04.
Sau khi tan học, tôi lập tức đi đến phòng học vũ đạo.
Hạ Thanh Thanh có sở trường nhảy múa, gần đây trường học đang luyện tập tiết mục cho ngày kỷ niệm thành lập trường sắp tới. Bởi vì khoa múa thiếu người nên phải điều động cô ta, mỗi ngày cô ta đều sẽ đến đây để luyện tập.
Tôi đứng dưới lầu đợi vài phút, Hạ Thanh Thanh ung dung đi đến.
Tôi giả vờ như mình mới từ góc đường đi ra.
Hạ Thanh Thanh có tật giật mình, cô ta vừa thấy tôi là xoay người muốn bỏ chạy. Tôi bước một bước dài đứng chắn trước mặt Hạ Thanh Thanh, lạnh lùng nhìn cô ta.
Hạ Thanh Thanh lúng túng nửa giây, giây sau lập tức đổi thành gương mặt trà xanh giả vờ quan tâm: “Gia Gia, tôi đã đăng bài giải thích trên diễn đàn rồi, bây giờ mọi người sẽ không nghĩ oan cho cậu nữa nhỉ?”
Tiện nhân này lại diễn!
Đương nhiên họ sẽ không.
Cảm ơn cậu đã đăng bài giải thích, nhờ vậy mà hiện tại tôi lại càng nổi tiếng hơn ở trường.
Cô ta diễn thì tôi cũng diễn, tôi ngoài cười nhưng trong không cười đáp lời: “Cảm ơn Thanh Thanh, cậu đã nói rõ rồi thì mọi người cũng không nói gì nữa, lần này may mà có cậu.”
Hạ Thanh Thanh nở nụ cười chân thành: “Không có việc gì thì tốt, cậu không biết đâu, hôm nay tôi nghe tin cậu bị oan thì tôi cũng sốt ruột muốn chết, may mắn là đã cứu vãn được tình thế.”
Mặt Hạ Thanh Thanh được đánh một lớp phấn dày cui, lúc cười rộ lên rất giống mảng tường cũ kỹ bị nứt ra.
Bình thường mấy ngày cô ta mới tắm một lần, mỗi lần ra ngoài đều phải dùng một đống mỹ phẩm để che lấp mùi hôi, cho nên cô ta trang điểm cực kỳ đậm.
“Ôi trời, không nói nữa, tôi sắp muộn giờ rồi, giáo viên định cho tôi dẫn đầu đội múa, hôm nay tôi phải đi sớm một chút.”
“Không biết mấy bạn học múa chuyên nghiệp đó bình thường luyện cái gì mà lại để một người nghiệp dư như tôi đứng vị trí trung tâm, phiền muốn chết.”
Lại là màn tâng bốc quen thuộc, mỗi một câu đều hạ thấp người khác và đề cao bản thân.
Tôi ghê tởm đến mức muốn nôn cả dạ dày ra, trên thế giới sao lại có người ti tiện đến như vậy chứ?!
Kỹ nữ trà xanh rác rưởi, tôi sẽ đập nát hình tượng của cậu sớm thôi.
05.
Xác định Hạ Thanh Thanh đã vào phòng vũ đạo, tôi lượn quanh một vòng rồi cũng vào theo.
Dáng người và nhan sắc của Hạ Thanh Thanh thật sự rất có sức hút, đứng trong đám sinh viên múa cũng hết sức nổi bật.
Tôi liếc mắt một cái là có thể thấy được Hạ Thanh Thanh, cô ta đang nhẹ nhàng nhảy múa theo âm nhạc.
Tôi canh thời gian ngồi xổm bên ngoài phòng vũ đạo hết nửa tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng điện, kéo hết tất cả công tắc nguồn điện xuống.
Cúp điện.
Cả tòa nhà hoàn toàn tối đen.
Giáo viên dạy nhảy hơi nghi hoặc ló đầu ra: “Chú Vương, xảy ra chuyện gì thế?”
Tôi nháy mắt về phía thợ điện Lão Vương, Lão Vương thò nửa cái đầu ra khỏi phòng điện: “Đứt cầu dao, mọi người chờ một chút nha, tôi lập tức sửa ngay đây.”
Không thể sửa được đâu.
Lão Vương giơ tay ra dấu OK với tôi, xoay người ngồi lên ghế nhỏ cùng tôi cắn hạt dưa.
Đang là mùa hè, thời tiết vô cùng nóng nực, phòng vũ đạo khá là bí bách, dù cho mở cửa sổ cũng không có gió.
Không điện còn có thể nhịn nhưng cắt luôn cả điều hòa thì đúng là chết người.
Tôi nghe tiếng động ở phòng vũ đạo, chỉ chốc lát sau trong phòng đã truyền đến thanh âm ríu rít:
“Nóng chết mất, nhiệt chết mất thôi, khi nào mới sửa xong công tắc điện đây.”
