Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

3:36 chiều – 17/11/2024

Từ khi bố mẹ tôi nhận nuôi tôi về, đây là lần đầu tiên được người khác khen là tốt số. Trước kia người ta chỉ biết lén lút nói bà ngốc.

Mẹ tôi quả thực vui vẻ đến mức mơ màng, khóe miệng kiềm nén hồi lâu vẫn nhếch lên, khiêm tốn nói: “Vẫn chưa chắc đâu, hiệu trưởng bảo chúng tôi mang con bé đi kiểm tra.”

Kết quả vừa đóng cửa, mẹ tôi đã cười đến mức ngơ ngác, hào hứng cầm lấy tay của bố tôi lớn tiếng nói: “Em biết ngay con gái nhà chúng ta là một thần đồng mà! Anh có nhớ lần đó tiệm ăn các anh tính sổ sách, nhiều người lớn như vậy mà tính nhiều lần vẫn không tính ra, con bé mở miệng đã tính ra rồi!”

Bố tôi cũng vui vẻ, ôm tôi vui mừng nói: “Con gái chúng ta nhất định là thần đồng, chờ cuối tuần này hai chúng ta cùng nhau dẫn con bé đi kiểm tra, vừa rồi hiệu trưởng nói đi đâu? Bệnh viện số 9 à?”

Bố mẹ tôi căn bản không đợi được đến cuối tuần, hai người bọn họ hào hứng một đêm không ngủ, ngày hôm sau đã đưa tôi đi bệnh viện số 9. Chỉ số thông minh đo được là 158, thần đồng tiêu chuẩn.

Ngày đó, cả tòa nhà đều chấn động, tất cả mọi người đều biết con gái Lục Đống Tài nhận nuôi năm đó là một thần đồng.

Mẹ tôi lúc đầu nghĩ đi nghĩ lại không định nói, nhưng người ta vừa hỏi bà đã không nhịn được mà khoe khoang, buổi tối lại lén lút hối hận với bố tôi: “Anh nói xem sau này nếu con học không theo kịp, áp lực lớn thì làm sao bây giờ?”

Nhưng bố tôi lại rất thông suốt, ôm lấy bà nói: “Yên tâm đi, em xem dáng vẻ của con bé đi, tối nay còn ăn nửa đĩa sườn, vẫn vô tư lắm.”

Tôi hoàn toàn không quan tâm những thứ này, tôi cũng không nhảy lớp.

Bởi vì bố mẹ tôi đi hỏi thăm, sợ tuổi tôi còn quá nhỏ, không ở cùng một chỗ với đám trẻ lớn hơn được, vẫn hy vọng tôi sẽ ở chung với bạn cùng lứa, có một tuổi thơ bình thường.

Nhưng sau đó, cơn ác mộng của bọn trẻ khu chung cư đã đến. Từ khi tôi lên học lớp 1, mãi mãi chiếm lấy vị trí đứng đầu nghiền ép điểm số của người ở vị trí số 2.

Mỗi lần hàng xóm khu chung cư đ//ánh trẻ con, tôi đều nghe họ nói: “Con nhìn Lục Nam Nam nhà người ta xem, sao con không thể học hỏi Lục Nam Nam đi?”

Tôi trở thành kẻ thù chung của tất cả đứa trẻ. Nhưng tôi không quan tâm, dù sao lúc bọn họ cóp bài tập vẫn sẽ tới cầu xin tôi.

Mọi thứ diễn ra suôn sẻ trong hai năm, cho đến khi tôi học lớp ba. Cả nhà Khương Ngọc cũng chuyển đến khu Đông, cô ta chuyển trường đến trường tiểu học của tôi.

Kể ra thì chuyện nhà Khương Ngọc cũng vô cùng kịch tính.

Ban đầu Trương Diễm Lệ định lôi kéo Khương Đại Minh sinh có thêm một đứa con, cho dù liều m//ạng không cần công việc cũng phải có thêm một đứa con trai.

Không ngờ sau nhiều năm kết quả là cũng không có, hai người đi bệnh viện khám, cuối cùng phát hiện Khương Đại Minh mắc bệnh tinh trùng yếu.

Lúc đó có thể mang thai tôi và Khương Ngọc đại khái là xác suất trúng xổ số. Nhưng muốn có thêm một đứa nữa, về cơ bản e rằng đã hết hy vọng.

Hai người cố gắng nhiều năm, vẫn cố gắng đến khi Khương Ngọc lên tiểu học mới hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Khương Đại Minh tuy rằng khó chịu, chẳng qua vấn đề nằm ở trên người mình, cuối cùng cũng tiếp nhận sự thật này, dứt khoát đặt toàn bộ tình yêu thương lên người Khương Ngọc.

Cho dù là con gái, cũng là con cháu duy nhất của nhà họ Khương bọn họ.

Trương Diễm Lệ cũng cảm thấy như vậy, xem Khương Ngọc còn quan trọng hơn cả tròng mắt, thứ gì ăn ngon, dùng tốt thì giữ cho cô ta, hai người cưng chiều Khương Ngọc thành tiểu bá vương.

Nói tới cũng là thật là hài hước, lúc trước thì trọng nam khinh nữ đưa tôi đi, hiện tại lại chỉ có thể nhìn một đứa con gái để sống qua ngày, cũng không biết hiện tại trong lòng bọn họ là cảm giác gì.

Ngày đầu tiên Khương Ngọc đến, hai chúng tôi đều không nhận ra đối phương. Thực tế là nhà họ Khương nuôi cô ta quá béo.

Ở thời đại thỉnh thoảng mới có thể ăn một bữa thịt, nhà họ Khương sợ không nuôi thân thể Khương Ngọc không tốt, gần như là mỗi ngày đều mua thịt cho cô ta ăn.

Xương ống, thịt ba chỉ, ruột heo, cái nào béo, cái nào có dầu thì ăn cái đó. Cho nên Khương Ngọc mới chín tuổi cũng đã hơn một trăm cân, nhìn thoáng qua bề ngang gần như gấp đôi tôi.

Vốn dĩ hai chúng tôi đều là mắt hạnh, cô ta lại bị đống thịt mỡ ép thành mắt tam giác, nhìn vào hoàn toàn không giống nhau.

Cô ta không nhận ra tôi, tôi cũng không biết cô ta, chị em ruột do một mẹ sinh ra cứ như vậy trở thành bạn học bình thường sống chung với nhau.

Chẳng qua cũng rất nhanh, tầng cửa này đã bị chọc thủng.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

Trong cuộc họp phụ huynh của bài thi cuối kỳ, ba môn Ngữ, Toán, Anh tôi đều đạt một trăm.

Hơn nữa như lời của thầy cô mà nói, người khác thi một trăm, là bởi vì chỉ có thể thi một trăm. Tôi thi một trăm, là bởi vì bài thi chỉ có một trăm.

Ngoài ra, tôi còn giành được giải nhất toàn quốc cuộc thi làm văn của học sinh tiểu học.

Trong buổi họp phụ huynh, cô giáo vô cùng tán thưởng tôi, thậm chí còn đọc lại bài văn “Bố mẹ tôi” trước mặt mọi người, cô giáo khó nén kích động nói với mẹ tôi: “Bố mẹ Lục Nam Nam, tôi thấy rằng đứa trẻ Lục Nam Nam này rất có thiên phú về văn học, không chừng có thể trở thành nhà văn, bố mẹ nhất định phải bồi dưỡng em ấy thật tốt!”

Giáo viên dạy Toán ở bên cạnh không đồng ý, cô ấy chen miệng vô nói: “Mẹ Lục Nam Nam, thành tích môn Toán của Nam Nam cũng vô cùng tốt, mặc dù thành tích cuộc thi Olympic vẫn chưa có, nhưng chúng tôi đã đối chiếu đáp án rồi, giành giải là không thành vấn đề. Tôi cảm thấy đứa bé Nam Nam này vẫn nên bồi dưỡng theo hướng khoa học tự nhiên!”

Mẹ tôi ở bên dưới nhìn hai cô giáo cô một câu tôi một câu, tất cả phụ huynh xung quanh đều nhìn bà với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Mẹ Lư Thần Thần ngồi cùng bàn với tôi là y tá cùng bệnh viện của mẹ tôi, hâm mộ mẹ tôi nói: “Chị Ngô, rốt cuộc là chị nuôi đứa bé Nam Nam này như thế nào thế, sao lại thông minh như vậy, xuất sắc như vậy? Em vừa nhìn Nam Nam nhà chị, nói thật lòng là muốn về nhà đ//ánh con!”

Mẹ tôi vui vẻ, bối rối nói: “Tôi nói mà bọn họ cũng không tin, đứa bé này chưa bao giờ cần chúng tôi dạy dỗ.”

Mẹ Lư Thần Thần tiếp tục nói: “Vậy chị biết Nam Nam về nhà học như thế nào không, một ngày nó học bao lâu?”

Mẹ tôi cười khổ nói: “Học cái gì đâu, con bé về nhà căn bản không học gì, cứ chui vào trong phòng đọc sách linh tinh, nếu không thì để Thần Thần đọc sách nhiều hơn đi?”

