01.
Giữa trưa đến nhà ăn ăn cơm, bầu không khí đã trở nên không đúng lắm.
Tôi mới vừa bưng khay cơm ngồi xuống, các bạn học đang ăn cơm bên cạnh lập tức bịt mũi chạy ra xa giống như tránh ôn thần.
Mọi người trong nhà ăn đều đeo khẩu trang lên rồi chỉ chỉ trỏ trỏ về phía tôi.
Nhìn bán kính 10 mét xung quanh mình trống trải, tôi rất bối rối.
Tôi vẫn luôn như người trong suốt trong trường học, trước nay chưa bao giờ được mọi người chú ý đến vậy.
Tôi còn đang mông lung thì bạn thân kiêm bạn học tên Dương Dương đã kéo tôi rời khỏi nhà ăn.
“Trần Gia, không phải tôi nói gì cậu đâu nhưng tôi nhớ khi còn nhỏ cậu cũng rất thích sạch sẽ mà, sao bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này?”
“Cậu làm ơn chú ý vệ sinh cá nhân một chút đi, đồ lót mà mấy ngày không thay thì dơ biết bao nhiêu…”
Khẩu trang của bạn thân vẫn luôn treo trên mũi cô ấy, giống như trên người tôi có chứa khí độc vậy.
Tôi nghe không rõ: “Cái gì chứ?”
Bạn thân thấy tôi vẫn không thừa nhận nên bèn lấy điện thoại ra nhấn mở một video.
Đây là một video phát ra mùi.
Trong phòng ký túc xá quen thuộc, giáo viên phụ trách giống như tín đồ quỳ lạy trước một cái quần lót dính vệt ố vàng, há to miệng nôn mửa.
Giáo viên phụ trách ói mửa mười phút, ngước gương mặt dữ tợn lên rồi hét to tên tôi: “Trần Gia! Em quá ghê tởm! Trừ một trăm điểm chuyên cần vệ sinh!”
“Ném cái quần lót kia ngay cho tôi, ném ngay đi!”
Tôi xem video mà gương mặt lúc trắng lúc xanh, nháy mắt hiểu ra mọi chuyện.
Tôi bị đổ oan.
Quần lót đúng là treo trên đầu giường tôi, nhưng nó không phải là của tôi.
02.
Quần lót là của bạn cùng phòng tên Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh là hoa khôi của khoa chúng tôi, vừa học giỏi vừa xinh đẹp, vẫn luôn là thành viên của hội học sinh.
Nhưng khi chuyển vào ở chung một ký túc xá, hào quang của Hạ Thanh Thanh nhanh chóng tan biến trong mắt tôi.
Bởi vì tôi phát hiện Hạ Thanh Thanh cực kỳ cực kỳ mất vệ sinh.
Vứt rác lung tung.
Đi WC xong không dội sạch sẽ, trong bồn cầu thường xuyên có phân nổi lên.
Gội đầu xong không bao giờ chịu dọn dẹp tóc, cống thoát nước cứ ba ngày lại có hai ngày bị tắt.
Khủng bố nhất là thường xuyên không thay quần lót trong suốt một tháng, khi thay ra cũng chỉ nhét xuống dưới gối, mãi đến khi bốc mùi mới lấy ra phơi một lần.
Giường của tôi và Hạ Thanh Thanh nằm đối đầu nhau, lúc cô ta phơi quần lót thì luôn treo trên đầu giường của tôi.
Hôm nay giáo viên phụ trách đột ngột kiểm tra vệ sinh, cuối cùng thì dẫn đến chuyện xui xẻo này.
Chỗ nằm là của tôi, giáo viên phụ trách hiển nhiên coi tôi là đầu sỏ gây tội.
Càng khiến tôi tức giận chính là trong video Hạ Thanh Thanh rõ ràng cũng ở ký túc xá, nhưng toàn bộ quá trình cô ta đều không nhúc nhích cứ như là hòn vọng phu, và cũng chẳng nói một lời nào.