“Cả người đều là mồ hôi, khó chịu quá đi mất.”
Rồi sau đó những tiếng kêu kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ bùng nổ trong phòng vũ đạo:
“Mùi gì vậy nhỉ?”
“Hình như mùi này hơi hôi?”
“Tôi cũng nghe được, hôi chết đi mất, khó ngửi quá…”
Cuối cùng cũng có người nhạy bén phát hiện ngọn nguồn xuất xứ là từ Hạ Thanh Thanh:
“Hạ Thanh Thanh, có phải là mùi trên người cậu không?”
Hạ Thanh Thanh nháy mắt kêu lên cứ như bị người dẫm phải đuôi: “Các cậu nói cái gì thế, sao trên người tôi lại có mùi hôi được, trước khi ra ngoài tôi đã tắm một lần rồi!”
Nhưng bạn học nhận ra điều khác thường ngày càng nhiều:
“Không đúng, hình như là nó phát ra từ người Hạ Thanh Thanh thật!”
“Đúng vậy, tôi cũng ngửi được mùi trên người cậu ta.”
“Hơn nữa còn là mùi cá chết, nghe mắc ói quá.”
Hạ Thanh Thanh cật lực giải thích nhưng tiếng chỉ trích bên cạnh càng ngày càng nhiều, nó che lấp toàn bộ thanh âm của Hạ Thanh Thanh.
Tốt lắm, cái hộp thối đã được mở ra, bây giờ đến lượt tôi lên sân khấu.
Tôi lại mở công tắc nguồn điện, ánh đèn chói mắt một lần nữa chiếu sáng phòng vũ đạo
Hạ Thanh Thanh giống như một con chuột hoảng sợ bị các bạn học vây xung quanh, mỗi người đều bịt mũi lại và nhìn Hạ Thanh Thanh một cách ghét bỏ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetTôi lắc lư đi vào phòng vũ đạo.
06.
Hạ Thanh Thanh đầu tiên là kinh ngạc nhìn tôi, rồi sau đó giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng vội hướng ánh mắt cầu xin về phía tôi: “Trần Gia, sao cậu lại tới đây?”
“Gia Gia, cậu mau tới đây chứng minh cho tôi đi, mọi người đều nói trên người tôi có mùi, cậu là bạn cùng phòng của tôi chắc chắn cậu biết tôi là người rất thích vệ sinh…”
“Cậu mau nói cho mọi người biết mỗi ngày tôi đều tắm rửa đúng không?”
Mồ hôi đã làm chảy lớp phấn nền trên mặt Hạ Thanh Thanh, mất đi lớp trang điểm càng làm Hạ Thanh Thanh nhếch nhác chật vật.
Tôi chậm rãi gật gật đầu: “Được, để tôi đứng ra làm chứng, Hạ Thanh Thanh đương nhiên đã tắm rửa và giặt giũ…”
“Nhưng mà là vào… Để tôi tính ngày thử xem, là vào một tháng trước.”
“Quần lót thì mới thay ngày hôm qua, bởi vì cái quần lót đó đã mặc hai tháng rồi, thật sự bẩn đến mức không thể nào mặc tiếp được nữa.”
“Cho nên cái mùi hôi này quả thật chính là mùi xuất phát từ cơ thể Hạ Thanh Thanh mà ra.”
Mọi người trong phòng vũ đạo vừa bịt mũi vừa nhìn về phía Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh phát ra một tiếng thét đầy tuyệt vọng: “Trần Gia, cậu đang nói cái gì vậy hả?”
Tôi cười lạnh hồi: “Chẳng lẽ tôi nói được không đúng à?”
“Cậu đã treo cái quần lót mặc hai tháng kia lên đầu giường của tôi, giáo viên phụ trách đến cậu còn đổ oan lên đầu tôi nữa mà!”
“Cậu chẳng những mất vệ sinh mà nội tâm còn dơ bẩn giống hệt thân thể vậy!”
Gương mặt Hạ Thanh Thanh tái nhợt: “Gia Gia, chúng ta là là bạn cùng phòng ký túc xá mà, sao cậu có thể nói tôi như vậy chứ, cái quần lót kia rõ ràng là của cậu.”
Nước mắt cá sấu trào ra.
Hạ Thanh Thanh nhỏ giọng khóc nức nở, bộ dạng khiến người ta không khỏi sinh lòng thương xót.
Tôi trợn trắng mắt, con mẹ nó kỹ nữ này lại bắt đầu diễn.
Một nam sinh cao lớn đi ra từ trong đám người, bảo vệ Hạ Thanh Thanh đằng sau lưng: “Câm miệng, tôi không cho phép cậu bôi nhọ Thanh Thanh như vậy, Thanh Thanh bị oan, ọe…”
Nam sinh nói xong lời cuối cùng cũng không nhịn được mà nôn ra.
Oan uổng cái con khỉ, chính cậu ta cũng nôn ra rồi kìa.
Tôi có biết cậu trai ngu ngốc này, cậu ta là Phòng Kiến của lớp chúng tôi.
Từ lúc vào đại học đã bắt đầu la liếm Hạ Thanh Thanh như đồ mất não, khổ cực theo đuổi Hạ Thanh Thanh ba năm, Hạ Thanh Thanh thay bạn trai mấy lần cũng không đến phiên cậu ta, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục la liếm.
Làm người chạy việc mua cơm, cống nạp tiền sinh hoạt phí hàng tháng, Phòng Kiến luôn ngoan ngoãn phục tùng Hạ Thanh Thanh một cách mù quáng.
Hôm nay cậu ta lại bị Hạ Thanh Thanh sai khiến mua trà sữa đến.
Hạ Thanh Thanh thường hay nói Phòng Kiến chính là gia nô mà cô ta thuần dưỡng, vĩnh viễn sẽ không yêu đương với cậu ta, chỉ là sử dụng rất thuận tay mà thôi.
Tôi nhìn cái tên ngu ngốc này mà giận sôi máu, mở miệng mắng: “Lỗ mũi của cậu mọc ra từ mông hả? Trên người cậu ta có mùi gì bộ cậu không ngửi được à?”
“Hay là cậu chỉ thích ăn đống cứt chó này thôi?”
Phòng Kiến không chỉ có đầu óc ngu mà cái miệng cũng ngu nốt, thấy tình hình là không nói lại tôi cho nên nhấc tay muốn đánh.
Một bàn tay vươn ra đỡ lấy tay của Phòng Kiến.
Đó là thợ điện Lão Vương.
Lão Vương là thợ điện của trường chúng tôi, đã công tác ở đây 20 năm, ông ấy vẫn luôn rất tận tụy với công việc.
Năm ngoái câu lạc bộ báo chí của chúng tôi lên kế hoạch chọn đề tài, tôi đã đặc biệt đến phỏng vấn Lão Vương. Sau khi đăng câu chuyện của Lão Vương lên báo của trường thì ông ấy đã nhận được lời khen ngợi của hiệu trưởng, lương cũng tăng thêm được vài trăm đồng.
Ngày nào Lão Vương cũng nói tốt về tôi, lần này nghe nói tôi bị Hạ Thanh Thanh đổ oan thì ông ấy tức giận vô cùng.
Bình thường Lão Vương hay làm những công việc nặng nhọc trong trường nên tay rất có lực, ông ấy lật cổ tay một cái nắm chặt cẳng tay Phòng Kiến, cậu ta hét thảm rồi ngồi phịch xuống đất.
Tiếng bàn tán của các bạn học nhanh chóng vang lên: “Không thể tưởng tượng nổi, trông Hạ Thanh Thanh xinh đẹp như vậy mà lại ở dơ khiếp.”
“Ngày thường Hạ Thanh Thanh thích trang điểm đậm hóa ra là để che giấu mùi hôi của mình.”
“Trời ơi, quần lót gì mà một tháng không thay, có bị nhiễm bệnh hay không vậy, quá đáng sợ, quá ghê tởm.”
…
Chiều hướng dư luận tức thì đảo ngược.
Tôi tiếp tục đánh vào chỗ đau: “Đúng vậy, nghe nói nếu quanh năm không thay quần lót thì chỗ đó dễ sản sinh nhiều loại bệnh, loại bệnh này có tính lây lan mạnh, có thể lây nhiễm qua mồ hôi hoặc giọt bắn…”
Trong phòng vũ đạo vang lên tiếng hét chói tai, mọi người đồng loạt lui về phía sau tựa như thủy triều rút xuống, chỉ để lại Hạ Thanh Thanh luống cuống đứng giữa trung tâm phòng học.
Tôi cười tủm tỉm nhìn Hạ Thanh Thanh đang không biết làm thế nào, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Không phải thích đứng ở trung tâm à, hôm nay tôi sẽ để cậu đứng ở trung tâm cho cậu nổi bật nhất luôn!
Hạ Thanh Thanh cuối cùng cũng không chịu nổi sự chỉ trỏ của mọi người, khóc lóc chạy trối chết: “Trần Gia, cậu… Cậu bắt nạt người khác, tôi sẽ đi nói với giáo viên.”
Thân thể nhỏ nhắn nhu nhược cuốn theo mùi hôi của cống thoát nước chạy đi như bay.
Không khí trong phòng vũ đạo trở nên trong lành ngay lập tức.
Kiện kiện kiện, tôi đang chờ vụ kiện này đấy!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.