14.
Lúc trước Trần Kinh Liêm rất ghét mùa đông.
Vừa khô vừa lạnh, kiểu gì anh cũng sẽ bị cảm.
Nhưng sau này anh lại cảm thấy mùa đông thật ra cũng không tệ.
Vì đầu đông là sinh nhật Ninh Tuế.
Lúc ở bên cô, anh từng trải qua sinh nhật với cô một lần.
Anh vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ cầu nguyện lúc ấy của cô.
Vô cùng nghiêm túc và thành kính.
Sau đó, khi thân mật với nhau, anh hỏi cô đã cầu nguyện chuyện gì.
Cô nằm sấp trong lòng anh, mái tóc dài xõa tung phủ lên cánh tay anh.
“Em chỉ nói một chuyện cho anh thôi.”
“Em nói đi.”
“Mỗi một sinh nhật sau này anh đều phải ở bên cạnh em.”
Lúc đó tình nồng ý mật, lại vừa mới thân mật.
Anh đương nhiên vừa mềm lòng vừa cưng chiều cô.
Không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.
Dường như cô rất vui.
Ôm anh hôn mấy cái.
Sau đó bị anh dỗ dành làm những tư thế ngày thường nói thế nào cô cũng không chịu.
Vô cùng thoải mái, cũng rất… khó quên.
Đến mức đã qua một năm rồi anh vẫn còn nhớ rõ ngày sinh nhật của cô.
Nhớ rõ tất cả những gì xảy ra giữa họ vào ngày này năm ngoái.
Thật ra, lúc chia tay, anh không quá quan tâm đến chuyện này.
Khi còn trẻ anh đã từng gặp cô gái mình rất thích.
Chia tay cũng không phải không chấp nhận được.
Một thời gian ngắn là quên.
Anh nghĩ rằng lần này cũng như vậy.
Cho đến khi tiệc tàn, ồn ào trở thành tĩnh lặng.
Lúc anh mở đôi mắt lờ đờ mơ màng của mình, không biết vì sao khuôn mặt người bên cạnh đã thành Ninh Tuế.
Mắt hạnh tròn xoe, đuôi mắt hơi vểnh lên, nhìn có chút ngây thơ.
Nhưng lông mày lại dày, tính cách cũng mạnh mẽ.
Lúc đầu khi theo đuổi cô, cô căn bản không chú ý đến anh.
Rất kiêu ngạo.
Về sau khi ở bên nhau, cô lại giống như một dòng suối ấm áp.
Vừa nhiệt tình vừa mềm mại.
Khiến anh vừa yêu vừa hận.
Ngay từ đầu anh đã biết cô là một cô gái bướng bỉnh.
Anh không mong cô quay đầu.
Nhưng bây giờ cô lại trở về.
Anh nghĩ, nên thực hiện lời hứa trong sinh nhật năm ngoái rồi.
Anh đưa tay ôm cô, cô cũng không đẩy ra.
Chuyện này khiến anh hơi bất ngờ.
Theo tính cách bướng bỉnh của cô, không phải nên đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát sao?
Nhưng cô cứ như vậy để mặc anh ôm.
Tất cả bực bội và trống rỗng trong lòng Trần Kinh Liêm đều biến mất.
Anh vuốt ve mái tóc cô, giọng nói ngập men say.
“Tuế Tuế, em còn biết đường về sao.”
Anh ôm chặt cô vào lòng.
Cằm đặt lên bả vai gầy gò của cô, mặt dính sát vào tóc cô cọ nhẹ.
Nhắm mắt lại lẩm bẩm: “Trở về thì đừng đi nữa.”
“Chúng ta cùng ở bên nhau mới tốt.”
15.
Mùa hè năm thứ hai.
Nhà chúng tôi có hai việc vui.
Tôi thuận lợi qua sát hạch, sắp nhận chức.
Tôi cũng đính hôn, hôn lễ tổ chức vào mùa thu.
Vị hôn phu Trình Hiếu An của tôi nói, mùa thu tốt, mát mẻ.
Có thể tổ chức hôn lễ ngoài trời mà tôi thích, cũng có thể mặc tất cả những bộ váy xinh đẹp mà tôi muốn.
Tôi cũng cảm thấy mùa thu rất tốt.
Trình Hiếu An lớn hơn tôi năm tuổi.
Bên phía nhà anh ấy rất sốt ruột.
Sức khỏe bố tôi cũng không tốt lắm.
Ông ngóng trông muốn thấy tôi lấy chồng sinh con, có một mái ấm yên ổn.
Vậy nên hôn sự cứ như vậy được định ra.
Lúc tôi và Trình Hiểu An đính hôn, Tô Dĩnh cũng tới.
Lễ đính hôn kết thúc, Tô Dĩnh kéo tôi sang một bên nói nhỏ.
“Người này tốt, mình đã cẩn thận quan sát rồi.”
“Trong ánh mắt anh ấy chỉ có mình cậu.”
“Lúc nói chuyện với người khác, ánh mắt đều nhìn về phía cậu.”
“Hai phút không thấy cậu là đi tìm.”
“Bề ngoài cũng không tệ, tính cách dịu dàng, đáng tin, công việc cũng tốt.”
Tô Dĩnh liệt kê từng điểm một.
Tôi mỉm cười nhìn cô ấy.
Trong lòng chỉ cảm thấy bình thản.
Đúng vậy, không phải người bình thường đều yêu đương rồi kết hôn sao?
Tìm một người tốt, cùng nhau xây dựng gia đình nhỏ của mình.
Bình bình đạm đạm, nhưng cũng vĩnh cửu.
Tô Dĩnh nói xong lại đột nhiên hỏi: “Nhưng Ninh Tuế, cậu thích anh ấy sao?”
Tôi giật mình.
Tôi thích anh ấy sao?
Quả thật anh ấy là đối tượng kết hôn thích hợp nhất trong mắt bố mẹ tôi.
Tất cả những người quan tâm đến tôi đều rất hài lòng với anh ấy.
Ngay cả tôi cũng cảm thấy có thể tìm được người như thế này là do mình may mắn.
Nhưng tôi thích anh ấy sao?
Tôi không nhịn được mà nhìn về phía Trình Hiếu An.
Anh ấy uống không ít rượu, đang nói chuyện với người lớn.
Tôi vừa nhìn sang anh ấy đã lập tức phát hiện.
Ánh mắt chạm nhau, anh ấy mỉm cười.
Sau đó nói vài câu với người lớn rồi đi về phía tôi.
“Tuế Tuế, có phải uống rượu nên không thoải mái không?”
Trình Hiếu An nắm chặt tay tôi, lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu, để mặc anh ấy nắm lấy tay mình, mười ngón đan xen.
Tô Dĩnh bật cười một tiếng, tôi cũng cười.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetCó lẽ bây giờ tôi chưa yêu anh ấy.
Nhưng giữa chúng tôi vẫn còn cả một đời.
16.
Thời gian tổ chức hôn lễ ngày càng tới gần.
Tôi cũng sắp xếp đồ để chuyển đến phòng cưới.
Tâm trạng Trình Hiếu An rất tốt.
Có lẽ vì thời gian ở bên cạnh anh ấy đã lâu nên dường như tình cảm cũng dần nảy sinh.
Tâm trạng tôi vui vẻ hơn so với lúc đính hôn.
Ngày kết hôn, thời tiết rất đẹp.
Người lớn hai bên đều vui vẻ, một chút mâu thuẫn cũng không có.
Chỗ chúng tôi là thành phố nhỏ, bình thường lễ hỏi kết hôn đều là 18.8.
Nhưng Trình Hiếu An lại đưa tôi 66.6, vàng mua hơn mười vạn.
Mặc dù bố mẹ tôi cũng không quá quan tâm đến chuyện này, nhưng nhà trai coi trọng con gái mình, họ đương nhiên rất vui.
Bố mẹ cho tôi thêm một khoản tiền góp thành một trăm vạn.
Để tôi mang lễ hỏi về gia đình nhỏ của mình.
Còn mua cho Trình Hiếu An một chiếc đồng hồ khoảng bảy, tám vạn.
Hai nhà hòa thuận, có thương có lượng, cười nói không ngừng.
Tôi ngồi một bên ăn trái cây.
Trình Hiếu An tách hạt cho tôi ăn.
Anh ấy rất kiên nhẫn, rất chân thành.
Bóc xong hạt sẽ đặt vào lòng bàn tay tôi.
Tôi nhìn thấy bóng mình trong mắt anh.
Cô dâu mặc váy trắng.
Trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, vẫn luôn tươi cười.
Tôi đột nhiên cảm nhận được sự xa lạ khó nói thành lời.
Không khỏi ngẩn người.
Là thật, tôi lập gia đình rồi.
Khóe mắt như bị kim châm.
Nhưng tôi có nén lại, không để giọt nước mắt kia lăn xuống.
17.
Tôi không ngờ Trần Kinh Liêm sẽ tham gia hôn lễ của mình.
Thẩm Ngạn cũng đi theo.
Phong bao của họ rất dày.
Chú dì Trình không khỏi giật mình.
Tô Dĩnh cũng rất căng thẳng.
Dù sao cô ấy cũng biết địa vị của Trần Kinh Liêm.
Sợ anh làm chuyện gì, hôn lễ sẽ hỏng.
Nhưng từ đầu đến cuối Trần Kinh Liêm đều lịch sự lễ phép.
Có người đến bắt chuyện anh cũng sẽ nói nói cười cười.
Ngay cả Thẩm Ngạn luôn ồn ào cũng ngoan ngoãn ngồi yên.
Quá trình hôn lễ diễn ra thuận lợi.
Cho đến bước cuối.
Chú rể có thể hôn cô dâu của mình.
Cả hội trường reo hò huýt sáo.
Khi Trình Hiếu An ôm bó hoa đi đến trước mặt tôi.
Tiếng reo hò ồn ào mới rút xuống như thủy triều.
Tất cả mọi người đều chờ cảnh ngọt ngào nhất.
Trần Kinh Liêm và Thẩm Ngạn ngồi dưới sân khấu cũng như vậy.
Nhưng Trần Kinh Liêm đang nhìn cô dâu trên sân khấu.
Còn Thẩm Ngạn lại nhìn chằm chằm Trần Kinh Liêm.
Mồ hôi sau lưng thấm ướt áo.
Lúc Trình Hiếu An ôm lấy tôi rồi cúi đầu hôn.
Tiếng hoan hô lại lần nữa vang vọng.
Cho nên không mấy ai chú ý đến Trần Kinh Liêm ngồi im không nhúc nhích đột nhiên bóp nát ly rượu trong tay.
18.
Thẩm Ngạn muốn điên rồi.
Một tay anh ta giữ lấy Trần Kinh Liêm, một tay muốn lấy ly rượu nát bét trong tay anh ra.
“Anh, anh ruột của em ơi, em xin anh đấy, chúng ta đến bệnh viện trước đi được không…”
Thẩm Ngạn nhìn bàn tay chảy đầy máu của anh.
Gấp đến mức không thể quỳ xuống cho anh đánh.
Trần Kinh Liêm vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Cô dâu chú rể trên sân khấu hôn nhau say đắm.
Bên tai là tiếng cười nói không ngớt của mọi người.
Đây là ngày vui của cô.
Anh không nên khiến cô xui xẻo.
Từ trước đến nay Trần Kinh Liêm đều cho rằng mình là một người vô cùng lý trí.
Anh chưa từng để bất kì chuyện gì vượt tầm kiểm soát của mình.
Sau khi trưởng thành cũng chưa từng thất lễ.
Nhưng lần này trong lòng anh lại vô cùng chán nản.
Còn anh không thể kháng cự được.
Cho đến khi Thẩm Ngạn kéo anh đứng lên.
Anh mới cảm nhận được sự đau đớn từ vết thương.
“Anh ba, đến bệnh viện băng bó đi đã.”
Thẩm Ngạn đi lên trước một bước để chặn ánh mắt người bên cạnh.
Trần Kinh Liêm hạ mắt, tùy ý lau máu đang nhỏ xuống.
“Đi thôi.”
Thẩm Ngạn như được đại xá.
Lúc ra khỏi nơi tổ chức hôn lên, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười giòn giã.
Thẩm Ngạn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là cô dâu đang ném hoa.
Một người bạn của chú rể cướp được, nóng lòng muốn đưa cho bạn gái mình.
Khi anh ta quay đầu, dường như đã chạm mắt với Ninh Tuế.
Nhưng cũng như đó là ảo giác của anh ta vậy.
Cô là người độc ác, lại còn có thù tất báo.
Thẩm Ngạn nghĩ, cho dù cô biết tay Trần Kinh Liêm bị thương cũng sẽ không nhìn thêm một lần.
Dù sao lúc chia tay cô đã gọn gàng dứt khoát đào cho anh ta một cái hố như vậy mà.
Trần Kinh Liêm không để ý đến anh ta nửa năm.
Tình anh em của bọn họ thiếu chút nữa mất hẳn.
Thẩm Ngạn vừa nghĩ đến chuyện này đã cười khổ.
Cô thì tốt rồi, ra đi rất thoải mái.
Nhưng để lại một cục diện rối rắm, thiếu chút nữa khiến anh ta chết ngộp.
Không biết cô dùng tà thuật gì mà có thể biến một người lạnh lùng như Trần Kinh Liêm thành thế này.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.