18
“Ể, tại sao vương gia lại bế theo một con rùa vậy?”
“Cô bị ngốc hả, đó chắc chắn là sủng vật của vương gia rồi.”
“Nhưng chẳng phải người khác đều nuôi mèo nuôi chó so? Huống hồ ai lại mang rùa lên yến tiệc chứ…”
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khác thường, nhưng Chu Văn Cảnh cũng chẳng thèm để ý, hắn đặt ta lên bàn, bóc cho ta một quả nho, “Ăn đi.”
Mười năm không gặp, ta từ một con rùa nhỏ bằng bàn tay, giờ đã to bằng cả cái chậu.
Quả nho bé tí tẹo ta ăn hai miếng là hết.
“Hoàng thượng giá lâm——”
Chu Văn Cảnh đặt quả nho cuối cùng vào trong miệng ta, sau đó đứng dậy cung hành lễ với hoàng thượng: “Thần tham kiến bệ hạ.”
Hoàng thượng vội nói miễn lễ, cúi đầu nhìn thấy ta trên mặt bàn, bèn nở một nụ cười đầy hứng thú: “Chu ái khanh, đây là thú cưng mới của ngươi sao?”
Chu Văn Cảnh chỉ cười mà không nói.
Cảnh tượng đó lọt vào trong mắt Ninh Quốc công, vô cùng chói mắt.
Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, rất tức giận nói: “Nhiếp chính vương quá coi thường hoàng thượng rồi, cung yến long trọng như vậy, vậy mà nhiếp chính vương lại mang theo một con súc sinh!”
Thấy văn võ bá quan đã đến đông đủ, Chu Văn Cảnh cười nhạt, lấy ra một cuộn giấy.
Hắn mở cuộn giấy ra, chầm chậm đọc to nội dung bên trong.
“Nguyên Minh năm thứ ba, phía Bắc hạn hán nghiêm trọng, quốc khố cấp phát ba vạn lượng bạc cứu trợ, Ninh Quốc công nuốt trọn một phần ba.”
“Ngoài ra, để che giấu thảm cảnh, Ninh Quốc công còn sai người g*ết hạ* hàng vạn người dân, th*i th*ể không được xử lý đúng cách, gây ra dịch bệnh lan rộng khắp nơi.”
“Thần bí mật điều tra, tình cờ phát hiện Ninh Quốc công nuôi dưỡng tư, tự ý chế tạo v*ũ kh*í, giáp trụ, chỉ e đã có ý đồ phản nghịch.”
“Nguyên Minh năm thứ năm…”
Chu Văn Cảnh cứ đọc một điều, sắc mặt của Ninh Quốc công lại càng khó coi một phần.
Thậm chí còn chưa đợi Chu Văn Cảnh đọc xong, Ninh Quốc công đã quỳ sụp xuống đất, sợ hãi nói: “Hoàng thượng, thần oan uổng, thần oan uổng!”
Chu Văn Cảnh ném cuộn giấy xuống chân Ninh Quốc công, cười nhạt: “vật chứng đầy đủ, nhân chứng cũng đang đợi bên ngoài điện, Ninh Quốc công có muốn xem không?”
Hoàng thượng không nhịn được nữa: “Người đâu, lôi Ninh Quốc công xuống, chờ điều tra rõ rồi xử lý!”
“Còn gia quyến của Ninh Quốc công, trước khi điều tra xong vụ án, cấm rời khỏi phủ Quốc công nửa bước!”
Minh Nguyệt quận chúa ngồi sụp xuống ghế, ngây ngốc nhìn Chu Văn Cảnh.
Đôi mắt nàng ta ngập tràn nước mắt, sau đó lại đột nhiên giật mình tỉnh táo lại, miệng lẩm bẩm: “Vì sao…”
Khóe miệng Chu Văn Cảnh cong lên, trên môi nở một nụ cười khinh bỉ: “Bởi vì các ngươi đều đáng ch*ết.”
19
“Bẩm Vương gia, đã lục tung cả đáy hồ nhưng vẫn không tìm thấy Lưu Yên cô nương.”
Chu Văn Cảnh xoa xoa thái dương đang đau nhức, vẫy tay: “Tiếp tục tìm.”
“Vâng.”
Theo lý thuyết… Lưu Yên là nữ tử, nếu không ở dưới hồ thì cũng phải còn ở trong cung chứ.
Nhưng tìm khắp nơi đều không thấy.
Chu Văn Cảnh ôm con rùa lớn, trong lòng cực kỳ bực bội.
“Quy Bá Thiên, ngươi có thấy một cô nương nào trong hồ không? Váy áo màu vàng, trông rất ngốc nghếch.”
Trên trán ta hiện lên dấu hỏi chấm??
Không phải chứ… ngươi cũng lịch sự quá ha!
Thấy ta không nói gì, Chu Văn Cảnh có vẻ gấp gáp:
“Nàng ấy rơi xuống nước chiều hôm qua, ngươi không thấy sao?”
Ta im lặng một lúc.
Chu Văn Cảnh không phải rất ghét ta sao… sao lại tìm ta làm gì?
“Xin lỗi nhé, Chu Văn Cảnh, ta không thấy ai cả.”
Ta lắc đầu rùa, quyết định giấu sự thật.
Ngay khi ta vừa lên tiếng, Chu Văn Cảnh nheo mắt lại.
Hắn bỗng khẽ nhếch môi, nhìn chằm chằm ta thật lâu, nhìn đến nỗi ta cảm thấy hơi ngượng.
“Thật sự không thấy sao?”
Ta kiên quyết lắc đầu: “Thật sự không thấy.”