Mẹ Lư Thần Thần Thần biết ơn nói: “Thảo nào, hóa ra là phải đọc nhiều sách! Trở về em sẽ dẫn Thần Thần nhà em đi mua sách đọc! Cám ơn chị Ngô.”

Mẹ tôi xua tay đang định nói chuyện thì người phía sau đã mở miệng.

Giọng nói của bà ta sắc bén, vừa mở miệng đã thấy vô cùng kỳ quái. “Thông minh khi còn nhỏ không nhất thiết mang lại thành công khi lớn lên, học sinh tiểu học học giỏi thì có gì ghê gớm, còn bốc phét nữa chứ.”

Mẹ tôi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, hai người đều ngây người.

Vừa rồi lúc đi vào hò hét loạn xạ hai người không đụng mặt, lúc trước tôi sinh ra đã bị ôm đi, sau đó hai nhà đều sợ đối phương đổi ý, mẹ tôi đưa tôi đi chuyển nhà, cũng không trở về nữa, nghe nói nhà Trương Diễm Lệ vẫn cho rằng họ không nuôi nổi tôi.

Sau chín năm gặp lại, hai người đối mặt nhìn nhau đến mức nói không nên lời.

Sắc mặt Trương Diễm Lệ cũng nhanh chóng thay đổi, bà ta vẫn chưa nói chuyện, thì giáo viên đã bắt đầu điểm danh.

Thời đó không để ý mặt mũi của con nít, chủ nhiệm lớp trực tiếp đọc tên Khương Ngọc, cau mày nói: “Phụ huynh em Khương Ngọc, có thể là em Khương Ngọc vừa mới chuyển tới nên vẫn chưa thích ứng được, điểm trung bình môn ngữ văn, toán, tiếng Anh của lớp chúng ta không được 80 điểm, thấp hơn lớp bên cạnh 1 điểm, đều do em Khương Ngọc kéo thành tích xuống. Chị xem thành tích của Khương Ngọc đi, ngữ văn 28, toán 26, tiếng Anh 19, môn sau thấp hơn môn trước, phụ huynh các chị không thể chỉ lo mỗi chuyện ăn uống cho đứa nhỏ, sau giờ học cũng phải phụ đạo đứa nhỏ học tập một chút!”

Phụ huynh cả lớp xôn xao, đều nhìn về phía Trương Diễm Lệ. Từng thấy học sinh có thành tích kém, nhưng tệ một cách đồng đều như vậy đúng là hiếm thấy.

Lúc ấy mẹ tôi suýt chút nữa không vui vẻ nổi, cố gắng nín nhịn quay đầu đi. Trương Diễm Lệ đỏ mặt, cắn răng gật đầu.

Mẹ tôi nói với tôi, sau đó bà cảm giác Trương Diễm Lệ vẫn nhìn chằm chằm sau lưng bà, thiếu chút nữa nhìn chằm chằm vào lưng bà thành một cái lỗ luôn!

Thực sự là nghiệt duyên, bởi vì trường tiểu học thực nghiệm số 2 là trường tiểu học tốt nhất thành phố.

Trương Diễm Lệ và Khương Đại Minh vì Khương Ngọc đi học mới chuyển nhà tới đây, ở nhà họ hàng một tháng, cuối cùng mới tìm được nhà ở.

Căn nhà đó ở ngay tầng hai của tòa nhà chung cư nhà tôi.

Lúc mẹ tôi xuống lầu nhìn thấy Trương Diễm Lệ cả người đều choáng váng, vội vàng hoảng hốt chạy về nhà đóng cửa lại, túm lấy bố tôi vội la lên: “Cả nhà Trương Diễm Lệ chuyển tới đây!”

Bố tôi đã quên đi Trương Diễm Lệ, Lý Diễm Lệ là ai từ lâu rồi, buồn bực nói: “Ai?”

Giọng mẹ tôi run rẩy, lắp bắp nói: “Mẹ ruột của Nam Nam, lúc trước em đi họp phụ huynh không phải đã nói với anh rồi sao, lúc ấy em còn chưa kịp phản ứng. Nhưng, nhưng sao lại chuyển tới đây, có phải nghe thấy Nam Nam thông minh, định giành Nam Nam về hay không?!”

Bố tôi cũng bắt đầu nghiêm túc trở lại, ông đi theo lén nhìn thoáng qua, trở về tính toán.

Buổi tối bố tôi an ủi mẹ tôi: “Không sao, năm đó viết giấy tay rồi, là giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa thủ tục của chúng ta cũng đầy đủ hết, Nam Nam chính là con gái chúng ta, không ai c//ướp đi được!”

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận