng cằn cỗi như câu nói của ngươi vậy, lần nào ta cũng phải giả vờ ngươi rất lợi hại, quả thực làm khó ta quá. Hoàng hậu không thèm ngươi, đúng là quyết định vô cùng sáng suốt.”

Toàn thân Hoàng thượng càng ngày càng u ám, hắn nhào tới, bắt đầu vật lộn với ả.

“Trẫm sẽ đánh chết ngươi!”

“Đánh đi, cho dù ngươi có đánh chết ta, cũng không thay đổi được sự thật ngươi là phế vật.”

13.
Đợi đến khi người của ta tách họ ra, Đinh Ỷ La đã tắt thở từ lâu.

Chết dưới tay nam nhân mà ả tốn trăm phương ngàn kế để lừa gạt, đúng là vừa đáng buồn lại vừa đáng tiếc.

Không biết trước khi chết, liệu ả có hối hận vì đã mạo hiểm nhận công lao của ta năm đó hay không.

Về phần Hoàng đế, ta thực sự chán ngấy cái tên phiền phức, kiếm chuyện suốt ngày này rồi.

Ta đành đút thuốc an thần cho hắn.

Dù sao, ta chỉ muốn cơ thể của hắn, chứ không phải linh hồn hắn.

Cho dù hắn uống quá nhiều thuốc và biến thành kẻ ngốc, chỉ cần Vệ Lăng Phong quay về thì vẫn có thể thay đổi trở lại.

Nhìn vị Hoàng đế đang nhắm mắt nằm đó, ta cảm thấy có chút bất lực.

Bỗng dưng nghĩ đến hệ thống.

Ta thăm dò nói chuyện với Hoàng thượng.

“Tiểu Trà? Ngươi có đang nghe hay không? Để Lăng Phong ngủ say thì ngươi được lợi gì?”

“Chẳng phải ngươi muốn điểm tích lũy sao? Bổn cung là Hoàng hậu, ta có thể tìm cho ngươi bao nhiêu trà xanh tùy thích, ngươi đánh thức Lăng Phong đi, bổn cung sẽ cho ngươi ăn đủ vốn điểm tích luỹ trà xanh!”

Thấy bên kia vẫn không có âm thanh, ta rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng đe dọa.

“Nếu ngươi tiếp tục phớt lờ bổn cung, bổn cung sẽ hạ chỉ truy lùng những kẻ xuyên không trong cả nước! Đời đời kiếp kiếp để con cháu Đại Tề ta săn lùng và giết chết những kẻ xuyên không, để cả đời các ngươi đừng hòng đạt được điểm tích lũy!”

Cuối cùng, giọng nói miễn cưỡng của hệ thống vang lên.

“Nương nương, ta cũng đâu muốn, chỉ là hệ thống cửa hàng của bọn ta có quy định, thiếu nợ điểm tích lũy thì phải sử dụng quyền dùng thân thể của mình để bù đắp, xin ngài đừng gây khó dễ cho ta nữa. Ta chỉ là một hệ thống nhỏ mà thôi.”

Ta nở nụ cười, có thể giao tiếp sẽ dễ dàng hơn.

“Hoặc là đem Lăng Phong trở về, yêu cầu gì ta cũng có thể đáp ứng, hoặc là bổn cung sẽ hạ chỉ, tự ngươi chọn đi.”

Hệ thống im lặng một lúc lâu mới trả lời ta.

“Ta vừa mới xin vào chủ tinh hệ thống, lãnh đạo nói có thể cho ngài một cơ hội. Tuy nhiên, nếu trong vòng một tháng không thu thập đủ điểm của Lăng Phong, hắn sẽ biến mất như tro bụi, ngài thấy sao?”

Ta im lặng và chợt nghĩ đến một vấn đề.

“Trước kia ngươi từng nói, nếu Lăng Phong ngủ lại ở chỗ bổn cung sẽ nhận được rất nhiều điểm tích lũy, đúng không? Chàng còn nợ bao nhiêu điểm tích lũy?”

Hệ thống im lặng lần nữa.

Có lẽ không ngờ ta lại vô liêm sỉ như vậy.

Phải rất lâu sau mới lên tiếng.

“Ký chủ nợ tổng cộng năm ngàn điểm tích lũy, một lần ngủ lại có thể kiếm được năm trăm điểm.”

Ồ, điều này khá đơn giản.

14.
Không bao lâu sau, Hoàng thượng lại mở mắt ra.

Nhìn thấy đôi mắt ấy khôi phục lại ánh sáng trong trẻo, ta biết, Lăng Phong của ta đã trở lại.

Ngài cười đến mặt mày đều cong lên.

“Nhan Nhan.”

Ta trực tiếp hôn ngài.

Mặt ngài đỏ bừng và có chút xấu hổ.

“Nhan Nhan, bây giờ vẫn là ban ngày đó.”

Ta đáp.

“Thời gian không còn nhiều, tranh thủ trả hết nợ đi!”

(Hoàn)

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận