10.
“Anh nói xem, đó có phải là được hời mà còn khoe mẽ không, là anh ta hôn người khác trước, vậy mà lại còn oán trách tôi?”
Tôi giận không thể kiềm chế được, trừng mắt nhìn Trình Vọng: “Đàn ông các anh không có ai tốt đẹp cả!”
“Ngày hôm đó chơi bóng rổ tôi đã nói với cô rồi, là cô không tin.”
Tôi mím môi không nói gì, Trình Vọng cũng không nói đến chuyện này nữa: “Buổi tối về kí túc xá sao?”
“Không về.”
Tôi lười phải đối mặt với kiểu trà xanh như Lưu Hi: “Anh giúp tôi tìm một khách sạn đi, tôi ở đó một đêm, chờ bọn họ tỉnh rượu rồi nói tiếp.”
Trình Vọng nhìn tôi một cái rồi khởi động xe.
Xe đi về phía Bắc, thấy xe ngày càng xa trường học, tôi hỏi: “Không phải bên kia có khách sạn sao?”
“Một cô gái như cô ở khách sạn một mình sao được.”
“Vậy tôi đi đâu?”
“Tôi có nhà ở Bắc Kinh, trước mắt dẫn cô qua đó ở tạm một đêm, dù sao cô cũng là khách VIP bỏ ra 888 tệ, bây giờ trả hàng tôi cũng phải phục vụ chu đáo.”
Nghe thử xem, đây là đang nói tiếng người sao?
Tôi làu bàu hai tiếng, cũng không phản đối, mấy giây sau, đột nhiên tôi ý thức được: “Từ từ, anh nói anh có nhà ở Bắc Kinh?”
“Cô có ý kiến sao?”
“Vậy anh cũng đâu có nghèo!”
“Tôi chưa từng nói tôi nghèo.”
Tôi suy nghĩ, đúng là anh chưa từng nói qua.
“Vậy anh giả nghèo đi làm công làm gì, trải nghiệm cuộc sống à?”
“Tôi chỉ làm công, không giả nghèo.” Trình Vọng liếc mắt nhìn tôi: “Huống hồ ngoài bất động sản ra, từng đồng tôi tiêu đều do tôi kiếm, có phải cảm giác càng thành tựu hơn không?”
Xin lỗi, tôi không cảm nhận được.
Khúc gỗ mục như tôi vẫn thích miệng ăn núi lở hơn.
Mãi cho đến khi thấy nhà của Trình Vọng tôi mới chấp nhận sự thật anh là cậu ấm nhà giàu.
Tôi vốn nghĩ rằng, dù không có tình yêu nhưng ít ra tôi vẫn tốt hơn Trình Vọng, ít ra tôi không cần bôn ba vì học phí.
Không ngờ thằng hề ở đây là tôi.
Trước khi ngủ tôi hỏi Trình Vọng: “Anh nói xem, tôi khăng khăng muốn theo đuổi Từ Xuyên có phải là sai lầm rồi không?”
“Vẫn còn buồn?” Trình Vọng mấp máy môi: “Cô… rất thích Từ Xuyên sao, nếu như cô thật…”
“Tôi không có.”
Tôi ngắt lời Trình Vọng, lấy hết dũng khí nói: “Trình Vọng, tôi nói cho anh một bí mật. Tôi có thể nhìn được đường tình duyên của mỗi người, từ đầu tôi đã biết Từ Xuyên và Lưu Hi mới là một đôi.”
Nói xong tôi thở dài: “Có phải tôi rất xấu không, biết rõ sau này họ sẽ ở bên nhau mà còn nhất định phải đâm đầu vào làm bia đỡ đạn.”
Thật ra bây giờ nghĩ lại vẫn là do cảm thấy không cam tâm.
Muốn đối nghịch lại với vận mệnh, nhất định phải cho mối tình đơn phương của mình một kết thúc.
Bây giờ mới thấy ngây thơ đến mức nào.
Trình Vọng không nói gì, anh chỉ nhìn tôi, không nói tin, cũng không nói không tin.
Trình Vọng chậm rãi lại gần tôi: “Vậy cô nhìn tôi thử đi.”
“Nhìn cái gì?”
Khoảng cách ngày càng kéo lại gần, gần đến mức tôi còn cảm nhận được hô hấp của anh.
“Nhìn xem tôi… và ai mới là một đôi?”
Như bị ma ám, tôi nắm chặt hai tay, hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi một nụ hôn hạ xuống.
Chờ một lúc lâu, Trình Vọng vẫn không có hành động tiếp theo.
Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy con hàng này vẫn ở vị trí cũ, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Cô nhắm mắt làm gì vậy?”
Anh trầm giọng nói.
“Tôi muốn nhờ cô nhìn giúp xem đường tình duyên của tôi có phải là nhân dân tệ không.”
“Cút sang một bên!”
Trình Vọng cười to, đứng thẳng dậy xoa đầu tôi: “Đừng biện hộ cho người có tội, cũng đừng tìm lí do cho tra nam, mau tắm rửa rồi đi ngủ đi.”
11.
Hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại dồn dập gọi dậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetMơ mơ màng màng kết nối, đầu bên kia vang lên giọng của Từ Xuyên: “Bắc Tinh, tối qua em không về kí túc, bây giờ em đang ở đâu?”
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ “ừ” một tiếng.
Trình Vọng ngủ bên ngoài nghe được động tĩnh thì gõ cửa: “Tỉnh dậy thì ra đi, sáng sớm nay tôi còn có lớp.”
Người bên kia điện thoại nâng cao âm lượng: “Bây giờ em đang ở bên cạnh Trình Vọng?”
Ý thức dần quay về, tôi ngồi dậy: “Tôi ở với ai hình như không liên quan đến đàn anh thì phải.”
“Tối hôm qua chỉ là hiểu lầm thôi, anh không có chút tình cảm nào với Lưu Hi, huống hồ cô ấy vẫn luôn thích Trình Vọng, anh…”
“Đàn anh, có phải anh đang định nói người anh thích là em không.”
Tôi cười cười: “Nếu như lúc trước Trình Vọng không thân thiết với tôi thì có phải anh cũng sẽ không tỏ tình nhanh như vậy không?”
“Không phải là anh thích tôi, anh chỉ không thích thua mà thôi.”
Đúng vậy, Từ Xuyên chỉ không thích thua.
Bây giờ tôi mới hiểu được đạo lí này.
Cuộc sống lại trở về với quỹ đạo cũ.
Tôi và Từ Xuyên chia tay, tôi từ chối việc anh ta lại lần nữa theo đuổi mình, chỉ biến thành bạn học cũ cấp ba.
Khiến tôi bất ngờ hơn nữa đó chính là Lưu Hi không ở bên cạnh Từ Xuyên, gần đây lại chuyển mục tiêu sang nam sinh trường bên cạnh, nghe nói ngày nào cũng tặng buổi sáng cho người ta, vô cùng ân cần.
Đến bây giờ tôi cũng không hiểu cô gái Lưu Hi này nghĩ gì, vì sao gặp ai lại yêu luôn được người đó.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến tôi, đến bây giờ càng khó giải quyết hơn là quan hệ của tôi và Trình Vọng.
Bây giờ chúng tôi trên tình bạn nhưng lại dưới tình yêu.
Ngày nào tan ca anh cũng hẹn ăn cơm với tôi, thỉnh thoảng sẽ lên lớp với tôi, trong mắt người khác chúng tôi như người yêu, nhưng chỉ có tôi mới biết, Trình Vọng chưa tỏ tình với mình.
Tôi cũng không sốt ruột, dù sao tôi còn biết trước tương lai của chúng tôi.
Chúng tôi sẽ ở bên nhau, chuyện này không sớm thì cũng muộn.
Ngày hôm đó, chúng tôi ăn cơm xong ra ngoài tản bộ, tôi đi bên cạnh chia sẻ đủ thứ chuyện gần đây của mình với anh.
“Anh biết gì không, giảng viên tiếng anh của tôi và trưởng khoa các anh là một đôi, hai người hình như sợ tình yêu công sở nên mới ẩn hôn.”
“Còn một chuyện cũng khá buồn cười, mấy hôm trước bạn cùng phòng tôi tỏ tình với một nam sinh khoa kinh tế rồi bị từ chối, khóc một đêm xong block nam sinh này, nói sau này không muốn gặp người ta nữa. Tôi đoán nam sinh này cũng không biết hai người họ là định mệnh của nhau, haiz, sau này truy vợ hỏa táng tràng rồi.”
Trình Vọng đang yên lặng nghe đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Em thì sao?”
“Hả?”
“Em gặp được nửa khác của mình chưa?”
“Anh, anh không phải không tin sao, hỏi tôi làm gì?”
“Anh không tin, nhưng người anh thích lại tin.”
Não tôi trống rỗng: “Anh nói gì?”
Trình Vọng lấy từ trong túi ra một sợi dây đỏ, cúi đầu buộc vào cổ tay tôi, sau đó lại buộc đầu còn lại vào cổ tay mình: “Từ hôm nay trở đi để anh làm người đó có được không? Em… có đồng ý trở thành định mệnh của anh không?”
Sợi dây vô hình trên cổ tay trùng vào với sợi dây hữu hình, trái tim tôi đập mạnh không ngừng.
“Anh thích tôi? Lúc nào…”
“Có lẽ từ khi đưa cho em túi khăn giấy kia, dù sao từ hôm đó trở đi anh đã cố tình chọn Từ Xuyên không biết chơi bóng rổ đi thi đấu để cho em xem.” Trình Vọng cười khẽ: “Có lẽ em không biết, em là người duy nhất khiến anh muốn hủy đơn trong nhiều năm như vậy.”
Rốt cuộc đây là kiểu tỏ tình chó má gì vậy?
Nhưng vẫn khiến tôi đỏ mắt.
“Thật ra có một việc em cũng lừa anh.” Tôi nhìn Trình Vọng: “Người kết nối dây nhân duyên của em là anh.”
Tôi nói xong, thế giới rơi vào im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây…
Lúc tôi đang nghi ngờ Trình Vọng có hiểu ý của mình không, anh đột nhiên nói: “Cho nên, em biết rõ mình là vợ tương lai của anh nhưng vẫn nói anh giúp em theo đuổi tên chó khác?”
Cmn, tôi quên chuyện này mất!
“Là anh đề nghị trước, em chỉ nghe theo lời khuyên của anh mà thôi.”
“Nghe theo lời khuyên?”
“Em nói là, em là kiểu chồng hát vợ nghe.”
Trình Vọng nghiến răng: “Đúng vậy, nghe đến mức đường nhân duyên cũng nhạt màu luôn rồi.”
Tôi bước đến ôm lấy anh, nhón chân lên hôn một cái.
Cơn tức dần biến mất, anh đảo khách thành chủ, ôm lấy tôi hôn sâu.
Dây nhân duyên ở cổ tay chúng tôi buộc chặt lại với nhau, từ đây sẽ không bao giờ tách ra nữa.
[Hết]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.