1.
Trên đường cái, thuận theo dây đỏ buộc ở cổ tay, quả nhiên tôi đã tìm được nhân duyên của đời mình.
Đối phương mặc áo khoác ba lỗ màu vàng, trong miệng ngậm thuốc lá, mắt cụp xuống dưới, lười biếng ngồi bên vỉa hè.
Bên cạnh còn có chiếc xe gắn máy màu sắc, vừa nhìn đã biết là shipper.
Tôi không chắc chắn trợn mắt nhìn lại, sau đó cúi đầu lung lay dây đỏ trên cổ tay mình.
Ngay sau đó dây đỏ trên cổ tay người kia cũng lung lay theo.
Tôi hít một hơi thật sâu
Con mẹ nó!
Anh trai kia là chồng tương lai của tôi?
Tôi mang theo nửa quả dưa hấu vừa mua đi qua, muốn nhìn rõ mặt người này.
“Chào anh, tôi là…”
“Cút sang chỗ khác.”
Còn chưa nói hết đã bị ngắt lời, nụ cười cũng lập tức cứng lại.
Người kiểu gì vậy!
Tôi tức giận quay người bước đi, định về nhà dùng kéo cắt đứt dây nhân duyên trên cổ tay mình.
Thứ đàn ông chó không có lễ phép này tặng cho tôi tôi cũng không cần!
Đang suy nghĩ, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tôi chạy đến mở cửa, nhìn thấy một bóng dáng màu vàng xuất hiện trước mặt.
Tay giơ về phía trước, vẻ mặt có chút kiêu căng: “Đồ ăn của 502.”
Dây đỏ vô hình lại lần nữa lung lay.
Như đang im lặng nhắc nhở, người này chính là chân mệnh thiên tử của tôi.
Cuối cùng lần này tôi cũng đã có thể thấy rõ mặt đối phương.
Mắt một mí nhưng mắt lại rất to, khóe mắt hơi rủ xuống, là kiểu mặt bi quan chán đời đang lưu hành thời này.
Sống mũi thẳng, rõ ràng phải đi nắng thường xuyên nhưng da vẫn rất trắng, xương hàm góc cạnh rõ ràng.
Bề ngoài khá đẹp trai, nhưng tính cách hơi xấu.
“Rốt cuộc có lấy không?”
“Lấy.”
Tôi nhanh chóng nhận đồ ăn, muốn lên tiếng nói cảm ơn để thể hiện sự thân thiện của mình thì người này đã quay đầu đi thẳng.
Ngay cả rắm cũng không lưu lại.
Tôi mở điện thoại ra tìm thông tin shipper.
Trình Vọng.
Ừm… Tiện tay đánh giá kém.
Lí do?
Tôi vừa nhìn mặt đã thấy khó chịu.
Việc tôi có thể nhìn được nhân duyên còn phải quay lại một tháng trước.
Sau khi thi đại học xong, tôi nhanh như gió đi làm phẫu thuật laser cận thị.
Ngoài thấy rõ được thế giới, tôi đồng thời phát hiện ra mình có thêm một “dị năng” nữa, đó là có thể thấy được dây tơ duyên của mọi người.
Lúc hai người “định mệnh” của nhau đứng trước mặt tôi, dây đỏ trên cổ tay họ sẽ quấn lại với nhau.
Ngược lại thì không.
Tôi đã thầm thử nghiệm rất nhiều lần, độ chính xác cao đến 100%.
Duy chỉ có ngày hôm nay, tôi bắt đầu nghi ngờ độ chính xác của “năng lực” này.
Tôi, một tân sinh viên vừa kết thúc kì thi đại học.
Một hình mẫu của đất nước và một trụ cột của xã hội như tôi sao có thể yêu đương với người bất lịch sự như thế này chứ?
Chắc chắn có nhầm lẫn gì ở đây rồi.
Vì để tránh gặp lại Trình Vọng, nghỉ hè tôi không dám gọi đồ ăn ngoài.
