CHƯƠNG 431: CÁI MŨI NGHỊCH THIÊN(1) Trong một vùng phế tích, Trác Phàm cùng Lệ Kinh Thiên đang ngồi trên một tảng đá lớn, khuôn mặt ảm đạm. Phía sau bọn hắn, là bốn tên người lùn đang lăn lộn kêu thảm. Khuôn mặt vốn là đã xấu xí không chịu nổi, dưới cơn đau nhức dày vò mà vặn vẹo lại nhìn càng thêm xấu xí!
Ngửa đầu nhìn sắc trời, Trác Phàm thở dài, đứng dậy: “Ai, cũng nên đi đưa thuốc cho tiểu quỷ kia! Cứ tiếp tục như thế, lão tử thật sự là lỗ nặng a…”
“Trác quản gia, chẳng lẽ chúng ta không thể chạy đi sao, làm gì cứ phải chịu tội dưới tay tiểu quỷ này” Lệ Kinh Thiên nhướng mày, đạm mạc lên tiếng.
iChếu, không os ềniL oac ầhTn vạn như sánh ủth cđ!ợư xem thần ủca ầnl cnũg thức
ráTc Đây gnịh, gncũ húct gì im !đó nắh ràng, định nắg biết rõ Phmà õr là bọn àm khẳng ngákh àrng
cngẳh Hừ, mén nb?iể chưa lắc nihệ rãi 6 đi, gnsô ,àit Hít Lão đầu: ụv bây piảh ốnuxg đổ nưh cam âsu đợưc uam tâhm och vốn quỷ ãlo 7 như ra, caủ màPh từng ửt cứ clú tất tử gốnxu ra cả cợưd thật hết, qua tmâ ềnit trước yâc .kia tiền ,đâu ơ,ih ôkngh tếh ơs khgôn chạy bỏ một bná hápt itớ ểitu vẫn đuề thất ?“iĐ igờ â!”uđ hở Nếu đã hụt gpặ rcTá chậm pmẩh
óđ vào àrgn bọn rtnầ Tcár ìnhn bên nh,ắ là !pghún rotà ra, Pmàh tmắ hán thể rõ otgrn óc rụti Nhưng
lợi rtá, có Sau không Tcrá tột mâ dĩ ổC gọit Thiên đnế giải nếđ khuyên mTa hiểm àl luôn ị,d óc ọlt gdnụ! đều Phàm ar đầ,u thời kỳ ùgnc Kinh nước hgôkn có ynga đó, btấ ngkhô oxả đắc cơ hgnĩ hỉc ,hết này ũgnc để noà lắc mlà iạl Lệ cả ỗhc ưnh ểht kghnô nữa, ghTôn
hắn a! ra chạy tmì âtm không ônghT về để âuđ, gnũc yên oas ngoài ,nyà óc đã àbn đnế iHnệ ổC Tam nọb bọn btắ thể ygênuN tay vì trở sợ msớ ặcm hắn tử chạy itạ bọn ắnh lai hưn trốn. iàt iế,tb ịb bọn đuề utểi ằmn ắhn gnòl iạl ãđ otnrg hết, ệk dược
“iCá mũ?i”
thyấ uh,an ẻv là náhy đầu iạl, auđ măt mắt àPmh âtnh uqy,ết Gan đều ơhi đớn h.ơi liền gànv vội nhig quay rtgon cùng Lệ tắm hoặc. tmắ Tiếp liếc Nthá tgrno ỷuQ òngTr ụtr lấy thủ nêrt Kinh hnôkg nhêTi biến co árcT ổiđ
lnă ắcs nùgc là ùngc hỗc ngađ ưciờ gnhe bọn nđga ếnikh vô tiếng d,ị tứ hòa ếting cười lộn nrê ùncg ra ắhn ta àl ốtr người nvặ uyT hnkgô gcũn hoc mtặ áqui một ẹvo rỉ yha khóc. của ộccu nhìn nùgc nhiến, uqỷ
Gan người động iuv ôkhgn ,nlê chút, Nthá Quỷ htể tộm mừng hoạt thôi. nhảy âhtn
íaph ànrg nìhn Phàm này t”!a mđe “Quỷ tộm och vngà măn một uynhcệ nói áhNt na,G õr iộv mười ơiưng nói: hắn, về Trác
uầđ. là ưnợgt nốum hnkă cáTr ncũg trở là tưởng tậht yat, hnư tiểu mâ hânt Cổ ộtm quỷ toàn hít nôghk nắh hnơ aki sâu, .ăngn Thông nió hềi,un còn với ihơ amT muốn như ức tgậ ẽhk ar ộtm y,vậ ìhmn os mPhà tầhn ntgôh, nđừg ioc óc hkó ảkh
hãnm gnôhk hắn nấ đã hiện ượđc đất tiạ àm, àgo thêm Hung u,qếyt l.nầ tìh đầu mtắ ncò hipế áSt ừrt ađu yath đớn gì ,xogn hơn uy lộn ệlti đổi ynhá kêu nên ếTh mô ữa.n ogntr cưha mặt oạnig hPmà mười uQỷ nlă nói trên htể rTác kpị Cho
mắn haun mâ ếtg.in dị đớn ắtm bỗng gngnư gdnừ Trác ợưcđ hhnta ilạ, không grtnò ặtc.h ,tụ hátp nné đau cùng mà gnư,d nôhkg hnêin nigờư ngỗB cố nhịn Pmàh một lnưg bốn song kia qỷu ềnuyq yqua đi,
nòc nầl ểth amT mhàP hnmi hnư iKnh gây àhhnt nào thể này hắn đã ậgt ẽhk Trác ôncg gốnđ có cấp ô.gTnh lý mđe ủca u,ầđ ópg đi hạbc agnoN Đồng xem không ngcũ nưh Bất hngôk ncgù hut uếN phục, một Cổ ùth Phàm, luận àti àvo âmt tếh Lệ inhêT tpếi ạBi ôv hẩpm ráTc ợdưc oa,c nớl hậnn!
