10
Trong thư phòng của phủ Nhiếp chính vương.
“Vương gia, thuộc hạ không tra ra được lai lịch của kẻ ngốc đó.”
Hai anh chàng vạm vỡ quen thuộc gãi gãi đầu.
“Có vẻ như nàng ta đi vào cùng với tiểu thương giao hải sản, nhưng bên cổng cũng chưa từng thấy nàng ta…”
Nhiếp chính vương ngồi sau bàn, nhìn chằm chằm vào chậu hải sản lớn bên cạnh, trầm ngâm suy nghĩ.
Trong chậu đổ đầy nước, các loại hải sản bơi qua bơi lại trong đó.
Nhiếp chính vương bỗng nhớ ra một chi tiết.
“Kẻ ngốc đó tên gì?”
Hai anh chàng nhìn nhau, lắc đầu, “Không biết, nhưng có vẻ nàng ta tự xưng là Quy Quy… ừm, Vương gia, tại sao phải đưa nàng ta đến yến tiệc trong cung?”
“Quy Quy…”
Nhiếp chính vương vô thức lặp lại cái tên này, cười khẩy, “Cái tên ngốc này, khá hợp với nàng ta đấy.”
“Còn việc đưa đến yến tiệc trong cung, tất nhiên là để gây phiền phức cho người khác.”
Nói xong, hắn vô thức đưa tay vào chậu nước, vớt lên một con cua.
Sau khi nhìn thẳng vào mắt con cua, Nhiếp chính vương nheo mắt lại, “Anh chị em?”
Thật là lời nói ngốc nghếch, làm gì có ai kết nghĩa anh chị em với hải sản chứ?
11
Chiều hôm đó, ta lại bị các nha hoàn ấn vào trong thùng tắm để luộc một lượt.
Ồ không, không gọi là luộc.
Tiểu Hồng nói với ta, họ đang giúp ta tắm rửa.
Sau khi tắm xong, Tiểu Hồng giúp ta thay một chiếc áo màu vàng nhạt.
Còn chiếc áo xanh lục hóa từ mai rùa, ta đã lén biến nhỏ lại và giấu vào trong túi.
“À phải rồi cô nương, nô tỳ vẫn chưa hỏi tên cô nương.”
Ta chớp chớp mắt, “Ta tên là Lưu Yên.”
Thật lòng mà nói, ta không thích cái tên Lưu Yên lắm.
Tên của những đồng bào khác trong tộc rùa đều rất oai phong, ví dụ như chú Hai tên là Ngưu Biết, anh họ tên là Vương Bát Soái.
Chỉ vì mẹ ta sau khi hóa hình đã đi một vòng nhân gian, nhất định đòi đặt cho ta một cái tên phong nhã, nên ta mới có được cái tên kỳ quặc này.
Nói đến đây, ta bỗng tò mò.
“Tiểu Hồng, Nhiếp chính vương tên gì? Họ Nhiếp à?”
Tiểu Hồng bật cười khúc khích, ghé vào tai ta nói nhỏ: “Cô nương, Vương gia họ Chu, tên là Chu Văn Cảnh, cô nương nhớ kỹ nhé.”
Chu Văn Cảnh…
Có vẻ đây cũng là kiểu tên của những văn nhân phong nhã mà mẹ hay nói, không giống với bản thân hắn ta vốn rất oai phong chút nào.
Ta âm thầm suy nghĩ, quyết định đặt cho Chu Văn Cảnh một biệt danh ngầu hơn.
12
Xe ngựa vào cung đã chuẩn bị xong.
Ta ngồi bên cạnh Nhiếp chính vương, lấy hết can đảm gọi hắn một tiếng, “Chu… Chu Văn Cảnh, ngài đang làm gì vậy?”
Nghe vậy, trong mắt Chu Văn Cảnh lóe lên vẻ ngạc nhiên, hắn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, “Gọi thẳng tên bản vương?”
Ta nghi hoặc, “Sao vậy, không được gọi à?”
Phải chăng vì hắn cảm thấy tên mình không hay, nên không cho ta gọi?
Có thể là vậy.
Ta cũng nghĩ cái tên “Lưu Yên” không đủ hay, nên thường tự xưng là rùa con, những người thân bạn bè xung quanh cũng gọi ta là rùa con.
Chu Văn Cảnh chắc chắn là chê tên mình quá xấu, nên mới bắt người ta gọi hắn là “Vương gia”.
Thì ra là vậy! Là đàn ông mà hắn cũng ngại ngùng với tên của mình.
Nghĩ đến đây, ta nở một nụ cười thông cảm, đưa tay vỗ vỗ vai Chu Văn Cảnh, “Ta hiểu, ta hiểu hết! Chúng ta giống nhau mà, hehe.”
Nói xong, ta ghé sát vào mặt hắn nói nhỏ: “Ta đặt cho ngài một biệt danh, gọi là Chu Vương Bá, ngài thấy thế nào?”
Ta cười đắc ý.
Ta đặt cho hắn biệt danh hay như vậy, chắc chắn hắn sẽ vui mừng khôn xiết, vui quá sẽ trả lại hết những người thân hải sản của ta cho mà xem.
Trong lúc ta cười hì hì chờ đợi phần thưởng từ Chu Văn Cảnh, nào ngờ không khí trong xe ngựa bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Áp lực từ Chu Văn Cảnh lan tỏa, đôi mắt đen không gợn sóng như ẩn chứa cảm xúc sâu sắc.
Hắn nhìn chằm chằm ta, giọng nói hơi lạnh, “Kẻ ngốc, ngươi nói lại xem?”
Dưới ánh mắt lạnh lùng đe dọa của hắn, nụ cười trên mặt ta dần dần biến mất, cả người không kìm được co rúm lại.
“Ngài không thích thì thôi, đừng làm bộ mặt như vậy chứ…”
Ta vẫn hơi tủi thân.
Ta tốt bụng đặt tên cho hắn, hắn không thích thì thôi, còn làm bộ mặt thúi đó để dọa ta nữa chứ.
Nghĩ đến đây, ta lấy hết can đảm trừng mắt nhìn hắn, “Không biết cảm kích lòng tốt của người khác! Cái tên hay như vậy, cho chó ta cũng không cho ngài!”
Chu Văn Cảnh cười lạnh liên tục, vẻ giận dữ trong mắt càng lúc càng sâu.
Một lúc sau, đôi môi mỏng của hắn hé mở, nói ra một câu vô cùng tổn thương rùa:
“Cái tên rác rưởi gì vậy, cho chó chó cũng không thèm.”
13
Cứ vậy, ta và Chu Văn Cảnh chiến tranh lạnh suốt cả đoạn đường.
Cho đến khi xe ngựa dừng trước cổng cung, ta vẫn không thèm nói với hắn một câu nào.
“Cô nương, mời đi theo nô tài.”
Một thái giám cười híp mắt đi đến bên cạnh, làm tư thế “mời”.
Mà Chu Văn Cảnh lại đi về hướng ngược lại với ta.
Ta hơi nghi ngờ, “Chu Văn Cảnh đi đâu rồi?”
Nghe thấy tên Chu Văn Cảnh, trong mắt thái giám thoáng hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng lại lập tức cúi đầu xuống, cung kính trả lời:
“Cô nương, vương gia phải đến ngự thư phòng gặp hoàng thượng. Bây giờ vẫn còn một lúc lâu nữa mới đến lúc yến tiệc bắt đầu, cô nương có thể đi dạo trong ngự hoa viên.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTa gật gật đầu, đi theo sau thái giám.
Đi được nửa đường, ta không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Trên con đường dài đằng đẵng đã không còn thấy bóng dáng của Chu Văn Cảnh nữa.
Ừm… chắc hắn sẽ không bỏ ta lại trong cung đi, dẫu sao huynh đệ tỷ muội của ta vẫn còn ở trong vương phủ mà.
Thấy mặt ta đầy vẻ lo lắng, cứ đi ba bước lại quay đầu một lần, thái giám không nhịn được bật cười thành tiếng,
“Cô nương, vương gia chỉ đi gặp hoàng thượng thôi, lát nữa đến giờ yến tiệc là cô nương sẽ được gặp lại vương gia.”
Ta gật đầu, “Ồ.”
“Tình cảm của cô nương và vương gia thật tốt!”
Ta hơi ngần ngừ, “Cũng bình thường thôi, hắn lúc nào cũng mắng ta.”
Thái giám nhỏ cười mà không nói, trong ánh mắt nhìn ta dường như còn chứa đựng một loại cảm xúc hơi khó hiểu.
Ta không hiểu, vì vậy liền cúi đầu làm bộ như không nghe thấy gì.
Đi một lúc lâu, cuối cùng cũng đến ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên có một hồ nước rất rộng lớn, còn có một đám cô nương xinh đẹp tụ tập cùng nhau ngắm hoa.
“Mấy vị đó đều là nữ quyến nhà các đại thần, cô nương có thể đến góp vui cùng họ.”
Nhìn thấy một đám thiếu nữ xinh đẹp tụ tập lại với nhau, trong lòng ta cũng có chút xao động.
Các nàng ấy đều vô cùng xinh đẹp, nếu ta có thể vui đùa cùng bọn họ thì thật sự là quá tốt.
“Muội muội xinh đẹp, muội là gia quyến nhà ai vậy, sao trước giờ ta chưa từng gặp qua muội lần nào?”
Một cô nương váy hồng vừa liếc mắt liền trông thấy ta, lập tức tiến đến nắm lấy tay ta, cười đến mức hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Những vị cô nương khác cũng lần lượt tiến tới vây quanh ta.
“Đúng là chưa từng gặp bao giờ, lẽ nào là tiểu thư trước nay chưa từng ra khỏi cửa nhà Lý Thượng thư?”
“Ta thấy cũng giống lắm, nghe nói tiểu thư nhà Lý Thượng thư thân thể yếu ớt, mà dáng vẻ của vị muội muội này cũng trông mềm mại đáng yêu, hẳn là Lý cô nương rồi.”
Các nàng xôn xao bàn tán về thân phận của ta, thái giám phía sau lưng ta khom lưng cười nịnh nọt: “Các vị cô nương, vị này là Lưu Yên cô nương của vương phủ.”
Vương phủ…
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt các nàng lập tức cứng đờ, sắc mặt trở nên vô cùng kỳ lạ.
Ta còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói hồn nhiên vang lên phía sau lưng.
“Người của vương phủ? C.ười chết, lẽ nào là con tiệ* tì leo lên giường chủ tử đó sao?”
Một đám cung nữ vây quanh một vị thiếu nữ mặc cung trang bước tới.
Gương mặt thiếu nữ xinh đẹp mềm mại, gò má ửng hồng, cộng thêm với bộ trang phục màu hồng rực rỡ trên người, lộng lẫy động lòng người.
Nhìn thấy ta, nàng khinh thường nhếch mép, hừ lạnh một tiếng: “Còn tưởng là mỹ nhân tuyệt sắc thế nào, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi à? Vương gia sẽ thích loại người như cô sao?”
Mấy vị cô nương đang đứng đó đều cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Ai cũng biết, Minh Nguyệt quận chúa thầm thương trộm nhớ vương gia, đã tốn công tốn sức theo đuổi hắn rất lâu, thế mà lại đúng ngày cung yến đụng phải nữ nhân vương gia…
Minh Nguyệt quận chúa bước đến trước mặt ta, nheo mắt quan sát kỹ.
“Là ai đưa ngươi vào cung? Hoàng cung là nơi mà loại hồ ly tinh như ngươi có thể đến sao?”
Mặc dù ta không được thông minh lắm, nhưng ta cũng có thể nhận ra nàng ta không có ý tốt.
Thiếu nữ xinh đẹp này rất ghét ta.
Vì vậy, ta liền thu lại nụ cười, bày ra vẻ khinh bỉ giống hệt với nàng ta. “Là Chu Văn Cảnh cầu xin ta đến, không được sao?”
Minh Nguyệt quận chúa giận đến phát điên.
Từ nhỏ đến lớn nàng ta chưa bao giờ chịu bất kỳ uất ức nào, lần đầu tiên bị một con tiệ* tì leo giường chủ tử cưỡi lên đầu như vậy.
“Người đâu, lôi con tiện nhân này xuống, đá*h năm mươi trượng cho ta!”
Minh Nguyệt quận chúa trước nay vốn nói một không nói hai.
Trong ngự hoa viên này, nàng ta là người có địa vị cao nhất, không ai dám cãi lời.
Ngay cả thái giám đi theo ta, cho dù đầu đã sắp cúi chạm đất, cũng không ngăn nổi đám người mang roi tiến về ta.
Nói thật, ta rất sợ.
Năm mươi roi này đánh lên mai rùa, mai rùa chắc chắn sẽ vỡ nát mất.
Minh Nguyệt quận chúa này là muốn mạng rùa của ta.
Móng tay khẽ cào vào lòng bàn tay, đột nhiên lại phát hiện phía sau lưng có một hồ nước rất rộng.
Nhìn qua có vẻ sâu không thấy đáy.
Ta cắn chặt răng, quay đầu nhảy thẳng xuống hồ.
Tất cả mọi người trên bờ đều sửng sốt.
Mấy kẻ cầm roi cũng ngây người, lúng túng không biết phải làm sao, hỏi Minh Nguyệt quận chúa: “Quận chúa, bây giờ… có cần nhảy xuống vớt nàng ta lên không?”
Minh Nguyệt quận chúa khoanh tay, hất cằm, cười nhạt một tiếng: “Hồ này rất sâu, tự ả ta nhảy xuống, liên quan gì đến bổn quận chúa.”
Nói xong, nàng ta quay người bỏ đi.
“Kẻ nào dám nhảy xuống cứu ả, ta sẽ đánh ch*t kẻ đó.”
14
Ta tung tăng bơi lội trong hồ.
Tuy không thoải mái bằng khi ở biển, nhưng ta cũng đã rất lâu không được trải nghiệm cảm giác tự do sảng khoái này rồi.
Ta lặn sâu xuống nước, một tia sáng xanh lóe lên, ta biến trở lại hình dạng rùa.
Một con rùa khổng lồ vui vẻ bơi lội trong hồ.
Mà chiếc váy màu vàng nhạt thuộc về nữ tử không biết đã trôi đi đâu mất.
“Hehe,… trong nước thoải mái thật đấy!”
Lúc ta bơi qua hai con cá chép, bọn chúng mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
“Tỷ, sao trên mai con rùa này lại có vết xước vậy? Chẳng phải mai rùa rất cứng sao?”
“Ai mà biết được. Nhưng mà hồ Nguyệt Hoa chúng ta từ khi nào lại có một con rùa xấu xí như vậy nhỉ?”
Hai con cá chép đã mở khai linh trí này thật đáng ghét.
Không những chê bai mai của ta, còn soi mói cả ngoại hình của ta nữa!
Ta tức giận, quay đầu lại phun nước vào mặt bọn chúng:
“Các ngươi biết cái chóa gì, vết xước trên mai ta là do cứu người đấy!”
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.