Tôi tin rằng chỉ cần mình chủ động tránh không gặp thì Nguyệt lão cũng không có cách ép mình.
Kiên trì đến tháng chín, tôi chuẩn bị đồ đạc đến Bắc Kinh học.
Trước khi xuất phát, tôi gửi tin nhắn cho đàn anh Từ Xuyên.
[Đàn anh, chín giờ em sẽ đến Bắc Kinh.]
Đối phương nhanh chóng trả lời: [Được, anh đến đón em, trên đường chú ý an toàn.]
Chỉ một câu ngắn nhưng tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Từ Xuyên là đàn anh cấp ba của tôi.
Học thần trường chúng tôi.
Năm anh ấy thi đại học đứng thứ 12 toàn thành phố.
Cũng là người tôi thích.
Lần này anh ấy đến đón tôi, điều tôi nghĩ đầu tiên là kiểm tra.
Kiểm tra xem Từ Xuyên có phải là người định mệnh của tôi hay không.
2.
Đã hết hè nhưng thời tiết vẫn nóng như cũ.
Tôi kéo hành lí chen chúc theo dòng người, đột nhiên dây tình duyên trên cổ tay như mọc mắt, vèo một cái kéo dài sang một bên.
Trong lòng tôi trở nên kích động.
Có hi vọng đấy các chị em ơi!
Tôi bước nhanh hơn, vừa đến cổng đã thấy khuôn mặt quen thuộc phía xa.
Người kia mặc áo thun trắng và quần jeans thoải mái.
Hai tay anh đút túi, vẻ mặt không chút kiên nhẫn.
Tôi lập tức dừng bước.
Trình Vọng?
Sao anh lại ở đây?
Lúc tôi đang định đi ngang qua người này, Trình Vọng sải bước đi đến chặn tôi lại.
“Cô là Bắc Tinh?”
Tay kéo vali của tôi xiết chặt, nhìn anh không trả lời.
“Sao, lúc trước còn đánh giá tôi một sao cơ mà, vừa đánh giá xong đã quên à?”
Gì vậy, bây giờ đánh giá cũng lộ tên thật sao?
Mặt tôi hơi nóng lên, vô thức muốn giải thích: “Không phải, thật ra chỉ có một lần…”
“Hóa ra người khiến tôi mất việc là cô thật.”
Tôi đột nhiên ngậm miệng.
Ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt hài hước của anh tôi mới biết mình mắc bẫy.
Anh cũng không hỏi tiếp, chỉ nói: “Đi thôi đại tiểu thư.”
Tôi nhìn bậc thang trước mặt, lại nhìn chiếc vali to đùng cạnh chân.
Có hơi chần chừ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTrình Vọng thấy tôi không nhúc nhích thì quay đầu: “Còn không đi?”
“Vali hơi nặng.”
Trình Vọng quay lại nhấc lên, tôi đang định cảm ơn thì anh đã thả vali của tôi về lại chỗ cũ.
“Đúng là không nhẹ.”
Sau đó nói với tôi: “Cô cứ từ từ chuyển, tôi cũng không vội.”
Nói xong còn đứng bên cạnh tôi cảm thán: “Thiết kế ở Bắc Kinh đúng là không hợp lí, tàu điện ngầm cách xa như vậy mà thang cuốn cũng không có, đây không phải là đang cố ý gây khó dễ cho nữ sinh các cô sao?”
Tôi tức giận không nói nên lời.
Tôi thấy sự tồn tại của người này mới là cố ý gây khó dễ cho nữ sinh.
Tôi xách vali đi theo sau anh thở hổn hển cả một đường đến trường.
Từ Xuyên đã ở cổng trường chờ tôi.
Thấy chúng tôi, anh ấy vội vàng đi đến, nhận lấy vali của tôi, đưa một lon coca qua: “Có nóng không?”
Nhẹ nhàng chăm sóc như gió xuân khiến người ta vui vẻ, so sánh với Trình Vọng ở bên cạnh đúng là một trời một vực.
Tôi cúi đầu nhìn dây đỏ trên cổ tay mình, vẫn buộc với Trình Vọng như cũ.