Phmà yếuht ônkgh ậtht ậ,yv “Cái như ciág ,icá ácTr được?” mũi imũ ón tộm chrát khó nghịch gncù mẹ thần cái “Nói :óni ấbt con êtnhi, gnùd cgnũ hắn là khinh tin áđon cchắ ưilỡ t!ứch” ndgù tằm mhtè ắnh tgnhờư tằm, rtứgn hngôk này htể
hơi ụ,gnd nơưgi đã nêl ủca aum tiếng, sát ờli .auq tnrgo là ỏb các ắmt ấpg ta sau cá“C cnầ của ngươi, các báo lên ăntg ờmiư sẽ nói cma cárT huữ nồng kia ưnigơ àhmP lại, gtốnh isa hkgn,ô trăm ra r,a trước chỉ ầml tử uếN ấgp ãol ý. khổ ”!nầl sẽ hnìt híp hiện tròng ậmđ đoan nói lạnh ềv ngùl
âhnT úcghn nchầ ênqu uếN ỷuQ ị..đn.h nắh độ,n nằgr ta tử một ”A! táS gạt to: btấ tgừrn ,úcth ágic imớ thể gcnù lên tmộ chờ nói Quỷ ámd sao hnắ run Nhát lại, olã nhất ?ư riồ àml vừa lại ingờư ừla gơiưn ứt cái, tquá gHun đần ngươi ịb m,ắt nGa hngnư oã“L muốn âcu, xoay là ộmt
ắtm ệL ua,nh itn! hểt nhịn gưnời nihK thnó, nihTê hai đợcư đều íM nkôhg ôkgnh Phmà nhìn cùng ácrT ảnyh
được hnlạ mđạ ì?”g nnuêgy ẽl icá màhP các ơưnig trong lùng i,ón bọn “Các nnìh ạcm ưciờ đ?ó” ylấ do “Chẳng ácTr nêl hắn, ngiơư biết tiếng:
về cười cárT riờ nđag mhPà mặt bất lcú cáig mới ến,đ trì nhìn âm uỷq mtộ phương đi hấyt kia nnhì này mặt .ạhon thanh ệmign trệ, hướng lại bị che truyền cnuhẩ tứ ,hkổ đnga rỉ một thống êrn
Ntáh đánh unế knuêyh ỷQu hôkng ịb li thảm!” at c,h“Á nhủ. sẽ nừgt htnậ khuyên nGa rất ncẩ đối ưngiơ đgừn tí tnừg phải cyạh, ttuệy các
gđnú là ếhT ,nyà ỷuq hẽk notrg tnừg úlc iah vào mà, itếng tia igờ.nư dị iạl iườc truyền
đ,ó ựlc at ta túhc aGn ta Tớưrc cái người, c,úht đánh iác ưghnn sợ óc trực mìt ở óc Sau Phàm ắhn ilạ ngoài at ỷuQ mtâ únghc đợưc hắn ...óđ ma rtấ ngàn chúng úcnhg gncũ ta cũng mà Tam nhgkô biết của t,a ar hhnna tài…” nhắ únhgc Tnhôg chúng dược “Thực cngũ nghe Cổ những uổđi đáhn chuyên đem chạy, ộmt ,ắnh đme cũng ihã ếth t,húc đó ộđc kết uas quái có íkh áthN imũ trận. tới hắn, cẳghn của ấtr từng Lại asu tohtá cứt nkih bị ủac uqả núhgc gật chỉ ntrố muốn dược ,heot à,gnoh óc được, đgàn núhgc àyn nođá một óđ Lềin ihơ nghịch têihn. at ượđc không tìm ộtm có ộtm imũ itpế lếci dmặ nhìn yhat gmân thấy iềnl ểht Trác chưởng nắh của Trầm thể tài, khẽ trnậ. btắ htcế nghĩ đầu:
“Trác Cổ ònc trong ạgt ậv,y ìg ệk ol hNát thứ dọa ilạ Linh, tấr rntgo không óc Quỷ ưcdợ thấy gia, tài, cái sợ aik ơưgni ũim bị thêm liạ ghônk cmặ g,lnò ứtc cnhặ Ba uqỷ khỏi in:ó sợ mTa nquả vào ”ắ!hn bên naG ậtm, mất được uđề htì gnTôh
hạyc àl únhgc ặmt nihK huếci còn Lệ gtậ n,ốtr nbả ngưng Phàm at phải sắc hnTiê nuế hơn: T“cár muốn năng?” so ácrT chngẳ qnuả ntọgr gia, oteh nưh ghôkn ănc khẽ ớvi u,ầđ có ,yvậ ảhk
hkí ika nòc cái bắt íhtn óc àm nhưng otrng hTế ư,ờing hote để qáu uNế bnê nghịch bén. gàino ểht thêm gncũ ngàn có cái dược, áci aki có htiên ộđc ũmi dược mặd a. ở ợcđư có ểth ấyth tài ngửi ứtc tìm nạyh là nắh
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.