Hoàn toàn thừa nhận cái sự thật bị bóp méo này.
Không biết ai đã đăng video lên diễn đàn trường học, lập tức biến thành bài đăng hot nhất.
Vừa mới qua một buổi sáng, khu bình luận đã có đến mấy ngàn cái:
“Cái quần lót này ít nhất phải nửa năm không giặt, mắc ói quá…”
“Tôi không giặt tôi không thay, khi nào nó phân hủy thì tôi sẽ bán nó như đồ cổ.”
“Là ký túc xá của chúng ta kìa, mùi quần lót của cậu ta nồng ghê gớm, làm cả hành lang cũng thúi hoắc.”
“Đã xác nhận, đó là Trần Gia học năm ba của ngành ngôn ngữ Trung, ở ký túc xá 402.”
Thậm chí còn có người đăng một bức ảnh của tôi, trên đó gắn một cái quần lót cũ mèm với chú thích: “Chỉ cần tôi không giặt quần lót là tôi sẽ trở thành nữ sinh bốc mùi nhất toàn trường.”
…
…
Hơn cả ngàn bình luận gần như đều là ngàn lần xúc phạm.
Miệng lưỡi người đời có thể giết chết người.
Tôi tức đến run người, đi thẳng về ký túc xá.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net03.
Trong ký túc xá, Hạ Thanh Thanh đang ăn cơm hộp, rác rưởi dưới lòng bàn chân tụ thành một ngọn núi nhỏ.
Tôi nhìn Hạ Thanh Thanh ngồi trong đống rác mà lớn tiếng chất vấn: “Hạ Thanh Thanh, chuyện buổi sáng hôm nay là như thế nào?”
Hạ Thanh Thanh mở to mắt giả bộ hồ đồ: “Gia Gia, buổi sáng hôm nay làm sao thế?”
Tôi lười nói lời vô nghĩa, mở video giơ lên trước mặt cô ta: “Hôm nay là cậu treo quần lót lên đầu giường tôi đúng không?”
“Tại sao giáo viên phụ trách đến mà cậu không nói rõ?”
“Bây giờ toàn trường đều cho rằng cái quần lót đó là của tôi!”
Tôi vươn tay muốn quăng một bạt tai vào mặt Hạ Thanh Thanh.
Giây tiếp theo hốc mắt của Hạ Thanh Thanh đột nhiên trào nước: “Gia Gia, tôi xin lỗi…”
“Cái quần lót kia vốn dĩ tôi định trưa sẽ đem đi giặt, không ngờ giáo viên phụ trách lại đột ngột đi kiểm tra phòng ngủ.”
“Tôi căng thẳng quá nên quên giải thích, một lát nữa tôi sẽ lên diễn đàn làm sáng tỏ được không?”
Một hàng nước mắt chảy xuống gương mặt của Hạ Thanh Thanh.
Hạ Thanh Thanh là người khống chế cảm xúc tốt nhất mà tôi từng thấy trên đời này, mỗi một lần cãi nhau với cô ta tôi đều có cảm giác như đấm vào bông vậy.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ.
Tôi không ngờ Hạ Thanh Thanh quỳ gối lại vàng đến như vậy, nên cũng đè lửa giận xuống và đồng ý: “Vậy cậu nhanh nhanh giải thích rõ ràng đi, diễn đàn của trường học đang bùng nổ, đừng có để tôi phải gánh chuyện xấu của cậu!”
Đã đến giờ đi học, tôi bỏ lại Hạ Thanh Thanh và lên lớp trước.
Cả buổi chiều tôi cứ như ngồi trên đống lửa.
Giờ lên lớp hôm nay có cả ba lớp của khoa tụ tập trong một phòng học, tất cả mọi người đều đeo khẩu trang và ngồi cách xa tôi ba thước.
Tâm tư của tôi đều đặt trên điện thoại di động, chờ đợi Hạ Thanh Thanh đăng video giải thích để tôi rửa sạch nỗi oan.
Lúc 4 giờ chiều, video giải thích của Hạ Thanh Thanh mới thong dong tới muộn, nhóm lớp, nhóm trường và diễn đàn trường đều được đăng nội dung giống nhau:
“Xin chào các bạn học, tôi là Hạ Thanh Thanh sống ở ký túc xá 402.”
“Buổi sáng hôm nay ký túc xá của chúng tôi bất hạnh trở thành chủ đề nóng của toàn trường, tất cả cũng là vì phòng trọ của chúng tôi có một thành viên mắc vấn đề về vệ sinh.”
“Gần đây trường học xử lý rất nghiêm khắc vấn đề vệ sinh, bạn học kia chẳng những không hưởng ứng mà còn làm trái lại, như vậy quả đúng là không nên.”
“Là một thành viên của ký túc xá 402, đồng thời lại là thành viên của hội học sinh, tôi sẽ cam đoan với mọi người ngay tại đây, sau này tôi sẽ nghiêm khắc đốc thúc tình trạng vệ sinh của ký túc xá 402, thay đổi diện mạo và tinh thần cho nó! Mong các thầy cô và các bạn học cùng nhau giám sát!”
…
Tôi nhìn bài giải thích của Hạ Thanh Thanh mà choáng váng cả đầu óc.
Đã nói là sẽ giải thích rõ ràng, con mẹ nó tại sao lại viết thành tuyên ngôn chỉnh đốn và cải cách ký túc xá?
Còn tiện thể củng cố hình tượng thành viên hội học sinh của mình nữa chứ!
Lời giải thích không có câu nào nhắc đến tên tôi, nhưng câu từ thì lại ngấm ngầm ám chỉ tôi!
Bạn học kia? Là bạn nào? Là tôi chứ ai!
Cái này là giải thích ở chỗ nào chứ, rõ ràng là giết người không thấy máu!
Mọi người trong phòng học cũng thấy được bài đăng này, ánh mắt đều hướng về phía tôi, tiếng xầm bàn tán xầm xì nổ ra trong phòng học, có mấy nam sinh hò hét hưng phấn nhất, bọn họ đều đứng lên chỉ tay về phía tôi:
“Nhìn kìa nhìn kìa, đó chính là cô gái bốc mùi.”
“Nghe nói nữ sinh làm chuyện đó nhiều thì mùi ở phía sẽ cực kỳ nồng…”
“Đúng là nhìn không ra mà, cô gái bốc mùi bình thường trông rất khiêm tốn nhưng hóa ra thật dâm…”
Tôi đứng bật dậy, mắng mấy nam sinh kia: “Dâm con mẹ mày, không có lỗ mũi là? Trên người ông đây có mùi gì hả?”
“Trên mạng nói gì thì tin đó, trên mạng nói mẹ mày bán ba mày rồi còn ngồi dưới gầm giường thu tiền thì mày cũng tin à?”
Mấy nam sinh phía dưới không ngờ tôi lại dám cứng rắn phản đòn như vậy, hắn ta giống như cây đậu bắn súng chỉa vào tôi phun ra một tràn “Cậu cậu cậu…”
Cậu con mẹ nó chứ cậu!
Tôi nhấc cặp lên rồi ném qua, tiếp theo vọt tới nắm lấy đầu nam sinh đó đánh tới tấp. Nam sinh đó bị tôi dọa sợ, ôm đầu kêu áu áu.
Giáo viên tới can ngăn mới khiến tôi dừng lại, liên tục khuyên tôi hãy bình tĩnh.
Bình tĩnh?
Bà đây vì quá bình tĩnh nên mới chịu thiệt từ con kỹ nữ Hạ Thanh Thanh kia!
Thế giới này không bao giờ đối xử tốt với sự bình tĩnh, bây giờ bà đây chỉ muốn nổi điên thôi!
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.