Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 1

2:30 chiều – 17/11/2024

1

Bà nội vừa hạ táng, ông nội lại qua đời.

Người trong thôn đều nói em gái là tai họa.

Cha muốn đặt em gái ở cửa chùa, nhưng mẹ không nỡ.

Cuối cùng cha ôm em gái đến chùa bói quẻ hỏi cát hung.

Nhưng cha chỉ cầm về một thẻ xăm trắng.
Cha nói, lắc ba lần, cũng không có gì rơi ra.

Cuối cùng, em gái trong lòng đưa tay kéo ra một thẻ.

Sư phụ trên chùa sợ hãi, không nói gì, chỉ đem thẻ trúc trống rỗng này tặng cho em gái.

Ngày ông nội hạ táng, có một đạo sĩ kỳ quái đi ngang, muốn đặt tên cho em gái tôi.

“Người giấy mở miệng, chết như chó già; người giấy không nói, thế nhân gọi người câm, gia đình giàu có.”

Đạo sĩ còn nói, em gái vốn sống không quá tám tuổi, nhưng em đã mượn ông nội mười năm tuổi thọ.

Mười tám năm này, thuận theo ý em thì gia tộc thịnh vượng, chớ chọc giận em gái.

Những lời đạo sĩ nói trước khi đi đã trở thành khúc mắc của cả nhà chúng tôi.

Nhưng gia đình quả thật sau khi sinh em gái, từ từ giàu có lên.

Giống nhau bón phân làm ruộng, hoa màu nhà tôi nhất định là thu hoạch tốt nhất trong thôn.

Cùng nhau lên thị trấn bán lương thực, cha tôi cũng nhất định sẽ bán được giá cao nhất.

Người trong thôn đều nói, là em gái mang đến tài vận.

Em gái lớn lên từng chút một, không còn thấy kỳ lạ như khi vừa sinh ra, không khác gì những đứa trẻ khác.

Nhưng tỉ mỉ quan sát, lại có bất đồng.

Em gái đi không phát ra tiếng động, và rất sợ lửa.

Còn nữa, em không biết nói chuyện.

Từ khi sinh ra đến giờ, em gái ngay cả khóc cũng không có.

Em gái là người câm, làm cho cả nhà chúng ta đều thở phào nhẹ nhõm.

Cuộc sống càng ngày càng tốt, gia đình chúng tôi cũng chuyển từ làng lên thị trấn.

Cha mẹ bắt đầu kinh doanh nhà hàng, gia đình trở nên giàu có.

Dần dần, cũng không có ai nhắc tới ông nội đột tử và đạo sĩ kỳ quái kia nữa.

2

Cuộc sống bình thường, em gái cũng giống như cô gái bình thường, nhiều lắm là muốn búp bê hoặc là quần áo xinh đẹp, rất ít có yêu cầu quá đáng.

Chỉ là em không muốn đi học, cha mẹ cũng tùy ý em chơi đùa xung quanh nhà hàng.

Công việc kinh doanh nhà hàng nhỏ do cha và mẹ điều hành luôn rất tốt.

Biến cố xảy ra vào năm em gái tuổi tuổi, mẹ mang thai.

Lời nói của đạo sĩ trước khi đi khiến mẹ có chút do dự.

Cha kéo tay em gái, chỉ vào bụng mẹ hỏi: “Vô Ngôn, mẹ sinh cho con một em trai được không?”

Tôi ngồi ở bên cạnh, vốn tưởng rằng em gái sẽ gật đầu hoặc lắc đầu.

Nhưng em nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không ổn.”

Đây là lần đầu tiên em gái mở miệng nói chuyện, làm cha mẹ rất sợ.

Người giấy mở miệng, chết như chó già.

Cha mẹ cẩn thận mấy ngày, phát hiện không có gì thay đổi.

Hơn nữa lần này mẹ mang thai phản ứng cũng khác, cả hai chắc chắn trong bụng mẹ chính là bé trai.

“Cái gì mà người giấy đầu thai? Cha đến bệnh viện hỏi thì đây gọi là tự kỷ. Chỉ là hơi kỳ lạ thôi, đạo sĩ nói năng bậy bạ.”