Lắc thế nào cũng không si nhê.
Thật bực mình.
Trình Vọng nhìn chúng tôi, duỗi tay về phía Từ Xuyên: “100, phí chạy vặt.”
Vẻ mặt Từ Xuyên không biết nên nói gì: “Lát nữa về kí túc xá sẽ chuyển cho cậu.”
Tôi sợ đến ngây người: “Anh còn phải cho anh ta tiền sao?”
Nghe xong lời này, Trình Vọng mỉm cười.
“Shipper, chân chạy vặt, đưa đón, dạy thay, xếp hàng, cái gì cũng làm.”
Thiếu tiền như vậy sao?
Rốt cuộc đây là kiểu người gì vậy…
Tôi im lặng, anh quay đầu định đi, dường như nghĩ đến chuyện gì lại quay đầu lại: “Đúng rồi, có chuyện muốn giải thích với cô.”
“Hôm đó cô gọi tôi lại à? Tôi không nghe thấy, lúc đó đang cãi nhau với chủ quán cơm, lúc sau phản ứng lại thì cô đã đi rồi.”
Chắc anh đang nói đến lần đầu gặp nhau.
Tôi là người dễ xấu hổ, đối phương xin lỗi một câu tôi đã thấy ngại, nhanh chóng xua tay: “Không có gì không có gì.”
“Vậy thì được.”
Trình Vọng hai tay đút túi, nhìn Từ Xuyên xách vali bên cạnh, nhỏ giọng nói với tôi: “Tôi có cả dịch vụ theo đuổi người khác nữa, có thể giúp cô theo đuổi thành công con hàng này, không thành công sẽ hoàn tiền. Xem như cô là khách quen của tôi, tôi sẽ giúp cô hết mình.”
Tôi nhìn Trình Vọng, không biết nên nói gì cho phải.
Cũng không biết có phải là cảm giác của tôi sai rồi hay không, hay là mắt xảy ra vấn đề gì sau khi phẫu thuật laser.
Tôi luôn cảm thấy cả người Trình Vọng lúc này như đang tỏa ra ánh sáng xanh lấp lánh (1).
(1) là màu xanh của cắm sừng ấy =))))
Sau đó tôi thấy dây nhân duyên của chúng tôi nhạt đi một chút.
Tôi há miệng trả lời: “Được.”
3.
Vì cảm thấy tò mò nên tôi đã thật sự đồng ý với lời đề nghị của Trình Vọng.
Cũng không phải vì gì khác, chỉ tò mò xem rốt cuộc ánh sáng xanh này là gì.
“Nắm tay 500, hôn môi 800, xác định quan hệ 1000. Vì trước đó chúng ta có chút hiểu lầm nên tôi để giá 888 full combo cho cô, hợp lí không?”
“Nếu như không theo đuổi thành công thì sao?”
“Vậy thì xem như tôi phí công, một tệ cũng không lấy của cậu.”
Nghe có vẻ tôi không thiệt gì.
Thấy tôi đồng ý, Trình Vọng lại lấy trong túi ra một tờ giấy: “Đây là hợp đồng, cô đọc qua đi, không có vấn đề gì thì kí tên. Tiền cọc 100, chuyển khoản hay tiền mặt?”
Thứ đồ chơi này mà cũng có hợp đồng?
Dường như hiểu tôi nghĩ gì, Trình Vọng nhếch miệng: “Mua bán đàng hoàng.”
“Bây giờ sinh viên rất thông minh, lỡ như lúc thanh toán tôi không có chứng cứ thì làm không công cả rồi.”
Lại còn lái qua người khác, tôi thấy anh mới là người nghĩ nhiều nhất ấy!
Tôi đọc hợp đồng không có vấn đề gì, sau khi kí tên mới hỏi chuyện khiến mình tò mò nhất: “Anh thiếu tiền lắm sao?”
Ngày nghỉ đi làm shipper rồi còn làm chân chạy vặt cho người khác, bây giờ lại còn giúp người ta theo đuổi bạn trai.
