13.
Nửa đêm ngày hôm đó, bố tôi ra đi. Trong khoảng thời gian cuối cùng này, cuộc sống của ông ta không hề dễ dàng.
Tôi nghĩ nếu tôi không chọc giận ông ta thì có lẽ ông ta cũng sẽ sống được thêm một, hai ngày nữa. Tôi thừa nhận là tôi cố ý, tôi chính là không muốn ông ta ra đi một cách thanh thản.
Ông ta dựa vào cái gì mà sau khi gây tổn thương cho mẹ con tôi còn muốn thanh thản mà giải thoát? Tôi cứ nhất định không để ông ta đạt được mục đích, tôi chính là muốn ông ta dù có chet cũng không thể yên tâm về mẹ con Vạn Linh.
Mẹ vẫn an bài cho ông ta một tang lễ có thể diện. Sau khi trở về từ lò hỏa táng, chúng tôi gặp mẹ con Vạn Linh ở trước cửa nhà.
Khi biết tin bố tôi đã qua đời, mẹ con Vạn Linh tỏ ra rất đau lòng. Cũng không biết tình cảm này có mấy phần là thật, nhưng có lẽ sau khi mất đi sự hỗ trợ của bố tôi, phần tình cảm này cũng nhạt đi mấy phần.
Mẹ tôi cũng không ngăn cản họ, để họ tham gia vào toàn bộ quá trình tang lễ của ông ta.
Việc tang lễ của bố tôi đã được giải quyết ổn thỏa, đến lúc bàn bạc về vấn đề thừa kế. Vạn Linh cho biết Nguyên Tiêu là con trai duy nhất của bố tôi, đương nhiên được quyền thừa hưởng một phần tài sản của ông ta.
Đáng tiếc lời nói vô căn cứ, bà ta không thể đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Nguyên Tiêu là con của bố tôi, mẹ con tôi đương nhiên cũng không thừa nhận.
Bố tôi đã thành tro, chẳng lẽ còn muốn đào hũ tro cốt của ông ta ra và tiến hành xét nghiệm quan hệ cha con với Nguyên Tiêu hay sao?
Bà ta không những không nhận được cái gọi là tài sản thừa kế mà còn phải trả lại số tiền đã lấy được trước đó. Mẹ tôi không khách khí mà đưa ra những bằng chứng mà mẹ đã thu thập được.
Mỗi xu mà bố tôi đã tiêu cho hai mẹ con tiểu tam đều là tài sản chung của hai vợ chồng, Vạn Linh có nghĩa vụ hoàn trả số tiền đó.
Đầu tiên là căn biệt thự đứng tên Vạn Linh, sau đó là những khoản chuyển nhượng lớn, trang sức vàng bạc và hàng xa xỉ mà bố tôi đã mua cho bà ta…
Hết bằng chứng này lại đến bằng chứng khác bày ra trước mặt, bây giờ không phải là vấn đề Vạn Linh có tự nguyện trả lại hay không nữa.
Vạn Linh hoảng rồi, có người chỉ điểm cho bà ta, bà ta vậy mà lại dám mời một ekip chương trình đến đặt điều kiện hòa giải với mẹ con tôi.
Bà ta đã khóc lóc, tố khổ trước ống kính máy quay, kể lể mẹ con tôi đã tuyệt tình như thế nào? Sau khi bố tôi mất, đã dồn ép mẹ con bà ta ra sao?
Bà ta ngây thơ nghĩ rằng có thể lợi dụng sức mạnh của dư luận để khiến mẹ con tôi phải đầu hàng. Bà ta thực sự cho rằng ai ai cũng có tam quan lệch lạc giống bản thân hay sao?
Đây là lần đầu tiên tôi thấy một người chủ động vạch áo cho người xem lưng trước bàn dân thiên hạ như vậy đó.
14.
Chẳng ai đồng tình với bà ta, họ còn cảm thấy tôi và mẹ tôi mới là những nạn nhân đáng thương.
Mẹ tôi lại lôi kéo nhân viên hòa giải để tố khổ: “Nguyệt Nguyệt chỉ lớn hơn đứa trẻ đó nửa tuổi, bọn họ đã sống dưới mũi tôi nhiều năm như vậy. Ngay cả khi ở cữ, tôi cũng không dám lơ là công việc của xưởng, lúc đó tôi một mình phải lo liệu rất nhiều việc, phải quản lý tài chính, mua hàng, quan hệ khách hàng, điều phối phương tiện, tất cả có việc gì không phải tôi ở sau xử lý. Ngày đầu tiên ở cữ, tôi đi một con xe điện nhỏ đến cơ quan thuế. Lúc về thì trời mưa to, để tiết kiệm tiền taxi, tôi mang theo đứa nhỏ, chỉ có thể nấp dưới gầm cầu, chờ tạnh mưa…”
Khởi nghiệp vất vả là thế, đây đều là những điều mẹ tôi đã trực tiếp trải qua suốt bao năm, khi kể lại mắt bà cũng đỏ hoe.