Cha và mẹ nói chuyện, muốn thuyết phục mẹ, cũng muốn mẹ yên tâm.

Cuối cùng bọn họ quyết định sinh em ra. Tôi nhìn em gái chơi búp bê trong góc, không hiểu sao có chút bất an.

Người đầu tiên xảy ra chuyện là cha.

Hôm đó là tết dương lịch năm 2000, đạo sĩ xuất hiện trong tang lễ của ông nội, đi vào nhà hàng của nhà tôi.
Ông nhìn thoáng qua mẹ đang mang thai, nói đã chậm một bước.

Trong lòng mẹ hoảng sợ, bảo tôi ra phía sau bếp gọi cha.

“Lâm Chiêu Đễ, đi gọi cha con ra đây.”

Tôi lau tay, xoay người đi vào bếp, lại nhìn thấy chuyện khiến tôi hoảng sợ đến tận bây giờ.

3

Cha cúi người, đầu nổ tung trong chảo dầu nóng.

Tôi nhìn thấy sườn mặt trong chảo dầu của cha, còn đang nở nụ cười.

Tiếng kêu của tôi đã thu hút đạo sĩ và mẹ tôi.

Mẹ hoảng loạn ngã xuống đất, giữa hai chân chảy ra máu tươi.

Cha chết, mẹ sảy thai, nhà chúng tôi trong một đêm rối loạn.

Đạo sĩ liên tục than thở, nói người giấy đã có trái tim, không khác gì người sống.

Tôi không hiểu những điều này, chỉ ôm em gái tám tuổi không buông tay.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.Net

“Cháu gái, mau buông tay đi, nếu không xử lý, cả cháu cũng đừng hòng sống sót.”

Sức lực của đứa trẻ mười tuổi không bằng người lớn, cuối cùng em gái bị đạo sĩ mang đi.
Tôi ghé vào bên giường mẹ, nói em gái bị bắt đi rồi.

Trong mắt mẹ là hận ý, tôi nhìn không hiểu, bà nói, tôi không có em gái.

Câu chuyện kể đến đây, tôi dừng lại, liếc mắt nhìn chồng Trần Kim Ba đang ngồi đối diện.

Hắn ngáp một cái: “Hơn nửa đêm không ngủ, em kể cho anh những chuyện cũ này làm gì?”

Tôi cười cười: “Không phải anh muốn nghe chuyện kinh dị sao?”

Trần Kim Ba nhướng mí mắt: “Chậc chậc chậc, đây là chuyện kinh dị gì, nhiều lắm cũng chỉ là chuyện vô tri. Anh nhớ lúc trước em từng nói, em có một chị gái, người kia bị bà nội cho người khác?”

Tôi gật đầu, ngồi bên bàn trang điểm chải tóc.

4

Hai tay Trần Kim Ba gối dưới đầu, giọng điệu thoải mái.

“Anh đoán, chấp niệm sinh con trai quá nặng, cho nên dùng nhiều phương thuốc cổ truyền nên em gái của em sinh ra không bình thường, chứ chưa hẳn là tự kỷ, có thể là đứa nhỏ chậm phát triển trí tuệ mà thôi.”

Trần Kim Ba cho rằng, cái chết của ông nội và cha tôi chỉ là tai nạn.

Về phần đạo sĩ kia mang em gái đi, hẳn là mẹ nuôi không được hai đứa nên chọn bán đứa em ngốc.

“Làm gì có chuyện người giấy đầu thai? Đều là mẹ em vì che giấu sự thật, bịa ra gạt em. Khi đó còn nhỏ nên em không nhớ rõ, hơn nữa nghe mẹ nói thì nghĩ đó là sự thật.”

Trượng phu đối với những thứ này cũng không tin, nói xong liền chuẩn bị đi ngủ.

Tôi nhìn vào gương chậm rãi nở nụ cười, hắn đoán không sai.

Em gái quả thật không phải người giấy đầu thai, em chỉ bị phương thuốc cổ truyền của bà nội và mẹ hại.

Tôi mới là người giấy để cho gia đình này chết hết.