“Cũng tạm.” Trình Vọng chia hợp đồng thành hai phần, đưa cho tôi một bản: “Đơn giản mà nói, tôi thích tiền.”
Đã nhìn ra.
Làm xong xuôi, tôi nhanh chóng về ký túc xá.
Ký túc xá nữ bốn người một phòng, lúc tôi đến, ngoài cô gái tên Lưu Hi ra thì đã đến đủ.
Một lúc sau cửa ký túc xá bị đẩy ra, Lưu Hi bình thản đến muộn.
Ngẩng đầu lên đã thấy một cô gái kẹp tóc ngọc trai, mặc áo phông trắng đơn giản, bên dưới là váy ngắn màu xám, mắt ngọc mày ngài, một bạch phú mỹ tiêu chuẩn.
Hai tay cô ấy trống trơn, trong tay chỉ cầm quạt điện nhỏ, không giống tân sinh viên vừa mới báo danh.
Tôi đang thắc mắc sao người này lại không có hành lí thì cánh cửa lại lần nữa được đẩy ra, sau đó tôi thấy Trình Vọng.
Người đàn ông nửa tiếng trước còn đang ký hợp đồng với tôi lúc này lại đang kéo túi lớn túi nhỏ, anh đặt tất cả đồ đạc trong tay xuống, trên trán đầm đìa mồ hôi.
“Lưu Hi, đây là bạn trai cậu sao?” Mắt bạn cùng phòng khác sáng lên: “Đẹp trai đấy.”
“Tạm được.” Lưu Hi không phủ nhận, đưa cho Trình Vọng một bình nước: “Cho anh đó.”
Tôi sợ ngây người, hoàn toàn không ngờ Trình Vọng đã có người yêu.
Tôi vừa vặn chai sữa chua ra đã nghe thấy Trình Vọng nói: “Nước tôi không uống, cô vui thì đổi thành tiền đi, chuyển hành lí hết 50 tệ thành 54 tệ là được.”
“Phụt.”
Tôi không nhịn được mà phun một ngụm sữa ra.
Trong mắt con hàng này đúng là chỉ có tiền!
Sắc mặt Lưu Hi thay đổi liên tục, cuối cùng lấy 60 tệ ra ném cho anh: “Cho anh, khỏi thối.”
“Vậy không được, tôi là người nói ít là ít nhiều là nhiều, tuyệt đối không chiếm lợi của người khác.”
Trình Vọng nhấn điện thoại: “Tôi đã chuyển 6 tệ qua cho cô rồi, nhớ kiểm tra rồi nhận.”
Nói xong anh còn liếc tôi một cái, ghét bỏ nhíu mày, ném một bịch khăn giấy cho tôi: “Bạn học, hi vọng sau này cô có thể để ý hình tượng hơn, phun sữa ra chỗ công cộng buồn nôn lắm đấy.”
Tôi: “?”
Thù oán gì vậy, trước khi đi còn không quên diss tôi.
Trình Vọng vừa đi Lưu Hi đã hỏi tôi: “Cậu quen Trình Vọng sao?”
Tôi nhanh chóng lắc đầu để bảo đảm an toàn: “Không quen.”
“Vậy thì sao anh ấy lại cho cậu khăn giấy?”
Lưu Hi nói nhỏ: “Hâm mộ thật đấy, hay là lần sau mình cũng thử phun sữa nhỉ?”
Tôi nghe câu này của Lưu Hi mà cảm thấy tê cả da đầu.
Cô gái này nhìn rất ổn mà sao đầu óc lại có chút gì đấy không bình thường là sao nhỉ?
Tôi đang suy nghĩ điện thoại đã rung lên hai cái.
Tôi mở lên xem, là Trình Vọng vừa rời đi.
[9h sáng ngày mai, Từ Xuyên tham gia thi đấu bóng rổ, nhớ đến đúng giờ.]
Tôi gửi sticker ok trả lời, người này không nhắn thêm gì nữa.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.