Vạn Linh chỉ có thể nhìn thấy hào quang bên ngoài của mẹ tôi, nhưng không biết mẹ tôi đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Trong lúc mẹ tôi vì nhà xưởng mà bôn ba, thì bố tôi lại có thời gian đi lăng nhăng bên ngoài, làm sao mà không hận được cơ chứ? Mẹ tôi chỉ đang bảo vệ tài sản hợp pháp của mình thôi, bà ấy chẳng làm gì sai cả.
Vạn Linh đổi trắng thay đen, nói bà ta bị bố tôi lừa, không biết rằng ông ta đã kết hôn.Vì khởi nghiệp nên khi sinh tôi, bố tôi đã ngoài ba mươi.
Một người đàn ông có chút sự nghiệp, ngoại hình cũng không xấu, lại không thể lúc nào cũng ở bên bà ta, vậy mà bà ta còn nghĩ bố tôi chưa có gia đình? Lừa trẻ con sao?
Lời chối tội của bà ta trước ống kinh trông vô cùng thảm hại. Bà ta còn cầu xin mẹ tôi, nể mặt bố tôi, đừng tuyệt tình với mẹ con họ như vậy.
Chúng tôi đã giàu có như vậy rồi, bà ta nói sẽ không lấy một phần tài sản thừa kế nào của bố tôi cho Nguyên Tiêu, bà ta chỉ xin mẹ con tôi để cho bọn họ một ít thôi, một ít tài sản cũng không ảnh hưởng được gì đến chúng tôi.
Bà ta nói đến mức lưỡi nở cả hoa, vô cùng đáng thương. Đáng tiếc người đưa ra quyết định cuối cùng là mẹ tôi chứ không phải nhân viên hòa giải hay người quay phim.
Sau khi mẹ tôi kể xong những chuyện quá khứ, bà đưa ra bằng chứng chứng minh những khoản mà bố tôi đã chi tiêu cho Vạn Linh trước khi qua đời.
Những biệt thự triệu đô nói tặng là tặng, siêu xe trị giá hàng chục triệu mua cho bà ta hết cái này đến cái khác, trước sau đã tiêu cho bà ta hàng trăm triệu…
Ngay cả những ngôi trường quý tộc mà Nguyên Tiêu theo học học phí cũng đắt hơn trường tiểu học của tôi hàng chục lần. Ngày trước của hai mẹ con bọn họ đúng là xa hoa hơn mẹ con tôi rất nhiều.
15.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại TruyenBiz.NetNhững chương trình hòa giải như vậy dù có phát sóng thì đối với Vạn Linh cũng không có một chút tác dụng nào, thậm chí còn khiến bà ta bị mắng nhiều hơn.
Một số người bát quái còn theo đường Internet tìm tận vào tài khoản mạng xã hội của Vạn Linh. Mỗi động thái mà bà ta cập nhật từ trước đến giờ đều tràn ngập sự xa xỉ.
Tài khoản của bà ta đăng toàn là biệt thự sang trọng, siêu xe và đồ hiệu. Nếu tâm trạng không tốt, chỉ cần đến trung tâm thương mại, mua, mua, mua, nói đi du lịch là có thể trực tiếp đi ngay, hôm trước bay đến Tokyo để ăn sashimi, hôm sau đã thấy “check in” ở London để cho chim bồ câu ăn.
Dưới vỏ bọc đó, bà ta chẳng khác gì một quý phụ được nuông chiều, muốn gì có đó.
Bằng cách khoe khoang cuộc sống giàu có của mình, bà ta còn thu hút được hàng trăm nghìn người hâm mộ trên mạng xã hội, rất nhiều người đã để lại tin nhắn bày tỏ sự ghen tị hoặc ngưỡng mộ với bà ta.
Khác hẳn với với hình ảnh đáng thương bà ta xây dựng trước máy quay hôm trước, danh tiếng của bà ta hoàn toàn bị hủy hoại, vô số cư dân mạng đã đổ xô vào tài khoản của bà ta để mắng chửi.
Có lẽ không thể chịu đựng được sự công kích của cư dân mạng nên Vạn Linh đã nhanh chóng xóa mọi cập nhật trên tài khoản của mình và chuyển sang chế độ riêng tư.
Tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới có thời gian rảnh để ý đến họ. Biết mẹ con bọn họ sống cũng không tốt khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau vụ kiện kéo dài hơn nửa năm, biệt thự và toàn bộ xe sang, trang sức, hàng xa xỉ mang tên bà ta đều bị bắt trả lại.
Số tiền đã chi tiêu phải được hoàn lại trước thời hạn đã định. Mẹ tôi đổi chủ và bán rẻ biệt thự. Người mua mới đã đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi biệt thự.
Nguyên Tiêu đã không còn đủ khả năng để học ở trường quý tộc nên đã thôi học và chuyển đến một trường tiểu học tư thục rất bình thường.
Vạn Linh luôn sống dựa vào tiền của bố tôi chu cấp. Bà ta không có việc làm cũng không có nguồn thu nhập nào, nhưng lại quen với lối sống xa hoa, số tiền ít ỏi cầm trong tay căn bản là không đủ.
Mẹ con bọn họ bỗng trở thành những người vô gia cư ở đời này. Vì không thể hoàn trả lại số tiền đúng thời hạn, Vạn Linh trở thành người có lịch sử tín dụng đen.
Dù sao bà ta cũng được cưng chiều nhiều năm như vậy, căn bản không có kỹ năng gì có thể tự nuôi sống bản thân.
16.
Một ngày mùa đông lạnh giá, Vạn Linh đưa Nguyên Tiêu mặc bộ quần áo mỏng manh đến trước cửa nhà tôi. Bà ta vừa chảy nước mũi vừa khóc, cầu xin mẹ tôi tha cho bà ta.
Tôi bước lên trước mẹ tôi nói nếu bà ta có thể quỳ xuống bồi tội với mẹ, thì tôi còn có thể đưa cho mẹ con bà ta một khoản tiền.
Do dự một lát, Vạn Linh kéo Nguyên Tiêu quỳ xuống trước mặt mẹ tôi. Mẹ hiển nhiên không ngờ rằng bà ta lại thực sự quỳ xuống nên nhanh chóng tránh né.
Đây là sự khác biệt giữa người với người. Dù thế nào đi nữa, mẹ tôi cũng sẽ không dùng những cách như thế này để vũ nhục một người phụ nữ khác.
Tôi lấy trong túi ra một tấm thẻ ném cho Vạn Linh: “Trong đó có 50 nghìn tệ, đi đổi họ cho Nguyên Tiêu đi.”
Nếu là trước đây, 50 nghìn tệ đối với bà ta chẳng là cái gì. Nhưng mọi chuyện bây giờ đã khác, số tiền này đối với bà ta được coi là số tiền rất lớn.
Bà ta đã đổi họ cho Nguyên Tiêu, còn chụp ảnh và gửi cho chúng tôi. Tôi đặc biệt chọn lúc rảnh rỗi để mang bức ảnh đó đến mộ bố và đ//ốt cho ông ta xem.
Không biết ông ta có nhìn thấy không, có lẽ nếu ông ta thật sự nhìn thấy sẽ ngất xỉu thêm lần nữa.
Trước khi chet, vì hai mẹ con đó mà ông ta không nể tình, âm mưu muốn hãm hại hai mẹ con tôi. Giờ chỉ với 50 nghìn tệ, Vạn Linh có thể không chút do dự đổi họ của con trai ông ta.
Tôi cũng xin mẹ tôi đổi họ cho tôi, coi đó là ranh giới tách biệt hoàn toàn đối với bố tôi và kiếp trước của tôi.
17.
Sau đó, mẹ tôi nói rằng bà đã gặp Vạn Linh ở một số bữa tiệc cocktail.
Bà ta trông vẫn giống một bạch liên hoa u sầu, chỉ có điều những người đàn ông bên cạnh bà ta mỗi lần lại đổi một người khác nhau.
Về già, khi nhan sắc tàn phai, bà ta mở một quán bán hàng để nuôi sống bản thân.
Về phần Nguyên Tiêu, từ nhỏ nó đã quen thói tr//ộm c//ắp vặt, lớn lên vẫn không thay đổi, vậy nên thường xuyên vào tù ra tội.
Khi nó 18 tuổi, nó ăn c//ắp bị b//ắt, bị đ//ánh g//ãy hai tay, ch//ọc m//ù luôn cả đôi mắt, hoàn toàn trở thành người tàn tật.
Dù cho mẹ con tôi không đuổi cùng giet tận mẹ con họ thì cuộc sống của bọn họ cũng chỉ như vậy mà thôi.
[HẾT]
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.