Đạo sĩ đưa em gái đi, chỉ là biết chút ít da lông giang hồ lừa đảo.

Cái gì mà người giấy mở miệng, chết như chó già, đều là dối trá.

Ngược lại, ông nội ngày trước có bảo người giấy đầu thai, Địa phủ mở ra là có thật.

Nhưng Địa phủ mở ra cần một điều kiện, chính là người giấy phải có trái tim.

Có một câu đạo sĩ nói đúng, người giấy có trái tim thì không khác gì người sống. Vì vậy không ai phát hiện ra rằng tôi mới là người giấy đã lén lút đầu thai.

Cũng không ai biết rằng, chị gái mà bà nội nói đã cho kia, thực ra đã chết thảm trong cái giếng sau nhà ở quê.

Tôi có thể đầu thai là vì gia đình họ Lâm đã tạo nghiệp quá nặng, không có phúc để chống đỡ.

Mà tôi có thể có trái tim là bởi vì em gái đã sinh ra, để cho tôi có tình cảm ràng buộc.

Người giấy có trái tim, Địa phủ mở ra.

Cho nên khi ông nội muốn dìm chết em gái, tôi đã sinh ra tức giận nặng nề với ông, để cho Địa phủ phía sau lưng ông mở ra.

Địa phủ mở ra, Diêm Vương đến, ông nội mới trượt chân ngã chết trên sông.

5

Thật ra lúc em gái ở trong bụng mẹ, rất thông minh, còn có thể tương tác với tôi.

Lúc đó tôi hai tuổi, bà nội nói trẻ nhỏ mắt linh.

Hỏi trong bụng mẹ là em trai hay em gái.

Tôi nhớ tới bào thai đã bị phá, kiên quyết nói đó là em trai.

Nhưng bà nội lo lắng, cầm cái thắt lưng kỳ quái cột vào bụng mẹ.

Lại lấy một ít canh thuốc kỳ lạ cho mẹ uống.

Em gái ngày càng suy yếu, tôi lại không làm gì được.
Cũng may, em gái còn sống, rất ngoan, có thể nghe hiểu lời tôi, cho nên cũng không mở miệng nói chuyện.

Tôi muốn cùng em sống vui vẻ một lần ở nhân gian, thế cũng tốt.

Về phần cha mẹ kiêng kị người giấy đầu thai theo như lời đạo sĩ, có thể làm cho em gái một cuộc sống vui vẻ.

Nhưng mẹ mang thai, còn tin tưởng rằng cái thai chính là bé trai.

Tôi nghe thấy cha và mẹ thương lượng muốn đem tôi hoặc là em gái cho người khác.

Nói rằng kế hoạch hóa gia đình không cho phép, cho nên do dự muốn đưa đứa nào đi.

Em gái nghe lời, theo tôi dạy nói rằng “Không ổn”.

Cha mẹ quả thật có chút sợ hãi, kiêng kị chuyện người giấy mở miệng.

Nhưng đối với sự cố chấp muốn có con trai, làm cho bọn họ có ý nghĩ khác.

Bọn họ liên lạc với đạo sĩ kia, muốn cầu một phương pháp lưỡng toàn.

Tôi nhớ rất rõ, cha bảo tôi dỗ em gái vào bếp lấy đồ.

Bởi vì đạo sĩ nói, người giấy sợ lửa, tám tuổi là tuổi thọ ban đầu của người giấy, rất yếu.

Khi cha nói với tôi những lời này, tôi liền nhìn thấy Địa phủ phía sau cha mở ra.

Quả nhiên, cha đã chết, chết trong chảo dầu yêu thích của ông.

Đạo sĩ mang em gái đi, tuy ông ta chỉ biết chút da lông, nhưng trên người có rất nhiều bảo khí.

Hơn nữa cũng không có quan hệ gì với tôi nên tôi không làm gì được ông ta.

Sau khi em gái bị bắt đi, tôi sống với mẹ.

Tôi cũng ghét mẹ, nhưng bà ấy cũng chỉ là một cỗ máy sinh sản đáng thương.

Tôi phải lớn lên mới có thể tìm được em gái.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Shopee nào
Bình luận

Để lại một bình luận