Chu Văn Cảnh đột nhiên cười: “Vậy thì được. Vì nàng ấy đã không còn nữa, vậy bản vương đành phải nấu hết cái chum hải sản trong phòng nàng ấy thôi.”
Đồng tử ta giãn ra.
“Không được! Không thể được! Đó đều là anh chị em của ta, làm sao ngươi có thể nấu họ được!”
Vừa nói xong, ta biết mình đã lộ tẩy.
Tức giận đến nỗi ta lập tức biến thành hình người, chống nạnh mắng hắn một một trận:
“Chu Văn Cảnh, ngươi thật đáng chết, dám lừa ta!”
Ánh mắt Chu Văn Cảnh nhìn ta mang theo ý cười:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net“Nếu không phải nàng lên tiếng nói chuyện, ta cũng không biết đó là nàng.”
Tức chít rùa rồi.
“Ngươi không phải đã hứa với ta rồi sao, chỉ cần ta đi cùng ngươi vào cung, ngươi sẽ trả lại tất cả anh chị em cho ta, ngươi không thể nói không giữ lời chứ!”
Chu Văn Cảnh chỉ vào góc phòng.
Chỉ thấy ở góc phòng có hai cái chum, bên trong toàn là hải sản đang nhảy nhót.
“Tất cả đều ở đó.”
Mắt ta sáng lên.
“Chu Văn Cảnh, ngươi đúng là người tốt!”
Khóe môi Chu Văn Cảnh khẽ nhếch lên, hắn đưa tay xoa đầu ta:
“Đồ rùa ngốc.”
20
Ta đưa Chu Văn Cảnh trở về vùng biển nơi gia đình ta đã sinh sống qua nhiều thế hệ.
Chỉ thấy từng con rùa bò lên từ biển, lên bờ và biến thành hình người.
“Chu Văn Cảnh, để ta giới thiệu, đây là ông bà nội ta, còn đây là cha mẹ ta.”
Ta cười toe toét, khoác tay mẹ, phấn khởi giới thiệu:
“Mẹ ơi, đây là Chu Văn Cảnh, chính là cậu bé đáng thương con gặp 10 năm trước đó.”
Mẹ ta hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không được vui.
Ta hơi ngạc nhiên, nhưng rồi thấy ông nội bỗng rút gậy ra.
Ông quát lên một tiếng, vung gậy đánh vào người Chu Văn Cảnh.
“Đồ tiểu tử loài người đáng chết, dám dụ dỗ cháu gái ta, ngươi đúng là đáng chết!”
Gậy của ông nội giáng xuống người Chu Văn Cảnh từng đợt, Chu Văn Cảnh vừa cười vừa né tránh, khiến ông nội tức giận đến giậm chân, mắng còn thậm tệ hơn.
“Ngươi, đồ tiểu tử loài người đáng chết, ngươi… ngươi… nếu dám để Yên nhi chịu khổ, ông già này sẽ liều mạng với nhà ngươi!”
Ta không hiểu lắm ý của ông nội, nên vô thức giải thích:
“Ông ơi, hắn là vương gia loài người, cháu ở nhà hắn sẽ không phải chịu khổ đâu.”
Ông nội trợn mắt: “Con còn bênh nó nữa!”
Chu Văn Cảnh bế ta đã hóa thành hình rùa trong lòng bàn tay, cười và hứa với ông nội:
“Có ta ở đây, Lưu Yên nhất định sẽ không phải chịu khổ.”
[Ngoại truyện: Chu Văn Cảnh]
Lưu Yên không hiểu thế nào là thích.
Nhưng ta thích nàng.
Ân nhân cứu mạng thời thiếu niên biến thành cô nương trẻ tuổi tinh nghịch, có lẽ là ai thì cũng sẽ rung động.
Khi biết được thân phận của Lưu Yên, ta đã không kìm lòng được mà bắt đầu thích nàng.
Kể từ đó, ta ra sức đối xử tốt với nàng.
Vàng bạc trang sức, ngọc quý, lụa là gấm vóc… ta tặng cho Lưu Yên như không biết tiếc.
Lưu Yên cũng rất dễ thỏa mãn, ngày nào cũng cười toe toét.
Cho đến khi ta nhận ra đã đến lúc rồi.
Vì vậy vào đêm Thất tịch, ta đưa nàng đi xem hội đèn.
Ta nhìn nàng thả một chiếc đèn hoa đăng xuống sông, nụ cười trên mặt như sắp tràn ra ngoài.
Không thể kìm nén được nữa, ta liền hỏi:
“Lưu Yên, em nghĩ chúng ta là mối quan hệ gì?”
Lưu Yên quay đầu nhìn ta kỳ lạ: “Sao vậy?”
Ta nuốt nước bọt, hồi hộp đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài: “Em… em có muốn kết hôn với ta không?”
Biểu cảm của Lưu Yên càng kỳ quái hơn: “Làm phu thê sao?”
Ta gật đầu.
Nàng nghiêng đầu, nhíu mày lại.
“Chu Văn Cảnh, có phải chàng có vấn đề về não không? Chúng ta vốn đã là phu thê rồi mà.”
“Bà lão trong phủ nói rồi, ta hầu hạ chàng thì đã là vợ của chàng rồi. Ngốc chết mất.”
Nói xong, nàng lại tự mình đi thả đèn hoa đăng.
Khoảng vài giây sau, nàng lại quay lại bổ sung một câu: “Tất nhiên, làm phu thê với chàng cũng chỉ là vì thấy chàng còn tạm được, không thì ta đã chạy mất rồi.”
Nàng lại quay đầu đi nhanh chóng.
Chỉ còn lại một mình ta, trái tim đập thình thịch như sắp nổ tung.
Chỉ thấy trong lòng vui sướng đến mức quay cuồng.
– Hết –
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.